Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145

"Bảo bối của chị chịu dậy rồi sao?" Chaeyoung ánh mắt mơ màng, cảm giác Lisa vuốt ve mặt mình, hình ảnh này cũng quá quen thuộc rồi.

"Dậy đi" Chaeyoung có lẽ vẫn muốn nằm ì trên giường, đối với yêu cầu của chị, nàng có chút không muốn thỏa hiệp, lắc đầu phản kháng.

"Chị đã nấu ăn rồi" Biết nàng lười biếng không muốn dậy, chị bắt đầu dụ dỗ.

Chaeyoung vừa nghe, tinh thần liền phấn chấn, ngoan ngoãn rời khỏi giường. Lần này đến lượt nàng thúc giục chị cùng đi.

"Được rồi, trước nên vệ sinh cá nhân đã"

[...]

"Ngon không?" Đáp lại câu hỏi của chị là những cái gật đầu. Miệng nàng đã đầy thức ăn, có muốn trả lời cũng không được.

Chaeyoung một tay cầm gà, một tay múc canh, chị ở đối diện chỉ chăm chú nhìn. Tựa như chị nhìn thấy nàng khi lần đầu tiên thưởng thức đồ ăn chị nấu, đặc biệt thích thú.

Mà trong hoàn cảnh này, nàng cũng nhận ra sự thân thuộc. Một vài hình ảnh, lặng lẽ hiện về...

Ngon không?

Chị sẽ nấu cho em ăn cả đời....

Cả đời...

"A.."

"Chaeyoung..." Lisa thấy nàng nhíu mày, tay cũng siết lại rung rung, chị bắt đầu lo lắng.

"Không khỏe sao? Chị đưa em đi bệnh viện" Chị tới gần muốn đỡ nàng lên, lúc này Chaeyoung lại đưa tay ngăn cản.

Những hình ảnh vẫn đang hiện về, mà nàng thì cố tập trung. Những hình ảnh rời rạc không rõ làm nàng tò mò, chỉ muốn biết thêm. Rốt cuộc nàng của trước kia là thế nào.

Chaeyoung mở mắt,trán lấm tấm mồ hôi. Lisa ở bên cạnh sớm đã sốt ruột, ánh mắt nàng nhìn chị trở nên mông lung khác lạ.

"Em muốn yên tĩnh một chút" Chaeyoung nói xong liền đi lên lầu. Nếu để ý, sẽ thấy ánh mắt nàng đã bớt đi một phần ngây ngô, nhiều thêm một phần trưởng thành.

Lisa nhìn bóng lưng nàng, bắt đầu đứng ngồi không yên. Từ ngày ra ngoài cùng Lice, nàng đã rất lạ. Có phải cô đã nói gì với nàng?

Chaeyoung ngồi trong phòng, bản thân dường như vô định không rõ.

Nàng đã thấy ngay chính bàn ăn đó, không, nó giống một bàn tiệc. Trái tim nàng tê nhói vì đợi người không tới. Cuối cùng, tất cả đều đổ nát, là một tay nàng phá nát.

Cũng là trên những bàn tiệc, nàng thấy Lice cùng...

Chaeyoung khó chịu trong lòng, không muốn nghĩ tiếp. Nàng ngã ra giường, lấy gối bịt tai lại, ngăn cản những âm thanh ồn ào bên tai.

---

Cọt kẹt, cọt kẹt...

Tiếng xích đu vang từng nhịp giữa khuôn viên. Lisa nhàn ngã ngồi trên ghế đá đọc báo, lâu lâu lại liếc về phía Chaeyoung trên xích đu.

Nhiều lần chị đã muốn tiến đến gần, hỏi nàng làm sao, nhưng nghĩ nàng vẫn không nói nên thôi. Dạo này nàng thường xuyên trầm ngâm, lâu lâu sẽ hốt hoảng giật mình, sau đó lại thất thần.

Mỗi lần chị hỏi có chỗ nào không khỏe, nàng đều nói không sao. Chị muốn đưa nàng đi khám cũng bị từ chối, chị thật không biết làm sao nữa.

Lisa nhìn đồng hồ trên tay, khẽ cười rồi đến chỗ nàng

"Vào nhà với chị một chút"

Chaeyoung còn đang mông lung nhìn vô định, giọng nói của chị kéo nàng về, nàng ngước nhìn chị, khẽ gật đầu.

"Em kí vào đây đi"

"Lại kí sao?" Lần trước đã kí rồi, không phải nói làm vậy Lice sẽ không đưa nàng đi nữa. Bây giờ vẫn còn phải kí, mà hình như nội dung có chút khác.

Miệng thì hỏi, nhưng tay nàng vẫn cầm bút lên kí. Lisa nhìn nàng không chút nghi ngờ, cười hài lòng. Mà cho dù có biết, nàng cũng không hiểu rõ được.

Nếu Lice không chịu ly hôn, thì đành để nâng đơn phương ly hôn. Không chắc cách này hoàn toàn ổn, nhưng vẫn có thể cho chị nhiều thêm một phần cơ hội.

"Ngoan lắm, có đồ ăn trong tủ lạnh, đói thì lấy ăn. Mệt thì ngủ một giấc. Chị đi một chút sẽ về." Lisa xoa đầu nàng dặn dò, bây giờ chị cần nộp đơn lên, phải giải quyết càng nhanh càng tốt.

Chaeyoung nhìn chị đã rời đi, có chút chán nản nằm trườn ra bàn, ánh mắt hướng về bức tranh trên tường. Là bức tranh giống trên đầu giường, nàng vô thức tiến lại gần, nghiêm túc nghiêng cứu bức tranh.

Lần đầu nhìn thấy chỉ là bất ngờ, bây giờ lại đặc biệt có cảm giác thân quen.

Chaeyoung nhìn mình trong ảnh mặc áo blouse trắng, xung quanh là núi non, một vài hình ảnh lại hiện về.

Đừng gần gũi với tên đó nữa...

Chaeyoung, em ở đâu?...

Lisa, Lisa...

Chị yêu em...

Chị yêu em...

Chỉ có giọng nói ấy, giọng nói quen thuộc. Bủa vây là cảm giác ấm áp, chị ôm nàng trong lòng, một nụ hôn mơn trớn, nhẹ nhàng...

Chaeyoung thật không nhớ rõ nữa, không những lúc này mơ hồ, mà có lẽ khi ấy nàng cũng không tỉnh táo.

Lisa và nàng...

Reng reng.

Tiếng chuông điện thoại âm vang trên lầu, cắt đứt dòng hồi tưởng của Chaeyoung. Nàng vứt những ngổn ngang kia sau đầu, vội chạy lên lầu, nhưng gần lên hết cầu thang, một hình ảnh lại lóe lên.

Đầu nàng chợt tê dại, tay vội bám lấy thành cầu thang, một cảm giác đau đớn quặn thắt trào dâng.

Lại là hình ảnh này, cảm giác này...

Máu, thật nhiều máu. Máu hòa lẫn cùng sự tuyệt vọng của nàng.

Chaeyoung rung rẩy, ngồi bệt xuống bậc cầu thang. Ai đó hãy kéo nàng ra khỏi khung cảnh bi thương này đi, nàng không thể thở được. Khó chịu, thật khó chịu...

"Chaeyoung..."

Lisa vừa trở về đã thấy nàng rung rẩy ngồi trên bậc cầu thang. Toàn thân chị đều là sự khẩn trương lo lắng, vội chạy đến bên nàng.

"Em làm sao? Chaeyoung, mở mắt ra nhìn chị"

Theo giọng nói của Lisa, Chaeyoung chậm rãi mở mắt. Nàng lúc này chợt nức nở, bám chặt lấy chị.

"Không sao, không sao rồi. Nói cho chị nghe có chuyện gì"

Đáp lại chị chỉ là tiếng nức nở, nàng không ngừng lắc đầu, dường như vẫn chưa thoát khỏi dòng hồi ức. Nàng chỉ muốn kiếm một chút an toàn từ chị. Nhưng tại sao càng dựa vào nàng càng thấy đau thế này.

Đợi chị, chị sẽ nhanh chóng quay trở lại...

Quay trở lại... trở lại...

"Lisa..." Chaeyoung rời khỏi vòng tay chị, ánh mắt nhìn chị đầy sự chất vấn.

Có phải giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì không?

Có phải chị đã từng... bỏ rơi nàng?

Nàng thật sự, thật sự muốn hỏi chị.

Lisa có chút bối rối với phản ứng này của nàng, bản thân không nhịn được lại ôm lấy nàng, muốn đem đến cho nàng chút cảm giác an toàn.

Chị tìm đến đôi môi Chaeyoung, khẽ phủ môi mình lên. Từ nhẹ nhàng đến dồn dập. Tại sao nụ hôn này lại có cảm giác day dứt như vậy.

Lisa bế nàng lên đi về phòng, bước chân vững chắc đầy vội vã.

Chị muốn cùng nàng yêu đương, muốn cùng nàng một chỗ. Nhưng không rõ vì sao nàng ở ngay đây, lại tựa như xa xôi không thể bắt lấy.

Dường như rất nhanh thôi, chị sẽ dùng ánh mắt khác mà nhìn chị...
Lạnh nhạt, xa cách...

Chaeyoung..

Lisa đặt Chaeyoung lên giường, lại lần nữa hôn nàng. Nụ hôn triền miên, chất chứa bao nhiêu tình cảm. Từng hơi thở của nàng bị hút cạn. Đến khi Chaeyoung vùng vẫy vì thiếu dưỡng khí, chị mới buông nàng ra.

Chị nhìn hai má nàng ửng đỏ, khuôn ngực phập phồng thì khẽ cười. Với tay đến hộc bàn bên cạnh, chị lấy ra một chiếc hộp, mà thứ bên trong chiếc hộp ấy, chính là chiếc nhẫn hoa mẫu đơn.

Lisa mở ra ngắm nghía một lúc, lại cầm lấy tay nàng, đặt nhẹ lên đó một nụ hôn.

"Chaeyoung, chị yêu em"

Chaeyoung ngây dại, dõi theo từng động tác của chị. Lisa trước ánh mắt của nàng, lấy chiếc nhẫn ra, thật chậm thật chậm đeo vào ngón áp út của nàng.

Chỉ còn một chút nữa, vật sẽ về với chủ. Tưởng chừng như, bọn họ sẽ lần nữa gắn kết với nhau. Ấy thế mà...
Chaeyoung, đợi chị...

Bóng nhẫn xoay tròn, xoay tròn, cuối cùng nằm im trên nền máu đỏ...

"Không..."

"Chaeyoung?"

Chaeyoung giật mình bật dậy, chiếc nhẫn đeo chưa đến một nữa tuột khỏi tay, rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Lạnh như mối tình của bọn họ.

Ánh mắt nàng quá đỗi trống rỗng, như bị ai đó hút cạn linh hồn. Ánh mắt này như vết dao cứa vào tim chị, tê nhói.

Chaeyoung lắc đầu muốn chối bỏ sự thật, gương mặt đã lấp lánh ánh nước. Giọng nghẹn ngào đầy đau thương.

"Em ước gì, mình không bao giờ thức tỉnh"

Phải, không thức tỉnh. Thời gian hơn ba năm, tựa như mới hôm qua, ngày nàng bị vứt bỏ, đối diện với cái chết.

Sự tuyệt vọng này, ăn sâu mòn mỏi, đến khi tỉnh táo rồi, đau đớn cảm nhận thật rõ ràng.

"Chaeyoung, em..." Giọng chị thập phần rung rẩy. Sẽ không phải là...
Không, sao có thể. Bọn họ thật khó khăn mới đi đến bước này. Chị không tin, tuyệt đôi không tin.

Chaeyoung, Chaeyoung của chị. Nàng là của chị.

"Đừng nói gì hết" Chaeyoung nghẹn lời, cắt đứt câu nói của chị. Dù chị có nói thêm gì, cũng không thay đổi được sự thật, chị đã vứt bỏ mẹ con nàng.

Chaeyoung chệnh choạng bước xuống giường. Nàng muốn đi, đi khỏi đây, đi khỏi con người mang đau thương đến cho nàng.

Nàng muốn gặp con. Phải, Arnon, con nàng. Nàng chỉ cần con là đủ rồi.

"Chaeyoung"

"Đừng đến gần em" Là ánh mắt này, đã bao lần chị tưởng tượng nàng dùng cái ánh mắt lạnh băng này để nhìn chị. Đến khi thật sự trải nghiệm, còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng nhiều.

"Làm ơn, đừng rời khỏi chị"

Sự van nài đến hèn mọn, chị chỉ còn biết cầu xin nàng, đôi chân không dám lại gần. Chị sợ sự hất hũi từ nàng, sợ nàng càng thêm chán ghét chị. Chị chỉ còn có thể cầu xin.

Nhưng mà, nàng đi rồi, bóng lưng nàng, yếu đuối mà lạnh lẽo. Chỉ một khắc, cũng đủ làm toàn thân chị đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro