Chương 150
Tôi là Chaeyeon, một tác giả viết tiểu thuyết. Tôi vừa trở về sau buổi ra mắt tác phẩm mới, rất có thể đây sẽ là tác phẩm để đời của tôi.
Vì sao nhỉ? Vì nó dựa trên một câu chuyện có thật, là câu chuyện của "Bà tôi".
Ném đại chiếc túi sách lên giường, tôi tiến ra cửa phòng. Không có gì thay đổi, vẫn hình bóng ấy, vị trí ấy. Bà ngồi trên chiếc ghế cổ ngoài ban công, nơi có thể dễ dàng quan sát cổng ra vào. Từ khi nghỉ hưu, bà đã bắt đầu như vậy rồi. Tôi không rõ ở đó thoải mái, hay vì... chờ đợi người nào đó. Nhưng có lẽ ai cũng hiểu, người đó là bà tôi, người bà trong tác phẩm mới.
Từ khi trưởng thành, tôi đã biết gia đình tôi có chút phức tạp. Và không để tôi phải tò mò, ba đã kể hết cho tôi nghe. Với một đứa vốn lậm viết truyện, tôi đã vòi bà kể chi tiết cho tôi nghe. Và tôi đã ấp ủ sẽ viết nó thành một tác phẩm, đến bây giờ thì tôi đã làm được.
Tôi đã thật sự không chấp nhận được những gì bà làm trong quá khứ, nhưng dù gì đó cũng chỉ là quá khứ. Tôi biết, bà rất yêu bà ấy, qua từng lời kể, ánh mắt, từng cử chỉ mỗi khi nhắc đến bà ấy, đều tràn ngập yêu thương. Cả việc mà bà làm mỗi ngày.
"Trời trở gió rồi, bà ngồi hoài sẽ cảm lạnh đấy" Tôi đến sau lưng, khẽ bóp vai cho bà.
Có lẽ đã quá quen thuộc, bà không mấy bất ngờ với sự xuất hiện của tôi. Bà vẫn tiếp tục ngắm nhìn khung hình trên tay, vẫn là ánh mắt yêu thương vô hạn ấy, xen lẫn... cả sự nhớ thương.
"Vào trong không thoái mái" Tôi có chút ghét bỏ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ôm lấy cổ bà, muốn cho bà chút ấm áp.
Bà sống đến từng tuổi này rồi, con cháu đều có, nhưng mà... cô đơn vẫn là cô đơn.
Bà sống một đời, hối tiếc một đời, tự trách, dằn vặt. Tất cả vẫn không bằng nỗi nhớ ăn mòn, dày xéo từng ngày.
"Bà ấy giống cháu bà nhỉ?" Cái này không phải tôi tự nhận đâu. Tôi vốn được bà yêu thương nhất nhà, một phần cũng vì giống người phụ nữ trong hình kia, người bà đã khuất của tôi.
"Hừm, bà ấy đẹp hơn nhiều.." Đối với bà, bà ấy luôn là nhất. Nói đến bà ấy, bà lại bắt đầu mơ mơ màng màng, tay vuốt ve gương mặt người trong hình. Tôi còn nghe loáng thoáng, dù rất nhỏ, nhưng hình như bà khe khẽ gọi "Chaeyoung".
Chaeyoung, Chaeyeon. Chắc mọi người cũng hiểu cái tên của tôi từ đâu mà ra rồi chứ, là bà giành phần đặt tên tôi cho bằng được đó.
Trong khung hình còn kẹp một chiếc nhẫn hình hoa mẫu đơn. Nó là một trong những thứ khiến bà tiếc nuối nhất...
Bà nói "Chiếc nhẫn này, bà chỉ đeo vào tay bà ấy được một lần, mà lần ấy chỉ là tạm thời. Đến cuối đời, vẫn không thể đeo cho bà ấy lần thứ hai"
Duyên của bọn họ, hóa ra chỉ là tạm thời.
---
Tiếng sóng biển xô bờ, từng cơn gió lùa vào người phần nào giải tỏa muộn phiền. Arnon đẩy chiếc xe lăn, người ngồi trên đó không ai khác là Rosie.
"Bác sĩ nói mẹ yếu lắm rồi, còn muốn hóng gió biển gì chứ" Cậu lên giọng trách móc. Tất cả chỉ vì sợ người mẹ này cũng bỏ cậu mà đi.
"Trong nhà ngột ngạt, lại thêm bệnh" Arnon bất lực, bà trả lời không khác là mấy so với người mami ở nhà kia. Cả hai đều gần đất xa trời, nhưng vẫn luôn chủ quan.
Hai người họ, có lẽ một đời ở với nhau không phải vì tình yêu, mà là trách nhiệm. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ cậu chưa từng thấy họ cãi nhau, mọi thứ đều hòa hợp. Ngoại trừ lần cậu biết được sự thật bà ấy là mẹ ruột của mình.
Arnon nhớ khi còn nhỏ, sau một thời gian không được gặp mami với mẹ, chính là hai người đã thất hứa mà rời bỏ cậu mãi mãi kia, cậu nhóc ấy đã khóc nháo rất nhiều, đến mức bệnh liên miên. Ông bà nội cùng mami và mẹ thứ hai đã phải dỗ dành, an ủi rất nhiều, đứa bé ấy mới dần quên đi, ngày ngày lớn khôn.
Cậu đã biết ơn người mami với người mẹ nuôi này rất nhiều. Đến khi sắp cưới vợ, cậu mới hài hước mà phát hiện người cô bấy lâu nay mới là mẹ ruột của mình. Cũng vì vậy mà biết bọn họ đã có những mối tình đáng xấu hổ đến mức nào.
Nhưng mà, Arnon biết, cậu không thể trách ai cả, có lẽ đó chính là số phận của bọn họ.
Cậu còn có một người em gái. Là mẹ nuôi cậu sinh sau này, điều đặc biệt, đứa em gái này là thụ tinh nhân tạo mà ra. Vẫn là con ruột của mami với mẹ, nhưng bọn họ không để thụ tinh tự nhiên.
Chỉ đơn giản, mẹ muốn có con, nhưng mami thì... nguyện giữ thân cho người mẹ đã khuất.
Có lẽ đây là một cách chuộc lỗi, cũng là để phạt bản thân. Với những gì mẹ ruột của cậu đã chịu, thì với bà như vậy cũng đáng lắm. Cậu cũng không muốn bênh chút nào.
Trong kí ức của Arnon, vẫn lưu lại hình ảnh một người mẹ luôn giành đồ chơi của cậu, mỗi khi nghĩ đến, cậu chỉ bật cười. Còn sự xót xa, là dành cho người mami trên danh nghĩa kia.
Tình yêu thương của bà luôn làm cậu thổn thức..
Arnon bật mở chiếc đồng hồ trên tay, trong đó có một tấm hình thu nhỏ. Rất may cậu còn ảnh gia đình cả ba người họ, một chút kỉ niệm mà cậu có thể lưu lại được.
Arnon ngắm nhìn, lại khẽ cười, nước mắt không biết như thế nào lại rơi rồi.
Mami, mẹ đã có người ngày đêm nhớ thương rồi. Còn nhớ mami thì để con vậy.
Theo lời kể thì trừ bác sĩ y tá, bà chính là người đầu tiên bế cậu từ lúc còn đỏ hỏn rồi.
"Nghe nói tác phẩm mới của Chaeyeon đã được xuất bản rồi sao?"
"Vâng. Mẹ có muốn đọc không" Arnon lại đẩy Rosie đi từng bước. Quên đi những chuyện quá khứ, bọn họ đã yên yên bình bình sống hết một đời rồi.
"Hazz, bây giờ còn đọc được chữ sao chứ. Vẫn là thôi đi" Vốn dĩ đâu cần đọc, Rosie cũng đã biết hết nội dung rồi. Chỉ là cái kết phần nào đã thay đổi.
Dù có chút phi lí, nhưng có lẽ đó là một trong nhưng khao khát của Chaeyeon, hay chính là một niền an ủi dành cho người bà của mình.
Arnon vốn không hứng thú với mấy thứ như truyện tranh hay tiểu thuyết, nhưng với tác phẩm này, cậu đã giành đọc đầu tiên. Cậu cũng thật muốn biết, Chaeyeon đã kể lại câu chuyện của bọn họ sống động như thế nào. Bản cậu đọc là bản thảo, tất cả nhân vật đều là tên thật, những bản in ra sách đều là tên giả.
Arnon nhớ rất rõ, ở phần ngoại truyện con gái đã viết:
Một buổi sáng như mọi ngày, Lisa vẫn ôm khung hình ngồi trên ban công, từng đường nét trên mặt đều hằng sâu vết ăn mòn của thời gian. chị ngắm nhìn người phụ nữ mãi mãi trẻ trung, cười dịu dàng. Tiếng còi xe ngoài cổng thu hút sự chú ý của chị. Chiếc xe dần lăn bánh vào sân rồi dừng hẳn.
Lisa như bị hút lấy, thôi thúc. Chị không nhịn được đã đi xuống lầu, vừa đến phòng khách, một lão bà trong xe bước ra. Nhưng dù cho già đến đâu, thậm chí người ấy có hóa thành tro, Lisa vẫn nhận ra, đó chính là người chị vẫn luôn mong nhớ, chờ đợi.
Là cô gái của chị...
Park Chaeyoung...
——TOÀN VĂN HOÀN——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro