Chương 149
Bánh xe lăn trên đường bay dài, cánh quạt vù vù chuyển động. Bánh xe rời khỏi mặt đường, đưa máy bay vút lên bầu trời cao.
"Sao vậy, không khỏe?" Lice nhìn Chaeyoung tâm trạng không tốt, khẽ hỏi.
Nàng lắc đầu "Không phải, trong lòng có chút không yên thôi"
"Đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện sẽ ổn thôi" Cô đỡ lấy đầu nàng tựa vào vai mình, một tay ôm lấy vai nàng vuốt ve. Chaeyoung cũng yên lặng dựa vào cô. Lúc này, nàng thật sự cần một người để dựa dẫm.
Máy bay đã lên một độ cao nhất định, mọi thứ đều có vẻ ổn cho đến khi từng đợt rung lắc bắt đầu xuất hiện.
Tiếng xì xầm bàn tán ngày một nhiều, không ai là không lo lắng.
"Có chuyện gì vậy chứ?" Chaeyoung khẩn trương hỏi. Lice bên cạnh cũng không mấy lạc quan, nắm chặt tay nàng đợi thông báo.
"Hành khách chú ý bình tĩnh, giữ nguyên vị trí. Máy bay gặp sự cố nhỏ, sẽ nhanh chóng khắc phục" Tiếng thông báo đều đều vang lên. Thay vì bình tĩnh, mọi người càng hoảng loạn hơn. Có mấy chiếc máy bay khi gặp sự cố mà khắc phục được đâu chứ.
Tiếng ồn ào lại dần lắng xuống, máy bay trở về trạng thái bình thường, ngỡ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không sao rồi" Lice thở phào, nhẹ giọng trấn an bên tai nàng.
Nhưng Chaeyoung vẫn không thể thả lỏng, trong lòng bao trùm bởi sự bất an.
Sự bất an ấy rất nhanh lại thành sự thật. Máy bay chợt chao đảo, rung lắc dữ dội. Mọi người lúc này đã thật sự hoảng loạn. Cả khoang máy bay lúc này đã rối thành một đoàn, người khóc lóc, kẻ la lối.
Sinh tử, chỉ cách nhau một giây.
Chaeyoung có chút hít thở không thông, còi báo nguy hiểm đã bắt đầu vang lên. Nàng chưa từng nghĩ, lần này đi, rất có thể là mãi mãi. Không lẽ nàng sẽ như thế này mà chết đi.
Nếu có thể, nàng ước mình đã bên Arnon nhiều hơn, nói chuyện với cậu bé nhiều hơn, yêu thương cậu bé nhiều hơn. Nhưng mà, đâu ai biết trước chuyện này sẽ xảy ra chứ.
Tay nàng thoáng bị siết lại, là Lice. Chaeyoung nhìn cô, trong ánh mắt cô vậy mà lại không có chút hoảng loạn nào. Là cô không sợ chết, hay tin rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Không phải, Lice biết lần này, là lành ít dữ nhiều. Cô muốn tận dùng chút thời gian còn lại...
"Chaeyoung, đã bao giờ chị nói, chị yêu em chưa?"
Cô không rõ, mà nàng cũng không biết. Tựa như bọn họ chưa từng trực tiếp trong lúc tỉnh táo nhất, mà đối diện với tình cảm của nhau.
Chaeyoung, nàng không yêu cô. Mà Lice biết, người nàng yêu là Lisa.
"Nếu chưa, thì bây giờ chị nói, chị yêu em. Chaeyoung, chị yêu em"
Tay cô dịu dàng vuốt ve mặt nàng, lau đi nước mắt đã lăn dài trên má nàng. Bây giờ, cũng không quá muộn, không muộn.
"Em cũng đã từng yêu chị" Nàng ôm lấy cô, nhớ lại khoảng thời gian họ gặp nhau, cưới nhau. Khoảng thời gian trước khi nàng biết được sự thật.
"Bây giờ thì, cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã không bỏ em lại, cảm ơn chị đã chăm lo cho em và Arnon suốt thời gian quan. Cả đời này, em chỉ có một người chồng, mami của con em, duy nhất mình chị."
Vào thời khắc cuối cùng này, nàng không thể nói lời yêu cô. Nhưng đây là một loại thừa nhận. Đến lúc chết đi, người nàng lựa chọn, là Lice.
Máy bay đã bắt đầu chao đảo không theo quy luật. Tiếng la hét đến nhức nhối, nhưng hai người lại yên bình đến lạ...
Chaeyoung, đợi chị...
Chaeyoung vì một lần Lisa nói "Đừng đi" mà ở lại.
Đến khi chị nói đợi, chỉ sợ đã không thể nữa rồi.
---
Lisa lái xe trên đường lớn, thời tiết đang rất tốt, chợt trở nên âm u, làm lòng người cũng không mấy yên ả.
Chị ngắm nhìn bên đường, trên tòa nhà cao cao kia là một màng hình quảng cáo, mà màng hình ấy đang thông báo vài tin tức. Chị chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn, hoàn toàn không cập nhật được gì.
Radio trong xe chợt phát lên giọng nói của người đưa tin.
"Chuyến bay từ thành phố B đến Pháp, xuất phát lúc 9 giờ vì sơ suất kỹ thuật, không may đã gặp nạn. Máy bay mất khả năng điều khiển, rơi tự do và nổ tung ngay khi chạm đất. Hiện tại tổn hại chưa được thống kê chính xác, được biết không một ai sống sót..."
Từ thành phố B đến Pháp? 9 giờ? Gặp nạn?
Không, nhất định là không phải. Chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp...
Lisa như người mất hồn, chiếc xe phanh gấp kéo một vệt dài trên đường.
Chị làm sao có thể tin chứ. Ông trời sẽ không đối xử với chị như vậy, sẽ không đâu, không thể nào.
Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại kéo lại cho chị chút tỉnh táo. Lisa cầm máy, là Rosie gọi đến. Tâm trạng vốn chưa ổn định của chị, vì câu nói của người bên kia mà hoàn toàn hỏng rồi.
"Lisa, hai người họ, Lice, Chaeyoung..." Giọng nói rung rẩy không rõ lời làm chị dự cảm được chuyện không lành.
Sẽ không phải như tin tức đâu. Chị không muốn nghe nữa, không muốn.
"Hãng bay gọi điện đến, nói bọn họ gặp nạn trên chuyến bay. Mẹ không chịu nổi đã ngất xỉu, em đưa mẹ vào bệnh viện rồi, chị mau tới đi.." Rosie nói gì, chị hoàn toàn không nghe rõ nữa.
Lisa lại đây xem em gái này, có giống con không?
Lice muốn cao như anh chị...
Chuyền bóng cho em...
Chị lại trốn học đi chơi sao? Em sẽ nói với mẹ...
Em cứ việc học, chị sẽ bảo vệ em...
Chào viện trưởng, tôi là Park Chaeyoung, thực tập sinh mới...
Lisa, em yêu chị...
Chị sẽ nấu cho em ăn cả đời...
Đợi chị...
Chị sẽ bảo vệ em... đợi chị...
Có những lời nói chỉ là vu vơ, có những khoảnh khắc ngỡ đã lãng quên. Nhưng mãi mãi không bao giờ trãi qua cùng nhau nữa, mới nhận ra, nó đã ăn sâu vào trí nhớ. Chỉ là đến lúc nào ta mới nhớ đến những thứ vụn vặt ấy, hóa ra là lúc, người mất người còn.
"Aaaaaaaa...."
Tiếng la day dứt đầy đau khổ, nhưng chỉ người phát ra nghe thấy. Một người một khoang xe, cảm nhận nỗi đau đang gặm nhấm.
---
Hàng lang bệnh viện người qua kẻ lại, Rosie ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt là một mảnh mơ hồ trống rỗng, dường như chưa hình dung được chuyện vừa xảy ra.
Nàng ta có cảm giác như cả thế giới đang đè lên vai, sự bất lực vây hãm. Tựa như cái ngày Lili bỏ nàng ta đi.
Lúc này thật muốn có một người bên cạnh, cho nàng ta dựa vào. Lisa, sao chị ấy còn chưa đến chứ.
Lice đi rồi, thật sự đi rồi sao. Cả Chaeyoung, cũng đi rồi. Chaeyoung đi rồi.. Sao nàng ta không nghĩ tới chứ, Lisa có lẽ đã không chịu được, chị ấy còn tâm trí để đến đây sao...
Rosie chưa bao giờ thấy lẽ loi như lúc này, cảm giác như cả thế giới chỉ còn một mình. Ánh mắt nàng ta vô vọng, nhìn thẳng cánh cửa trước mặt, nhưng cái hồn đang ở nơi nào đó.
"Cô ơi, bà bị sao vậy? Sao cô lại khóc?" Giọng nói bên cạnh như chạm vào tim Rosie, làm cho nàng ta có chút nhận thức.
Nàng ta vậy mà lại khóc rồi, khóc vì cái gì đây. Đáy mắt nàng ta chuyển động, có chút đau đớn quay sang Arnon.
Gương mặt ngây thơ chưa biết chuyện gì xảy ra này, trực tiếp cào xé trái tim nàng ta rồi. Sao thằng bé có thể biết, mẹ của nó, cả người nó vẫn xem là mami kia, đã mãi mãi rời bỏ nó rồi.
"Arnon..." Đến lúc này Rosie thật sự không thể kìm nén được nữa, nước mắt không theo khống chế, cứ thế tuông rơi, từng tiếng nấc nghẹn day dứt cả tâm can.
"Cô ơi..."
Đôi môi Rosie rung rung, tay nàng ta vuốt tóc Arnon, cuối cùng không nhịn được mà siết cậu bé vào lòng.
"Từ nay, cô sẽ là mẹ của Arnon" Nói xong câu này, người nàng ta rung lên từng hồi. Nàng ta là đang kìm nén tiếng khóc, nhưng Arnon vẫn cảm nhận được.
Cái khoảnh khắc này, đến cuối đời, cậu vẫn khó mà quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro