Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 147

Có những người im lặng, có những thứ vẫn bình yên trôi qua. Nhưng không phải vì thế mà xem như không có gì.

Dưới một mái nhà, người theo đuổi, người né tránh, người cố ý dây dưa, vốn dĩ đã không thể ở chung một chỗ.

"Chaeyoung..."

"Chị tỉnh táo chút đi"

Vẫn là bộ dạng say sỉn. Lisa đã như thế này từ khi Chaeyoung nhớ lại. Mỗi lần trở về căn nhà kia, sự trống rỗng như giày xéo bản thân chị. Đi không được, ở cũng không xong. Chị lại tìm đến rượu, đắm mình trong cơn men.

Chaeyoung nhíu mày, khó khăn đỡ lấy chị. Nếu không phải có người gọi điện, nói chị vật vờ giữa đường, nàng thật không muốn dính cùng chị một chỗ.

"Chaeyoung, chị yêu em" Lisa bu bám lấy nàng, bước chân loạng choạng theo nàng lên lầu, miệng lại cười ngây ngốc.

"Chị im lặng chút, mọi người sẽ nghe thấy"

Bây giờ đã tối khuya, ai cũng đã ngủ. Chaeyoung lại không muốn ở riêng với chị nên đưa về nhà chính. Không nghĩ đến chị sẽ vô thức mà nói ra những lời này.

Chaeyoung đưa Lisa đến trước cửa phòng chị và Rosie, nàng chần chừ một hồi lâu cũng không biết làm sao cho ổn thỏa, cuối cùng lấy hết can đảm gõ cửa.

Từng tiếng cốc cốc không có tiết tấu, rất nhanh bên trong đã có động tĩnh, "cạch" một tiếng cánh cửa được mở ra.

Rosie nhìn xung quanh không thấy ai, còn đang thắc mắc thì một thân ảnh ngã ra trước cửa, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

"Lisa" Nàng ta có chút hốt hoảng, vội đỡ chị vào trong. Cánh cửa khép lại, trả lại hành lang yên tỉnh.

Chaeyoung nơi góc khuất cầu thang lúc này mới bước ra, cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới xoay người định về phòng. Chỉ là chưa tiến được bước nào đã thấy một bóng dáng lẳng lặn đứng đó.

"Chị.. chưa ngủ sao?"

"Chị nghe tiếng động" Lice sắc mặt không mấy tốt. Làm sao tốt được khi nàng và người kia vẫn chưa rõ ràng.

"Em có thấy chúng ta nên rời đi rồi không?"

Chaeyoung cúi đầu, dường như đang suy nghĩ. Nếu có thể, nàng cũng muốn nhanh chóng rời đi. Ngưng bây giờ Arnon là tất cả với nàng, những gì có thể khiến cậu bé vui nàng đều muốn làm.

"Em nghĩ nên đợi một thời gian nữa" Nàng nói rồi trở về phòng với Arnon.

Nàng là thực sự vì ý muốn của cậu bé, hay chính bản thân nàng cũng không muốn rời đi.

---

Cốc cốc..

Tiếng gõ cửa phá tan sự tập trung của Chaeyoung, Nàng bỏ tập tài liệu xuống, bước ra mở cửa. Không nghĩ đến người bên ngoài là người nàng không muốn gặp nhất.

"Tối hôm qua... cảm ơn em"

"Tối hôm qua gì chứ" Chaeyoung không muốn gặp chị, vờ như nghe không hiểu, vội đóng cửa lại. Chỉ tiếc  chị vẫn nhanh hơn một bước, đã kịp chặn cửa của nàng.

"Đêm qua mặc dù say, nhưng chị biết chắc người đưa chị về là em" Lisa vừa nói hết câu, cả thân thể đã bị kéo vào trong phòng.

"Chị không sợ mọi người sẽ hiểu lầm sao chứ?" Chaeyoung vừa đóng cửa xong đã quay lại trách mắng chị. Chị có thể không sợ, nhưng nàng thì chưa mặt dày như vậy đâu.

"Chị chỉ nói sự thật thôi" Lisa một bộ dạng không sao cả, chị vô tội. Không để nàng nói tiếp, chị đã đánh trống lãng.

"Nghe nói em muốn ôn lại y khoa, chị có đem ít tài liệu quan trọng cho em đây" Chị đưa ra tập tài liệu nãy giờ cầm trên tay. Chỉ là người kia không chút ý muốn nhận.

"Không cần. Phiền chị về cho" Chaeyoung sao có thể không rõ chị muốn làm gì. Nàng dứt khoát từ chối, cũng nhanh chóng mở cửa nhường một đường cho chị ra.

Rầm.

Cánh cửa đóng sầm lại, đầu óc nàng có chút quay cuồng, đến khi định hình, bản thân đã bị chị đè ép ở trên tường.

"Chaeyoung, tại sao? Không phải chúng ta đang rất tốt?" Dù cho trước khi mất trí nhớ, cả trong lúc mất trí nhớ, nàng vẫn dành tình cảm cho chị. Vậy nên chị tin rằng, sau khi nàng nhớ lại, tình cảm ấy vẫn không đổi.

"Tốt? Đó là vì tôi ngu ngốc, ngu ngốc quên mất chị đã đối xử với tôi thế nào. Ngu ngốc quên đi Arnon đã như thế nào mà suýt chết. Ngu ngốc quên đi cái cách chị hết lần này đến lần khác vứt bỏ tôi. Bây giờ đối với anh, tôi chỉ có hận thôi. Chị hiểu không?"

Phải, là hận. Bảo nàng dửng dưng không quan tâm, dễ vậy sao. Làm sao nàng có thể quên cái khoảnh khắc thập tử nhất sinh ấy chứ.

Rất nhiều rất nhiều lần này đã muốn nói "Lisa, tôi hận chị"

"Không, chị không cho phép em hận chị. Em không được phép quên chị, càng không được phép hận chị"

"Ưm... buông..." Đôi môi nàng bị chị điên cuồng chiếm lấy, nuốt hết những lời nói đau lòng kia. Chị không muốn nghe. Chị chính là, không muốn chấp nhận sự thật.

Nàng... hận chị.

Chát.

Âm thanh vang dội, một bên má tê rần nóng rát. Bàn tay Chaeyoung cũng phần nào cảm nhận được sự đau rát đó.

Lisa có chút không thể phản ứng, rất nhanh lại tỉnh táo. Chị vậy mà lại mất khống chế rồi, nàng chắc hẳn phải rất tức giận mới mạnh tay cho chị một cái tát như vậy.

"Chị xin lỗi"

"Ra ngoài"

"..."

"Tôi nói chị ra ngoài"

Lisa hối hận, nhưng rõ ràng đã muộn. Không muốn nàng thêm tức giận, chị chỉ đành ra ngoài.

Đúng là đã phạm sai lầm một lần, dễ dàng làm sai thêm nhiều lần nữa.

---

"Chúng ta đi Pháp đi"

"Em nói thật sao? Không phải..." Không phải mới hôm trước nàng còn chưa dứt khoát, thậm chí là không có ý định rời đi. Sao qua hôm sau liền thay đổi.

"Bây giờ không dứt khoát, cũng không biết bao giờ mới đi được" Nếu không phải vì chuyện sáng nay, nàng chắc cũng không dứt khoát được như thế.

"Vậy được, đi thông báo với mọi người một tiếng. Chị sẽ sắp xếp thời gian thích hợp"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro