Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148

Không biết từ khi nào, trên bàn ăn này chỉ xoay quanh việc đi hay không đi. Bà Manobal cũng vì thế mà biết bao lần mừng hụt.

"Sao chưa gì lại muốn đi nữa chứ?" Xem ra lần này họ đã hạ quyết tâm, trong giọng nói của bà cũng mơ hồ sự lo lắng.

"Có những chuyện bọn con không giải thích được, chỉ mong mẹ hiểu cho con" Chaeyoung biết dù có lí do thế nào, bà cũng sẽ tìm cách giải quyết. Chi bằng để bà tự nguyện chấp thuận vậy. Ba mẹ nào muốn ép con cái chứ.

"Hazz.."

Bà Manobal nghe nàng nói, thật không biết làm sao, chỉ đành thở dài. Mà Lisa mới là người không ổn nhất, chị đã có chút đứng ngồi không yên, không biết lấy lí do gì để giữ nàng lại.

"Mẹ ơi, không phải mẹ đã nói không đi nữa sao?"

Giọng nói non nớt, buồn buồn vang lên. Đồng thời lại cho ai đó chút hi vọng. Nhưng mà Chaeyoung cũng đã lường trước.

"Arnon ngoan, bây giờ không đi sau này cũng phải đi. Mỗi năm lại về thăm ông bà, được không?"

Nàng đã suy nghĩ kĩ rồi. Rời đi cũng là tốt cho cậu bé, nếu để sau này nó phát hiện ra mối quan hệ của mọi người trong gia đình không bình thường thì có lẽ muốn cứu vãn cũng đã muộn, càng gần càng dễ lộ. Vậy nên nàng phải quyết tâm rời đi cho bằng được.

Arnon không nói gì nữa, nhưng không phải vì vậy mà mọi thứ được giải quyết. Cậu nhóc bắt đầu thút thích, âm thanh ban đầu rất nhỏ, dần dần lại càng rõ ràng.

"Arnon ngoan, qua đó mẹ sẽ mua thật nhiều đồ chơi, thường xuyên dẫn con đi chơi được không?"

Chaeyoung nhìn con trai khóc, trong lòng thật đau. Nhưng lần này nàng không được mềm lòng, không được lùi bước. Nàng nhân nhượng một lần thì sẽ có thêm lần nữa, thật không biết đến bao giờ.

"Hay là... tạm thời để Arnon ở lại"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Rosie. Nàng ta cũng không rõ vì sao lại nói câu này, nhưng không phải nàng ta bất chợt nói. Rosie cũng đã suy nghĩ, nàng ta cảm thấy quan trọng nhất là Chaeyoung chịu rời đi mà không ai có lí do giữ lại. Mọi người luôn lấy Arnon làm cái cớ, mà nàng ta... cũng không muốn cậu nhóc đi. Có lẽ là Arnon xoa dịu phần nào nỗi nhớ Lili trong nàng.

"Không được" Chaeyoung lên tiếng phản đối. Nàng sao có thể rời xa con trai được chứ.

"Nếu Arnon không muốn đi, thì tạm thời để cậu bé ở lại. Đến khi nhớ mẹ và mami chắc chắn Arnon sẽ đòi đến đó thôi. Coi như cho ông bà ở với cháu một thời gian nữa"

Lời nói nghe thật hợp tình hợp lí, cũng coi là một cách hay. Mà ai cũng dựa vào đó lại âm thầm tính toán.
Lisa có chút trầm ngâm. Lời Rosie quả thật có lí, nhưng chị chắc chắn sẽ không để bọn họ hoàn toàn rời đi rồi. Chị thầm nghĩ, nếu Arnon ở lại, chính là còn một phần cơ hội để bọn họ gặp nhau.

Lice ở bên kia cũng có vài suy nghĩ. Nếu Arnon ở lại, Lisa sẽ còn cơ hội dây dưa. Nhưng mà, không phải cũng là cho cô cơ hội sao.

Chaeyoung nói sau khi rời đi sẽ tính tiếp, ý là không chắc ở bên cô không. Nhưng chỉ cần còn dính líu Arnon với gia đình này, nàng chắc chắn sẽ không rời khỏi cô rồi.

"Chị thấy ý này cũng hay. Chúng ta qua đó trước. Bây giờ không đi, chỉ sợ sau này..." Lice không nói hết câu nhưng Chaeyoung hiểu. Nàng ôm lấy Arnon, có chút không muốn.

"Nếu mẹ nhất quyết phải đi, Arnon không muốn cùng đi sao?" Arnon cúi đầu, cậu bé không muốn lựa chọn.
Nước mắt lại bắt đầu tí tách rơi.
Chaeyoung thật không biết làm sao, nhóc con này cũng quá biết cách làm nàng yếu thế.

"Vậy... mẹ và mami đi trước. Sau khi nhớ mami với mẹ nhất định phải qua kia, được không?" Coi như hết cách, nếu Arnon thật sự đồng ý, nàng đành phải làm thế này thôi.

"Mami với mẹ sẽ không bỏ con luôn chứ?" Arnon muốn ở lại. Nhưng sợ hai người họ đi rồi liền không cần cậu nữa.

"Sao có thể chứ. Nhưng lần này mami và mẹ nhất định phải đi. Arnon không muốn xa ông bà có thể đi sau. Nhưng phải hứa với mẹ, chán rồi phải qua Pháp. Được không?"

Arnon dù gì cũng chỉ là đứa trẻ, chỉ biết thỏa mãn những mong muốn nhất thời. Nghe có thể ở lại, tay cậu bé dụi đi nước mắt, cười khúc khích "Được ạ"

Vẫn câu nói "Người tính không bằng trời tính", một lần đi, không biết còn có thể gặp lại...

---

"Thật sự phải đi sao chứ?" Bà Manobal nắm lấy tay Chaeyoung, hy vọng nàng sẽ thay đổi ý định.

"Hành lý cũng kéo ra cửa rồi, sao có thể không đi" Nàng nhìn bà, nhẹ giọng cười nói. Nếu không nhiều thứ xảy ra như vậy, nếu không vì mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, nàng thật muốn ở lại đây, nơi có những người cho nàng hơi ấm của gia đình.

Chaeyoung nói rồi quay qua Arnon "Arnon vẫn muốn ở lại sao?"

Arnon sao dễ dàng nhìn mami và mẹ đi như vậy chứ, trên gương mặt cậu bé đầy vẻ khó xử. Hết nhìn nàng suy nghĩ, lại quay nhìn bà Manobal cùng Rosie, cuối cùng khẽ gật đầu, tỏ ý vẫn muốn ở lại.

"Mẹ không được bỏ con luôn đấy, mami nữa"

Chaeyoung thơm nhẹ lên má Arnon, lại ôm cậu bé vào lòng, có chút không nỡ đi "Sao mẹ bỏ con được chứ. Arnon phải hứa chỉ chơi một thời gian nữa thôi, nhất định phải đến Pháp với mẹ. Nếu không mẹ sẽ buồn đến chết đấy"

"Mẹ đừng có khóc, Arnon hứa mà" Arnon dùng tay nhỏ lau đi vệt nước trên khóe mắt nàng. Nhiều người nhìn vào còn nghĩ họ sắp phải sinh ly tử biệt mất.

"Arnon qua mami ôm cái nào" Lice nảy giờ im lặng cũng không nhịn được mà tiến đến. Đối với cô chuyện đi mà không có Arnon lại khá bình thường. Cũng chỉ là một chuyến bay, muốn gặp lại không khó.

"Ở với ông bà phải ngoan, không được quên mami với mẹ đâu đấy"

"Vâng ạ"

"Sắp đến giờ bay rồi, mình đi thôi" Lice nhìn thoáng đồng hồ, quay sang nói với Chaeyoung. Nhận được cái gật đầu của nàng, cả hai nhìn thoáng qua mọi người trong nhà. Cuối cùng đi ra xe.

Rosie nhìn xe đã ra khỏi cổng, lại không mấy vui vẻ. Chaeyoung tách khỏi Lisa, nhưng lòng chị thì...

Ở một căn hộ nào đó.

Lisa đứng trước cửa sổ, từng làn gió mát lạnh đánh vào lưng. Chị vẫn mãi mê ngắm nhìn bức ảnh đầu giường, lại đếm từng nhịp đồng hồ quay.
Chị thật muốn nói chuyện với nàng trước khi nàng đi. Không, chỉ là gặp mặt, chỉ cần nhìn thấy nàng cũng đủ.

Khoảng thời gian vừa rồi quá mức êm đềm, chị cứ ngỡ chỉ còn một bước nữa thì đã khóa được nàng bên cạnh. Vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, mọi thứ lại tan biến.

Lisa sợ, chỉ cần thấy nàng, chị sẽ không kiểm soát được bản thân mà níu nàng lại. Vậy nên, chị chọn cách trốn tránh ở đây.

Đợi một thời gian nữa, kiếm lí do đưa Arnon qua đó, không phải chị có thể gặp nàng rồi? Vậy nên, chị cần bình tĩnh, nhịn một chút, một chút...

Lisa không ngừng đấu tranh. Kim đồng hồ lại từng chút một hối thúc chị.

Tại sao trong lòng lại bồn chồn không yên. Chị thật muốn, thật muốn nhìn thấy nàng, dù chỉ là từ xa.

Chaeyoung sắp lên máy bay rồi. Chị phải gặp nàng, ngay lúc này đây, chị muốn thấy nàng.

Ý nghĩ bộc phát, bản thân Lisa đã ngồi trên xe, hướng sân bay chạy đi.

"Chuyến bay từ thành phố B đến Pháp sẽ cất cánh trong mười lăm phút nữa. Đề nghị mọi người ổn định vị trí"

Lisa thầm thấy may mắn vì bản thân không phải gặp cảnh như trong phim. Không cần chạy khắp sân bay để nhìn thấy người mình muốn gặp. Nàng ở ngay trước đó, trong tầm mắt chị.

Chỉ có điều, bọn họ tìm nhau là để trở về với nhau. Còn chị tìm nàng, chỉ để ngắm nàng trong giây phút.

Nàng thật gần, lại thật xa.

Chị thật muốn chạy lại ôm lấy nàng và nói "Chaeyoung, chị yêu em", thật sự yêu em.

"Chuyến bay từ thành phố B..."

Tiếng thông báo lại đều đều vang lên, cũng hối thúc nàng rời khỏi tầm mắt chị...

Chaeyoung khẽ cười, ánh mắt lại không mấy vui. Nàng bước đi, dần hòa vào đám đông...

Chaeyoung, đừng đi...

Nhưng mà, nàng không còn ở đó nữa.

Lisa thừ người một lúc, ánh mắt vẫn nhìn trong mơ hồ. Chị chợt nhắm mắt, lặng người giữa đám đông.

Chaeyoung, hẹn gặp em tại Pháp.

Nhanh thôi, chị sẽ đến đó, gặp em.

Đó là những gì Lisa nghĩ. Nếu còn cơ hội, chắc chắn chị sẽ thực hiện nó...

Nếu, còn cơ hội..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro