Chương 141
"Chị làm gì? Xếp đồ làm gì chứ?" Chaeyoung kéo lấy quần áo trên tay Lice, cơ thể đều khẩn trương đến muốn khóc.
Cô thật sự muốn đi sao, nhất quyết phải đi sao chứ.
"Chaengie ngoan, không phải chị đã nói với em rồi sao"
Chaeyoung vừa nghe liền mếu máo "Chaengie không muốn đi mà, thật sự không muốn đi"
Lice nhìn nàng, có chút đau lòng. Lại dứt khoát quay mặt làm ngơ. Chaeyoung, rồi em sẽ nhận ra, chỉ có chị thật lòng yêu thương em "Chị đã quyết định rồi, em nghe lời đi"
"Hừ" Đáp lại cô là thái độ giận hờn của nàng, đến khi cô nhìn lại chỉ nhận được một bóng lưng đã khuất sau cửa.
Lại chơi trò giận hờn nữa ư. Không phải lần trước khóc lóc chạy đi, rồi cũng quay lại nũng nịu với cô sao.
Dù gì thì, một đứa con nít, cô vẫn có thể dỗ giành được.
---
"Mọi người sao vậy? Chaeyoung đâu rồi?" Lice nhìn mọi người âm trầm bên bàn cơm, Lisa và Chaeyoung lại không thấy bóng dáng đâu.
"Chaeyoung vừa khóc lóc đòi Lisa dẫn đi. Con bé nói con muốn đưa nó về Pháp. Mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Mẹ à, Lice đã có gia đình cho riêng mình. Cũng biết nên làm thế nào để gia đình hạnh phúc. Còn nghĩ dù thế nào, mẹ cũng nên tôn trọng quyết định mà Lice đã chọn" Rosie đón lời. Vừa rồi Chaeyoung chạy xuống, Lisa vừa rõ sự tình, không chút suy nghĩ đã dẫn Chaeyoung rời đi, không màng đến mọi người có nghi ngờ hay không, làm nàng ta phải biện minh đủ đường.
Vậy mới thấy chị đã quyết tâm mức nào. Lice muốn đưa Chaeyoung đi, e rằng không dễ. Chỉ còn cách đưa đẩy để ông bà Manobal can thiệp.
"Mẹ cũng nghe rồi đấy, con cảm giác ở đây không hợp. Vẫn là trở về nơi Arnon sinh ra, bọn con sẽ tốt hơn" Lice xoa đầu Arnon ngồi bên cạnh. Giọng ôn tồn như không có gì, chỉ là trong lòng đã âm thầm dậy sóng.
Bà Manobal trầm ngâm đôi chút. Đúng là từ trước đến giờ, bà đã quản rất nhiều đến cuộc sống của bọn họ. Đỉnh điểm là chuyện của Rosie. Rất may sau tất cả mọi chuyện cũng êm đẹp.
Bà trải qua gần hết cuộc đời rồi, lo lắng cho con cái đến đây có lẽ cũng đã đủ. Bọn họ về sau cũng nên tự quyết định thôi.
"Hazz, nếu đã vậy, mẹ cũng không còn gì để khuyên nhủ nữa. Chỉ mong mấy đứa sẽ hạnh phúc"
Mọi thứ cứ thế, dường như đã được an bài. Nhưng có đi được hay không, lại tùy thuộc vào người con gái kia.
----
"Em chỉ cần ở đây, Lice sẽ không đưa em đi được đâu" Lisa nhìn Chaeyoung trầm tư trên xích đu, khẽ trấn an. Chị không rõ bản thân đang trấn an nàng hay trấn an chính mình. Chị dự tính bao nhiêu cũng không nghĩ đến Lice sẽ bất chấp mà đưa nàng rời đi.
Nhưng có phải chị nên cảm thấy vui mừng khi Chaeyoung không chịu rời đi mà còn tìm chị để dựa dẫm không.
"Tại sao Lice cứ muốn đi chứ? Ở đây không phải rất tốt sao" Chaeyoung quay lại nhìn chị, rầu rỉ hỏi.
Hàn quang khẽ vụt qua mắt, Lice chắc hẳn đã rất quyết tâm, một khi nàng thật sự đi, e rằng cơ hội cho chị không còn nữa. Chi bằng lúc này, dứt khoát chiếm lấy tâm nàng, hướng mọi suy nghĩ của nàng theo mình.
"Chaeyoung, nếu Lice nhất quyết bỏ đi, em có đi theo không?" Lisa đến trước mặt nàng ngồi xuống, chị nắm lấy hai tay nàng, ánh mắt đầy sự thành khẩn.
Chaeyoung có chút ngập ngừng. Lice mới không bỏ nàng đi...
"Nếu chị nói, Lice vì không thích chị, không muốn cho em chơi với chị nên mới đi. Thì sao?" Chị nhìn nàng ngập ngừng, trong lòng đã bắt đầu loạn. Thành hay bại, chỉ trong lúc này.
"Không phải vậy đâu" Chaeyoung lắc đầu như không tin.
"Chaeyoung, nghe chị. Lice vì không muốn ai quan tâm em, là chị lại càng không. Nhưng mà, chị vẫn muốn quan tâm, chăm sóc cho em. Nếu chọn giữa chị và Lice, em sẽ chọn ai?"
Lựa chọn? Nàng chưa bao giờ phải lựa chọn. Tại sao nhất thiết phải chọn chứ.
"Ai cũng tốt với em mà"
"Em nghĩ xem, Lice suốt ngày chỉ đi làm, không chơi với em, còn ép em phải về Pháp. Như vậy là tốt với em sao. Những thứ chị làm, không phải tốt hơn rất nhiều?" Lisa càng nói, thật sự làm Chaeyoung dao động.
"Chaeyoung, chị thương em. Những gì Lice có thể làm chị cũng làm được, em muốn gì chị đều cho. Từ nay, ở lại đây với chị, được không?" Chị nhìn thẳng vào mắt nàng, tạo cho nàng sự đồng cảm nhiều nhất có thể. Đối với nàng, chỉ có thể mềm, không thể cứng. Lice dùng sai cách, chị tuyệt nhiên sẽ không dẫm vào.
Chaeyoung vốn không lo không nghĩ, bắt nàng quyết định một chuyện mà sợ nàng cũng không làm được, thật sự rất khó khăn. Lisa nhìn thái độ lưỡng lự của nàng, tay thoáng siết chặt, ánh mắt lại thêm vài phần yếu đuối.
"Em như vậy, chị thật sự rất đau đấy. Nếu không muốn, vậy được, chị đưa em về" Chị cười, nhưng ánh mắt không chút độ ấm. Vờ đứng dậy như muốn đưa nàng trở về.
"Không muốn, Chaengie không về. Chaengie sẽ ở đây với chị, có chị là được rồi" Nàng rối rít kéo tay chị lại, chị một lần nữa lại chạm vào nơi mềm yếu nhất trong tim nàng rồi. Chaeyoung ngay cả lúc không biết gì, vẫn dễ dàng bị chị khất phục.
Lisa hài lòng với kết quả đạt được. Thành công đưa nàng về bên cạnh, chỉ cần một bước quan trọng nữa, một bước quan trọng...
Cắt đứt mối quan hệ hợp pháp của hai người họ.
Ting ting.
Tiếng chuông cửa vang vọng liên hồi, chứng tỏ người bên ngoài đã không còn kiên nhẫn.
"Vào nhà ngồi đi, chị ra xem ai" Lisa xoa xoa đầu nàng, khẽ cười rồi rời đi.
Cánh cửa bật mở, không ngoài phán đoán của chị, Lice mặt mày không kiên nhẫn đứng ngoài cửa. Vừa thấy chị, cô ngay lập tức trở nên tức giận, chỉ muốn ngay lập tức nhào vào bên trong.
"Cô ấy đâu?"
"Chaeyoung không muốn gặp em" Lisa mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng buông một câu.
"Chị đi quá giới hạn rồi đấy" Lice nghiếng răng, lời nói ra không chút độ ấm. Nhiều người nhìn vào chắc sẽ không tin bọn họ là chị em.
"Là em giúp chị có cơ hội đi quá giới hạn. Trở về đi, Chaeyoung không muốn về, càng không muốn đi Pháp. Cô ấy đã quyết định sẽ ở bên chị rồi" Thái độ dửng dưng của chị chỉ làm cho cô thêm phẫn nộ. Chị cũng không muốn chị em bọn họ đi đến bước này. Nếu muốn trách chị thì cứ trách đi.
Trách chị thủ đoạn.
Trách chị... không cách nào buông được nàng.
Trách cả việc, Arnon là con chị.
Cũng trách chính bản thân cô, không biết cách giữ nàng bên mình.
Dù gì thì, chị cũng thắng rồi.
"Đợi Chaeyoung bình tĩnh, em sẽ qua rước cô ấy về" Không biết nói nàng hay là nói cô phải bình tĩnh. Chí ít lúc này, cô cũng đã lấy lại sự bình tĩnh. Lice khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo vô cùng.
Quyết định ở bên cạnh chị ư? Không nghĩ xem chị đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với nàng ấy rồi.
Lice rời đi, vẻ trấn tĩnh của chị cũng dần sụp đổ. Bọn họ đã thành ra dạng gì rồi. Chị cũng không biết, bản thân mình đã ra loại người gì rồi.
Lisa cười khẩy. Loại người gì thì đã sao, đến bước này, chị không muốn dừng lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro