Chương 144
"Không muốn đi thật sao?" Lisa xoa đầu Chaeyoung vẫn đang vùi đầu trên gối. Mọi hôm chị đến bệnh viện đều rất háo hức đòi đi theo, sao giờ lại như con sâu lười dù lôi kéo cũng không muốn dậy vậy chứ.
"Chaengie vẫn muốn ngủ" Ánh mắt mơ màng nhìn chị, giọng nũng nịu chọc ngoáy làm chị chỉ muốn cưng nựng không rời.
Chị khẽ cười, hôn nhẹ lên trán nàng.
"Vậy ngủ đi, chị đi làm. Có gì thì gọi chị" Lisa đặt lên bàn một cái điện thoại, trong này đã lưu sẵn số của chị. Nàng nghe chị nói, đầu gật lia lịa. Lisa cũng không dây dưa thêm mà rời đi.
Cửa vừa đóng, Chaeyoung trở nên tỉnh táo, lồm cồm ngồi dậy. Nàng cắn cắn môi khó xử.
Có nên gọi cho Lice không? Nếu không gọi, nàng sợ cô thật sự sẽ đưa Arnon rời đi mất. Nhưng lỡ gặp rồi Lice ép nàng rời đi thì sao. Chưa kể đến, nếu Lisa biết thì sẽ rất buồn vì nàng thất hứa.
Nhưng mà, Lice có lẽ sẽ không lừa nàng đâu... sẽ không.
Chaeyoung tự cho mình lý do tạo động lực, quyết định cầm điện thoại trên bàn, nhấn một dãy số gọi đi.
Từ rất lâu Lice đã bắt nàng phải học thuộc số điện thoại của cô. Nàng học nhiều đến mức mấy tháng không nhắc đến vẫn nhớ như in.
"Alo" Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói không có cảm xúc gì đặc biệt, có lẽ không nghĩ là nàng.
"Lisa không có nhà. Chị đưa Arnon đến gặp em đi" Không chào hỏi, không giới thiệu. Nàng nói qua điện thoại với cô vẫn luôn vào thẳng chủ đề như vậy.
"Chaeyoung?" Lice sửng sốt, giọng nói cũng không kiềm chế được bất ngờ lẫn vui mừng.
"Hả?"
"À không, đợi đó. Chị qua ngay" Cô để lại một câu, tiếng tút tút liền vang lên.
Đã 15 phút trôi qua, Chaeyoung vừa gặm mấy mẩy bánh vừa ngóng về phía cửa, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Sao lâu vậy chứ?
Ting ting...
Nghe tiếng chuông cửa, hai mắt nàng phát sáng, vội chạy ra mở cửa.
"Arnon đâu?" Chaeyoung nhìn một thân cao lớn của Lice. Lại ngó nghiêng nhìn trước nhìn sau, vẫn không tìm được bóng dáng mà nàng muốn thấy.
"Arnon bị ốm rồi, đang ở bệnh viện, bây giờ chị đưa em đi thăm" Lice tỏ vẻ lo lắng. Chaeyoung vừa nghe liền khẩn trương, không suy nghĩ đã đồng ý.
"Arnon bị ốm? Mau, mau đưa em đến đó"
Lice nhếch một nụ cười rất nhẹ, nàng không thể nào phác giác. Lại thở dài một hơi thả lỏng cơ thể vì đạt được ý đồ.
Không để nàng thêm lo lắng, cô nhanh chóng đưa nàng ra xe.
"Sao không tới nơi chị Lisa làm" Chaeyoung nhìn bệnh viện xa lạ, ngó nghiêng lung tung, lơ đãng hỏi một câu
"Đến đó chị hai phát hiện em đi với chị thì sao?" Lice nắm tay nàng giải thích, chân vẫn bước về một hướng nào đó.
Arnon, sẽ không trùng hợp bị ốm vào lúc này. Mọi thứ có lẽ đều là sự sắp xếp của cô mà thôi.
"Arnon đâu" Chaeyoung và Lice vào một căn phòng, nhưng ở đây nàng cũng không thấy Arnon a.
"Cô đến rồi sao?"
"Bác sĩ Ha" Một vị bác sĩ già từ bên trong rèm che bước ra, Lice liền chào hỏi.
"Lice.." Chaeyoung có chút khó hiểu, cảm thấy có gì đó không đúng.
Không phải đưa nàng đi gặp Arnon sao, cô là đang làm gì đây chứ.
"Đừng sợ. Em phải làm chút kiểm tra mới được gặp Arnon" Lice nắm tay nàng trấn an.
Nói gì nàng cũng sẽ không hiểu, cô chỉ còn cách nói lung tung để nàng tiếp nhận điều trị thôi.
Điều trị...
Hạ sách mà cô nói đến, chính là hồi phục trí nhớ cho nàng. Đây coi như cơ hội cuối cùng của cô. Về bên cạnh ai, nên để nàng lựa chọn rồi, coi như nàng đi theo trái tim mình, cô không có gì phải hối tiếc nữa.
Và với những gì Lisa đã gây ra, nàng về bên chị là điều khó có thể xảy ra.
"Chỉ kiểm tra một chút thôi sao?"
"Ừm, một chút thôi"
Lice nói rồi quay sang vị bác sĩ, kéo ông ra một góc "Thủ pháp này thật sự có hiệu quả nhanh chứ?"
"Theo những thông tin cô đưa. Đáng lẽ cô ấy đã nhớ ra, nhưng lại bị ức chế bởi thuốc. Bây giờ chỉ cần làm chút thôi miên, gợi cho cô ấy vài điểm nhớ. Từ những điểm nhớ rời rạc sẽ liên kết thành toàn bộ trí nhớ của cô ấy"
Lice trầm ngâm, nhìn nàng vẫn ngây ngô chờ đợi. Có lẽ rất nhanh nàng sẽ không còn dáng vẻ này nữa, sẽ không bao giờ bám riết lấy cô, nũng nịu đòi yêu thương nữa.
Bọn họ đã có một khoảng thời gian hạnh phúc, rất... hạnh phúc.
"Thực hiện đi"
Đèn trong phòng được tắt hết, chỉ còn vài ánh đèn màu rất mờ. Chaeyoung được nằm trên một chiếc giường, vị bác sĩ bật một máy chạy nhạc bên cạnh, âm thanh phát ra là những tiếng tíc tắc chậm rãi theo quy luật, đặc biệt ngấm sâu vào tâm trí con người.
"Thả lỏng, nhắm mắt lại nào" Vị bác sĩ nói với Chaeyoung.
Ông nhận lấy tờ giấy từ Lice, đây đều là những chi tiết gợi điểm nhớ cho nàng.
"Thả lỏng, nghe âm thanh xung quanh" Giọng của ông đặc biệt nhẹ, hòa quyện theo dòng nhạc, âm thanh chậm rãi ăn sâu, chẳng mấy chốc nàng đã rơi vào giấc ngủ.
Xúc giác xung quanh đều mơ hồ, nàng chỉ nghe được tiếng nhạc cùng giọng nói đi theo nó.
"Cô đang ở trong một hôn lễ, rất nhiều rất nhiều người cười nói. Trên người cô là đồ cô dâu, rất xinh đẹp, rất xinh đẹp"
Hôn lễ? Đồ cô dâu? Nàng là cô dâu?
Chaeyoung đắm mình trong sự miêu tả. Khung cảnh này rất quen thuộc, dường như nàng đã thấy. Là, là...
Phải rồi, là ngay lúc nàng tỉnh dậy. Nàng còn nhớ ai đó đã nói "Hôm nay thôi, chị là chồng của em rồi"
Chồng? Chồng sao? Lice, là Lice đang nói với nàng. Là chị ấy.
"Cô đang ngồi trên cầu thang, dưới chân cô đều là máu..."
"Máu đỏ, tanh nồng. Bụng cô quặn thắt đau đớn. Cô đang sợ hãi..."
Chaeyoung theo lời nói, tưởng tượng ra một khung cảnh khác. Nàng choáng váng, hai tay không tự chủ siết lấy làn váy, đầu bắt đầu tê nhói, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
"Lisa, đừng đi..."
"Cứu, cứu con..."
"Cứu... A..." Chaeyoung mở mắt, ngực phập phồng đầy hoảng loạn.
"Chaeyoung" Mắt nàng mông lung, nhin về hướng phát ra âm thanh. Tiêu cự nàng không mấy rõ ràng, nhìn cô nhưng lại như nhìn thứ gì đó xa xăm.
"Em không sao chứ?" Lice lo lắng đến gần Chaeyoung, vừa chạm tay nàng đã thụt lại. Chaeyoung nhăn mày ngồi dậy, hai tay bỗng ôm đầu như muốn kiềm chế gì đó.
"Đau quá, đau quá..."
"Bác sĩ.." Lice lo lắng quay qua bác sĩ, ông chỉ cười trấn an. Với tay tắt nhạc rồi bật đèn lên.
"Không sao đâu. Những mảnh kí ức sẽ hiện dần qua từng ngày. Cô ấy rất nhanh sẽ hồi phục thôi. Thường xuyên gợi cho cô ấy nhiều kí ức nữa thì càng tốt" Ông nói rồi nhìn Chaeyoung. Nàng đã dần bình ổn, chỉ là trông có chút mệt mỏi.
"Chaeyoung, em không sao chứ?" Lúc này nàng mới thật sự nhìn đến cô. Môi rung rung, chợt ôm chầm lấy Lice.
"Chaengie sợ, Chaengie thấy mình sắp chết rồi"
"Ngoan không sao rồi. Chị đưa em về, ngủ một giấc sẽ ổn"
Nàng gật gật đầu. Chuyện thăm Arnon, nàng cũng đã quên.
Lice chào hỏi bác sĩ rồi đưa nàng rời đi. Cô vẫn phải đưa nàng về với Lisa, nàng chưa hoàn toàn hồi phục, nếu để chị biết chuyện hôm nay, rất có thể sẽ như cô lúc trước mà ức chế trí nhớ của nàng lại. Dù gì Lisa cũng la bác sĩ, chuyện này đối với chị dễ như trở bàn tay.
"Nhớ không được nói với chị Lisa hôm nay em đi đâu làm gì. Nếu không chỉ sẽ đưa Arnon đi đấy"
Chaeyoung gật đầu, lúc này cô mới yên tâm rời đi. Nàng mệt mỏi xoay người vào trong, lúc này nàng chỉ muốn đi ngủ một giấc.
Lê chân lên lầu, Chaeyoung mở cửa phòng bước vào. Điều này không ngờ là lại thấy Lisa đang ở trong phòng, trầm ngâm nhìn gì đó ngoài cửa sổ.
Vừa nghe tiếng cửa, chị vội quay đầu.
Chaeyoung đã nghĩ, chị sẽ tức điên mà nhào đến mắng chửi nàng. Nhưng không, ánh măt chị đầy sự vui mừng.
Lisa tiến đến ôm nàng vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng "Chị đã nghĩ em sẽ không trở lại nữa. Chaeyoung, đừng bỏ chị"
Hiếm khi nàng thấy chị toát ra vẻ yếu đuối này. Chị đã nhiều lần, trước mặt nàng tỏ ra buồn bã, nhưng lần này là chân thật sợ hãi.
Khi trở về, nhìn chiếc điện thoại trên bàn cùng cuộc gọi cho Lice, Lisa cảm thấy mình đã thất bại rồi. Người Chaeyoung luôn cần là Lice, rất có thể nàng đã cùng cô rời đi. Chị không xác nhận, cũng không đuổi theo, một mình ở đây suy nghĩ, có phải chị mới là người nên buông tay không.
Nhưng may mắn, nàng đã trở về. Lisa không cần biết Chaeyoung đã cùng Lice đi đâu làm gì, nàng trở về là tốt rồi, nàng vẫn chọn ở lại bên cạnh chị là tốt rồi.
"Ưm..." Chị lần mò đến môi nàng, muốn cùng nàng dây dưa, muốn chứng minh đây là chân thật.
"Em... em sẽ không đi mà.." Chaeyoung ngây ngốc, lời nói không rõ chữ cố thoát khỏi khoang miệng đang bị chiếm đóng. Còn nghĩ rằng nói câu này chị sẽ bình tĩnh, nhưng lực đạo dường như càng dồn dập hơn, chị hôn nàng càng cuồng nhiệt hơn.
"Chaeyoung..." Lisa thì thầm, môi lướt qua vành tai làm nàng rùng mình. Ngay lúc này, một hình ảnh chợt lóe, âm thanh từ nơi xa xăm nào đó vang vọng trong đầu nàng.
Chaeyoung, Chaeyoung...
Người đó luôn luôn dùng giọng điệu dịu dàng để gọi tên nàng. Nhưng sao nàng không thấy ấm áp mà lại đau đến như vậy.
"Ha, em đau đầu quá" Chaeyoung đẩy chị ra, khó chịu xoa thái dương, cố làm dịu cơn tê trong đầu.
Lisa nhíu mày lo lắng, chị cầm tay nàng "Em làm sao vậy?"
"Chaengie, Chaengie đau đầu, muốn đi ngủ"
"Sao tự nhiên lại không khỏe. Vậy ngủ chút đi, tỉnh dậy chị kiểm tra một chút cho em" Lisa đỡ Chaeyoung lên giường, xoa nhẹ hai bên thái dương cho nàng, Chị nhìn nàng thả lỏng mới đắp chăn ngay ngắn, lại ngồi xuống bên cạnh túc trực.
Lisa nhìn nàng đều đều hít thở, trong lòng lại âm thầm tính toán.
Nàng đã chọn về bên chị, vậy thì chị cũng nên dứt khoát, nhanh nhất có thể để bọn họ ở chung với mối quan hệ được pháp luật công nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro