Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 146

"Thím Lee, Arnon đâu rồi?"

"Chaeyoung? Aii, chịu về rồi sao chứ?" Thím Lee vừa thấy nàng thì vui mừng không thôi, vội chạy tới xoay nàng qua lại quan sát.

Chaeyoung khẽ cười, dấu vết đau thương vừa rồi đã được nàng kĩ lưỡng dấu đi.

"Lice đang đón Arnon về đấy. Sẽ về nhanh thôi"

"Con biết rồi" Chaeyoung cười nói một câu rồi đi lên phòng.

Thím Lee khẽ nhíu mày. Nàng có gì đó rất khác. Ánh mắt u buồn, lời nói trưởng thành. Có khi nào... a, có phải Lisa đã điều trị cho nàng hồi phục rồi không.

Thím Lee vừa nghĩ đến đây, vội vàng đi báo tin cho ông bà Manobal. Cùng lúc này Lice cũng trở về, cô bế Arnon một đường đi thẳng lên lầu.

"Vào phòng nhanh thay đồ còn xuống ăn cơm"

"Vâng ạ"

Lice thả Arnon trước phòng của cậu bé, bản thân lại xoay người định nhấc chân rời đi.

"A, mẹ, mẹ về" Arnon trố mắt nhìn người trên giường, bất ngờ không thốt nên lời. Cũng trách nàng đi quá lâu rồi.

"Chaeyoung?" Lice nghe được tiếng hô của Arnon, vội xoay người vào trong. Cảm giác vui mừng khó tả.

"Thật là em rồi"

Chaeyoung nhìn thoáng qua cô, không nói lời nào mà hướng đến Arnon, nàng khẽ khàng ôm cậu bé.

"Nhớ mẹ không?"

"Hihi, Arnon không nhớ đâu" Cậu nhóc vẫn đối đáp với nàng như xưa, cậu đâu biết rằng, mẹ cậu đã thay đổi.

Nàng dùng ánh mắt yêu thương nhìn Arnon, ánh mắt mà cậu bé chưa từng thấy "Nhưng mẹ rất nhớ con đó"

Từng hành động, từng lời nói của nàng đều được cô thu vào mắt. Đây rõ ràng là bộ dạng của một người trưởng thành, một người mẹ. Đây có phải biểu thị... Nàng, nhớ lại rồi.

"Chaeyoung, em... có phải..."

"Arnon ra ngoài chơi, cho mẹ nói chuyện với mami một chút được không?"

Arnon vừa nghe liền nghe lời đi ra. Bây giờ trong phòng chỉ còn nàng và cô, trong lòng Lice đã sớm rộn ràng không yên, chỉ muốn đến cạnh nàng hỏi cho rõ ràng. Nhưng không để cô mở lời, nàng đã nói trước.

"Thời gian qua, cảm ơn chị"

"Em thật sự nhớ lại rồi?" Cô không mấy chú ý đến sự khách sáo của nàng, cái cô quan tâm là nàng đã thật sự nhớ lại, và trở về.

"Ừm"

"Tốt quá, thật tốt quá" Lice ôm chầm lấy nàng, muốn cảm nhận rõ ràng nàng đã trở về. Nhưng làm cho cô chút hụt hững cùng thấp thỏm, Chaeyoung đẩy cô ra. Nhìn nàng không chút nào vui vẻ.

Điều cô lo lắng, có phải đến rồi không. Một khi nàng nhớ lại, không chỉ Lisa, mà cả cô cũng không có tình cảm của nàng.

Lice nắm lấy tay nàng giải thích "Chaeyoung, chị không phải không muốn em nhớ lại đâu. Chị chỉ muốn tốt cho em, không muốn em nhớ lại chuyện không vui"

"Cái đó nói sau đi. Em muốn chị đưa em và Arnon đi Pháp"

---

"Con thật sự nhớ lại rồi sao? Thật tốt quá" Bà Manobal nắm tay Chaeyoung, cười đến vui vẻ.

"Con muốn cùng Lice quay lại Pháp" Biết nói ra lời này, bà chắc chắn không muốn, nhưng nàng phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Nàng không muốn có chút dây dưa gì với chị nữa.

Lời này vừa nói ra, người buồn, người vui. Còn người vừa vào cửa kia, toàn bộ đều suy sụp.

Lisa tiến vào, nhìn chị vẫn bình tĩnh đến bên bàn ngồi xuống, nhưng trong lòng đã nổi lên gió lớn.

"Đi vội vàng vậy sao? Ở lại đây không phải tốt hơn?" Giọng chị đều đều, nghe qua thật sự bình thường.

"Công ty giao cho chị dâu rồi. Còn đi Pháp là nguyện vọng của bọn con, mong mọi người ủng hộ"

Lisa vừa nghe, khẽ híp mắt nhìn Rosie, nàng ta thoáng chột dạ né đi.

"Hai đứa có nên suy nghĩ lại không? Dù gì Arnon vẫn nên ở gần ông bà"

"Đúng đúng, mấy đứa xem, ba mẹ bao nhiêu tuổi rồi. Gần đất xa trời, nguyện vọng cuối đời là được ở cạnh cháu, như vậy cũng không được sao chứ"

Không thể không nói Lisa cũng bà Manobal phối hợp vô cùng ăn ý, nói đến hai người họ phải khó xử.

"Bọn con sẽ suy nghĩ" Chaeyoung còn chưa biết làm sao, Lice đã lấy lui làm tiến, để lại câu trả lời không dứt khoát rồi nắm tay nàng lên lầu.

---

"Mẹ đã nói như vậy..."

"Em tuyệt đối không ở lại đây" Chaeyoung biết bà Manobal thương cháu, không muốn rời xa Arnon, nhưng ngày ngày bắt nàng đối diện với Lisa, nàng không làm được.

Lice thở dài, cô hiểu nàng đang nghĩ gì, đứng giữa ông bà Manobal và nàng, bản thân cũng khó xử.

"Vậy đợi thêm vài ngày xem tình hình đi"

Chaeyoung gật đầu "Em qua chỗ Arnon"

Chuyện này trước sau gì cũng sẽ giải quyết. Bây giờ nàng chỉ muốn gặp con, bù đắp những gì mình chưa làm được.

[...]

"Chưa ngủ sao?" Chaeyoung xoa đầu Arnon, trông cậu bé không mấy vui vẻ.

Arnon lắc đầu, dường như muốn nói gì đó. Nàng chợt có cảm giác xúc động muốn khóc. Nàng vậy mà làm mẹ rồi, thật sự làm mẹ rồi.

"Mình ở lại đây được không mẹ" Giọng nói dè dặt vang lên, trong chốc lát đã làm Chaeyoung tỉnh ngộ. Vậy mà nàng chưa bao ngờ nghĩ đến cảm giác của Arnon.

"Ở Pháp chúng ta rất vui vẻ mà" Chaeyoung nhìn cậu, ánh mắt màn theo sự dịu dàng khó thấy, nhưng nàng tin cậu bé cảm nhận được.

Arnon cúi đầu ủ rủ, giọng buồn bã khẽ xen lẫn tiếng nức nở "Nhưng con muốn ở đây hơn. Con muốn ở đây với mọi người...oa..."

"Arnon Ngoan đừng khóc, không đi nữa, không đi nữa" Chaeyoung lần đầu bối rối khi dưới vai trò một người mẹ. Nhìn con trai khóc, trong lòng cũng không chịu được mà khổ sở. Tay nàng vụng về lau đi nước mắt cậu bé, nói lời dỗ dành an ủi.

"Thật sao?"

"Thật thật. Đừng nghĩ nữa, đi ngủ với mẹ nào" Chaeyoung nói rồi nằm xuống một bên giường, thuận thế ôm Arnon vào lòng. Sau bao thứ xảy ra, có lẽ lúc này nàng cảm thấy yên bình nhất.

"Mẹ ơi" Giọng Arnon chợt vang lên.

"Hả?"

"Mẹ thật khác" Đừng nghĩ cậu nhỏ mà không biết. Tình cảm chân thật nhất cậu vẫn cảm nhận được. Mẹ rất yêu thương quan tâm cậu.

Chaeyoung khẽ cười, có phải con trai cảm nhận được tình yêu của người mẹ là nàng đây không.

"Khác thế nào cũng là mẹ của con. Arnon là ngươi mẹ yêu nhất trên đời"

"Hihi, Arnon yêu mẹ"

Cảm giác ấm cúng này thật lâu rồi nàng mới cảm nhận lại được. Sự ấm áp của gia đình.

Lice nhìn qua khe cửa, thật muốn vào đó chung vui cùng hai người họ. Cuối cùng lại khép cửa, lẳng lặng rời đi.

[...]

"Arnon muốn ở đây, vậy nên bọn con tạm thời sẽ không rời đi"

"Thật sao? Phải vậy mới đúng chứ" Lời Chaeyoung vừa dứt, bà Manobal đã vui đến cười híp mắt. Bà khẽ kéo Arnon ôm vào lòng, không ngừng cưng nựng.

"Arnon của bà thật ngoan"

Chaeyoung nhìn hai bà cháu vui vẻ, tròng lòng có chút không yên. Nhờ ánh mắt trấn an của Lice mà nàng bình tâm được một chút.

"Không phải em nói muốn mua ít sách y khoa về ôn lại một chút sao? Chị đưa em đi"

Nghe cô nói, Chaeyoung gật đầu đồng ý. Lúc này nàng cũng muốn ra ngoài khuây khỏa một chút.

Chuyện bọn họ muốn đi Pháp cứ thế bị trì hoãn. Nhưng mà rất nhanh thôi, cũng phải đường ai người nấy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro