Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140

"Chồng lại đi sao?" Chaeyoung nhìn Lice vừa nghe điện thoại xong lại hấp tấp muốn rời đi, nàng không khỏi ủ rủ hỏi.

Cô ngừng lại một chút, nhẹ xoa đầu nàng "Cho chị chút thời gian, đợi chị giải quyết mọi thứ, lúc nào cũng ở bên cạnh em" Thấy nàng không nói gì thêm cô liền rời đi.

Khoảng thời gian này, Lice dồn toàn lực bàn giao mọi thứ cho Rosie nên tương đối bận rộn. Cô cũng chỉ muốn mọi thứ hoàn tất nhanh nhất có thể. Cô sợ tình cảm của nàng khó lòng mà giữ lâu được.

Chaeyoung phụng mặt. Không biết cô đã nói như thế bao nhiêu lần rồi.

Nàng lại muốn đi chơi, nàng nhớ khu vui chơi nhỏ trong ngôi nhà kia, còn có...

Hm, nàng phải tìm chị Lisa mới được.

"Thơm quá" Chaeyoung chun chun mũi, không ngừng hít hà mùi hương từ con gà nướng. Nàng đang ở cùng Lisa tại nhà riêng.

Bên cạnh là lò nướng cùng con gà ướp mật ong đã ngã vàng.

Chị nhìn nàng, khẽ cười "lần sau đưa Arnon cùng đến"

"Được sao?"

Được, tất nhiên là được. Một nhà ba người bọn họ, sớm đã phải cùng nhau ở một chỗ.

"Qua đây, chị dạy em nướng" Lisa vừa nói vừa kéo nàng về phía mình, thuận thế giam nàng trong lồng ngực. Chị hướng dẫn nàng cầm đồ kẹp, tay lại nắm lấy tay nàng.

Chaeyoung không được tự nhiên, hơi nóng bên cạnh không ngừng phả vào tai, làm nàng có chút mất tập trung.

"Chú ý, cháy gà rồi" Giọng nói trầm trầm khẽ vang bên tai. Tay nàng đơ lại, để mặc chị điều khiển.

"Chaeyoung"

"Hả?" Nàng có chút mơ hồ, đang yên lành, gọi tên nàng làm gì vậy chứ.

Eo nàng bị siết lấy, cảm giác đầu chị dụi vào hõm cổ, Chaeyoung dù có nhột cũng không biết phản ứng thế nào.

"Thương chị không?" Có thương không? Để chị biết cơ hội đưa em về bên mình chiếm bao nhiêu phần trăm.

Thương? Ý chị là thương kiểu gì chứ. Là cũng sẽ quan tâm, lo lắng. Cũng biết nhớ nhung đến chị sao.

Lisa rất tốt a. Đỡ xe cho nàng, dẫn nàng đi chơi, cho nàng ăn, vậy nàng phải thương chị rồi.

"Có, Chaengie có thương chị" Lisa không rõ thương trong suy nghĩ của nàng là gì. Chỉ cần chính miệng nàng nói thương chị là được rồi.

Bước đi này, chị quyết không lùi lại.

----

Nàng vậy mà lại cùng chị Lisa thân cận một chỗ nữa rồi.

Chaeyoung, cho chị chút thời gian nữa. Dù thế nào cũng đừng để chị Lisa bước vào tim em.

Chaeyoung, làm ơn.

Ai cũng có cho mình một kế hoạch. Nhưng câu nói "Người tính không bằng trời tính" có lẽ chưa bao giờ là sai.

----

Chaeyoung mơ màng xoa chỗ bên cạnh, đến khi xoa trúng một khối thân thể mới bất tri bất giác mở mắt, có chút không thể tin, đến giọng nói cũng mơ hồ "Lice không đi làm nữa sao?"

Lice nắm lấy bàn tay vừa sờ loạn, khẽ cười "Không đi nữa. Từ nay sẽ thường xuyên ở cạnh em" Cô đã đợi bao lâu, nổ lực thế nào mới đợi được ngày này. Chỉ cần vài thủ tục đơn giản, lại thông báo cho mọi người là có thể dẫn nàng rời đi rồi.

Chaeyoung vừa nghe thì háo hức ra mặt, lại nghe giọng cô đều đều bên tai.

"Chaeyoung ngoan, có muốn cùng chị trở lại Pháp không?" Lice đặt niềm tin nàng sẽ trả lời có. Nàng sẽ chịu đi theo cô mà, đúng không?

"Trở lại Pháp?" Chaeyoung ngồi bật dậy, có chút không thể tin, è dè hỏi lại như muốn xác nhận.

"Phải, về nơi chúng ta đã từng rất hạnh phúc. Chỉ có Arnon, em và chị, một nhà ba người chúng ta" Lice thoáng hụt hững với phản ứng của nàng. Nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh. Nàng có thể là quá bất ngờ.

Lice tự tạo hy vọng cho bản thân, nhưng câu trả lời của nàng đã hoàn toàn đánh tan hy vọng đó.

"Sao phải trở về chứ? Chaengie không muốn"

"Tại sao? Em không muốn đi cùng chị sao? Không muốn chị thường xuyên ở bên em sao?" Cô đã tính toán nhiều như thế, lại chưa từng tính đến chuyện nàng sẽ không đồng ý rời đi. Đây cũng là chuyện mà cô không ngờ tới.

"Sao phải đi chứ? Ở đây tốt như vậy, vui như vậy. Có nhiều người yêu thương, quan tâm Chaengie, còn chơi cùng Chaengie nữa" Chaeyoung phụng phịu, buồn bã đến muốn khóc.

Nàng đối với cái tin tức rời đi này của cô chưa thể tiếp nhận được. Nàng không muốn đi, còn đi xa như vậy.

"Nếu chị quyết tâm muốn đi thì sao? Em sẽ theo chị, hay... tiếp tục ở lại?" Lice không biết tại sao mình lại hỏi câu thế này nữa. Nếu nàng không cùng đi, cô còn đi làm gì. Nhưng cô vẫn muốn biết, nếu phải lựa chọn, nàng sẽ chọn ai.

"Không, không cho Lice đi"

"Chị đã quyết rồi. Dù thế nào em cũng phải đi cùng chị" Chỉ cần bọn họ có thể ở bên nhau mà không ai quấy rầy, cô tự có cách dỗ giành nàng. Chỉ cần một bước này thành công thôi.

"Không muốn, không muốn mà. Chaengie ghét chồng, chồng không thương Chaengie nữa" Chaeyoung thút thít khóc, giận dỗi chạy ra khỏi phòng, bỏ mặt Lice chơi vơi đằng sau.

Chaeyoung, chị thương em mà. Em ghét chị sao, thật sự ghét chị sao. Ngay cả trong lúc mất trí nhớ, trái tim em vẫn hướng về người đó.

Chị Lisa, tại sao người con gái nào cũng hướng về chị. Chị như vậy có hạnh phúc không?

Là ông trời không có mắt, hay chưa đến lúc cô nhận lấy đau khổ.

Em không cần chị phải chịu tổn thương cay đắng, chỉ cần chừa lại cho em một chút hạnh phúc cũng không được sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro