Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 142

Bùm, Bùm...

"Bên này, bên này, nhanh lên.." Giọng nói Chaeyoung vang vọng giữa căn phòng. Nàng ngồi trên đùi Lisa, hào hứng xem chị chơi game. Nàng đã ở đây hơn nửa tháng rồi, Lice thường xuyên đến tìm chị đều kiếm cớ không cho hai người gặp, mỗi khi cô gọi điện đến, chị vẫn cho nàng nghe, nhưng luôn ở bên cạnh tìm cách ly gián hai người họ. Nàng đã dần lệ thuộc vào chị, chị không muốn công sức lâu nay sẽ đổ bể.

Lisa thường xuyên đưa nàng đi chơi, luôn tạo cho Chaeyoung sự hứng thú vui vẻ, nàng đến cơ hội để nhớ Lice cũng không có. Cả khi đến bệnh viện chị cũng đưa nàng theo.

Không thể không thừa nhận, chị gần như đã thành công tẩy não nàng mất rồi.

Reng reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt thú vui của hai người. Lisa khẽ nhăn mày, rất nhanh liền giãn ra, môi nhếch lên một đường cong.

Chị nghĩ, cũng đã đến lúc rồi.

Lần này Lisa không đưa Chaeyoung nghe mà chính chị lại bắt máy.

"Chaeyoung..."

"Là chị"Giọng chị vẫn đều đều như mọi lần nói chuyện với cô. Về điểm này, cô không thể không thừa nhận, Lisa kiềm chế cảm xúc quá tốt, tốt hơn cô rất nhiều.

"Chaeyoung đâu?"

"Cô ấy có cái này muốn đưa cho em. Đợi chị trở về"

Tiếng tút tút âm vang bên tai, Lice nhìn màng hình điện thoại. Cuộc gọi đã kết thúc, tại sao cô lại thấy có chuyện bất an thế này. Cuối cùng chị muốn giở trò gì đây chứ.

Lisa để điện thoại lên bàn, lại thấy Chaeyoung dùng ánh mắt tò mò nhìn mình. Chị cười, nhéo nhéo mũi nàng.
"Có nhớ Arnon không?" Với câu hỏi này, Chaeyoung không suy nghĩ, đầu đã gật mạnh. Nàng nhiều lần đã muốn nói chị đưa nàng cùng về nhà, nhưng lại sợ. Vừa sợ Lice ép nàng rời đi, lại sợ chị không vui.

"Nhớ vậy sao. vậy còn..." Chị không nói hết, nhưng nàng lại nghĩ ra chị muốn nói đến Lice. Không biết sao nàng lại muốn khóc, nàng thật sự không biết bản thân đang thế nào nữa.

Dù đã đoán trước Chaeyoung chưa thể buông được Lice, nhưng nhìn nàng thế này, chị thật sự không mấy dễ chịu.

"Có muốn trở về mà Lice vẫn không thể đưa em đi không?"

"Có cách sao? Chị sẽ thuyết phục Lice giúp em sao?" Chaeyoung vừa nghe đã mở to mắt mong chờ.

"Ngồi đây đợi chị" Lisa hôn nhẹ trán nàng, lại đứng dậy đi làm gì đó. Một lúc sau chị trở lại, trên tay còn cầm một tờ giấy.

"Làm theo chị, kí vào đây" Chị đưa cho nàng một cây bút, lại chỉ cho nàng chỗ kí tên. Nàng dù mất trí nhớ, nhưng trong thời gian này chị đã dạy cho nàng học chữ, nàng theo tiềm thức đã tiếp thu rất nhanh.

Chaeyoung có chút ngơ ngác không hiểu. Nàng chậm rãi nhìn chữ trên giấy, bập bẹ đánh vần những chữ đập vào mắt nàng.

ĐƠN.. ĐƠN LY HÔN là cái gì chứ.

"Ngoan, kí tên em vào đây"

"Oh" Nàng vốn không hiểu, chỉ biết nghe lời chị, từng chữ cái được nàng chậm rãi viết lên. Lisa nhìn tên nàng ngay ngắn trên đơn ly hôn, có chút hồi hộp.

Mọi chuyện quá đơn giản, đơn giản đến mức chị muốn nắm bắt cũng không kịp. Vẫn luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

---

"Chị lại không đưa cô ấy về sao?" Lice nhìn chị lại một mình trở về, trong lòng liền sốt ruột.

"Là cô ấy không muốn về"

"Vậy Chaeyoung muốn đưa gì cho tôi?" Cô vẫn cảm thấy bất ổn. Chắc chắn Lisa đã làm gì đó. Với đầu óc hiện giờ của Chaeyoung, sao nàng có thể không để ý đến cô. Bây giờ còn muốn đưa đồ gì chứ.

Lisa cười đầy ẩn ý, cũng không để cô phải đợi lâu, chị lấy ra đơn ly hôn có chữ ký của nàng, không chần chừ đưa cho cô.

"Em xem kĩ đi"

Lice nhận lấy, vừa nhìn rõ nội dung mặt đã biến sắc.

Sao có thể, kẻ ngu cũng biết là chị giở trò.

Cô cười khẩy "chị còn có thể bày trò nào hợp lí hơn không?"

Lisa nghe thấy, mặt vẫn không biến sắc. Qủa nhiên cô vẫn rất thông minh. Nhưng mà, vậy thì đã làm sao chứ.

"Hợp lí hay không, em cũng nên kí vào đi"

"Chị.." Lice nhìn tên nàng trên giấy, không biết là mùi vị gì. Cô cũng đã từng kí vào đơn ly hôn nàng đưa. Nhưng ông trời lại sắp đặt, để họ dây dưa đến bây giờ. Cô không tin bọn họ dây dưa đến cùng, lại phải tách ra thế này.

"Không đời nào"

"Không sao, em không kí. Chị cũng có cách để hai người tách ra. Chị chỉ muốn cho em thấy, người Chaeyoung chọn đến cuối cùng, là chị. Em nên buông tay đi" Truyền đạt hết những gì mình muốn, chị không tiếp tục ở lại nữa, dứt khoát xoay người rời đi.

"Ưm.." Hơi thở hỗn loạn đứt quãng, Chaeyoung không thể hiểu, sao chị lẫn Lice cứ thích làm thế này. Nhưng khi họ bắt đầu, nàng lại không phản kháng được.

Lisa rời môi nàng, nhìn hai má nàng ửng đỏ, trong lòng liền nhộn nhạo. Chị vuốt mũi nàng, cười cưng chiều "Hôm nay muốn ăn gì?"

"Ăn gà" Chaeyoung không chút suy nghĩ liền đáp lời.

"Vậy được. Đi mua đồ nấu ăn với chị"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro