Chương 139
"Lisa..." Chaeyoung ngồi xuống sofa, khẽ níu lấy áo chị. Lisa có chút bất lực với sự dè dặt của nàng. Nàng vẫn chưa thật sự xem chị là người để dựa dẫm.
"Sao vậy?"
"Chaengie, Chaengie nhớ Arnon, nhớ... mọi người. Chị đưa Chaengie về đi"
Lisa không nghĩ nàng sẽ có yêu cầu này, còn nghĩ muốn từng chút từng chút bước vào tim nàng. E là Lice đã ảnh hưởng đến nàng quá sâu. Nhớ mọi người? Sao nàng không nói thẳng là nàng nhớ Lice luôn đi.
"Muốn về rồi sao? Không sợ Lice lại..."
"Tại em nên Lice mới tức giận thôi" Chaeyoung biện minh cho cô, cũng thấy chính là do mình sai.
"Được rồi, để chị đưa em về"
----
"Em, em về rồi sao? Thật xin lỗi, chị không nên tức giận với em" Lice vừa thấy Chaeyoung đã ôm chầm lấy nàng. Vốn còn muốn tìm đến nàng để xin lỗi, thuyết phục nàng trở về. Không nghĩ đến Chaeyoung lại tự động quay về.
"Ngộp, ngộp..." Nàng bị cô siết chặt, lại vui mừng vì thấy Lice không chút nào giận nàng. Cô vẫn còn thương nàng mà.
Lice vội buông Chaeyoung ra, lại ngắm nhìn nàng một lượt. Nếu nàng đã chịu trở về, vậy thì cô sẽ bất chấp mọi thứ giữ lấy nàng. Mặc mọi người ngăn cản, lần này, cô sẽ hoàn toàn cắt đứt cơ hội để bọn họ gần gũi với nhau.
Lisa nhìn hai người họ, lẳng lặng rời đi. Vì chột dạ hay khó chịu, tất cả đều làm chị không muốn ở lại.
"Đi thôi, chị có mua cái này cho em" Lisa đã đi vào ngã rẽ, nhưng tiếng chuyện trò của họ vẫn vang bên tai.
Một chút, để bọn họ gần gũi thêm một chút. Có lẽ cũng không sao.
----
"Sao vậy? Mở ra xem đi" Chaeyoung chăm chăm nhìn hộp quà trên tay, không chút ý muốn mở ra. Lice nhìn thấy cũng khẩn trương theo. Sao trông nàng lại nghiêm trọng vậy chứ.
Chaeyoung nghe cô nói, đầu khẽ lắc. Nàng vứt hộp quà lên giường, chợt ôm lấy cô. Giọng đều đều ủy khuất.
"Chaengie không cần quà. Chỉ cần chồng đừng bao giờ ghét bỏ Chaengie thôi"
Phải thừa nhận, cô chưa bao giờ xúc động thế này. Có hạnh phúc, cũng có lo sợ. Thật may mắn khi nàng vẫn ở đây, quan tâm cô.
"Sẽ không" Lice vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng trìu mến "Tìm Arnon, chúng ta đi chơi"
Giọng nói từ tính vang trên đỉnh đầu, Chaeyoung ngước nhìn cô, hào hứng gật đầu.
Mọi thứ thật êm đẹp, tựa như xích mích chưa từng xảy ra. Cũng ngỡ rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
Lice lại nghĩ đến sự dựa dẫm nàng đặt lên mình, tự xem đó là cơ hội của bản thân. Đâu biết quyết định sắp tới, cô triệt để đẩy nàng khỏi mình.
----
"Tình cảm họ tốt như vậy. Chị nghĩ mình có thể chen giữa sao?" Rosie nhìn một nhà ba người Lice chơi đùa ngoài sân, khẽ nói với người bên cạnh.
Mà người muốn chia rẽ bọn họ nhất chắc chắn là Lisa "Không đến lượt em quản. Em vẫn nên suy nghĩ chuyện kí tên thì hơn"
Chị nhìn thoáng qua nàng ta, lạnh nhạt để lại một câu. Đến khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt Rosie, chị mới cố bình ổn tâm trạng, từ tốn rút điện thoại ra.
"Giúp chị, tìm mọi cách gây sức ép lên công ty Manobal"
Cuộc đối thoại chỉ vỏn vẹn trong một câu. Không cần người kia trả lời nhưng có lẽ cả hai đều ngầm hiểu.
Bộp.
Tiếng đỗ vỡ trong phòng, dưới nền là chiếc điện thoại đã vỡ nát.
Lice tức tối châm lên điếu thuốc. Công ty liên tiếp gặp phải trục trặc, không cần điều tra cô cũng biết lý do.
Chị hai, chị thật muốn dồn tôi tới cùng?
Đã như vậy, cô cũng bỏ mặc tất cả. Muốn đưa Chaeyoung về bên cạnh, trừ phi cô chết.
"Chị vào phòng tôi một chút. Tôi có chuyện muốn bàn với chị" Lice nói qua điện thoại bàn, người bên kia là Rosie, cách xưng hô thật xa lạ. Nhưng chuyện cô muốn gặp nàng ta còn lạ hơn. Có chăng cũng chỉ là chuyện của công ty.
Lice cấp máy chưa được năm phút, tiếng gõ cửa đã vang lên.
"Vào đi" Rosie từ ngoài tiến vào, nhìn cô vẫn rít từng hơi thuốc, dường như sự khó khăn gần đây của công ty không mấy làm cô bận tâm.
"Có chuyện gì sao?" Lice mở mắt nhìn người trước mặt, bọn họ hóa ra đã xa cách đến thế.
"Ngồi đi" cô ngồi thẳng dậy, lấy một tập hồ sơ trong ngăn bàn đẩy về phía nàng, lại đều đều cất lời "Đây là những hạng mục quan trọng của công ty, chị xem qua một chút rồi tập làm quen đi. Những thứ còn lại tôi sẽ trao đổi với chị từ từ"
Rosie lật vài trang, khẽ nhíu mày. Những hạng mục này nàng ta đều biết, nhưng lại không hiểu quá sâu. Chỉ những người điều hành công ty mới cần nắm rõ. Cô cho nàng ta xem cái này, còn bắt nàng ta nghiên cứu rồi làm quen, thật ra là muốn làm gì chứ. Cứ như muốn giao công ty cho nàng ta tiếp quản vậy.
Từ từ, cô như vậy, sẽ không phải...
"Chị muốn... rời đi sao?"
Lice nghe nàng ta nói, khẽ cười, lại thầm khen ngợi cho sự thông minh của nàng ta. Cô cần làm gì đó trước khi quá muộn. Lisa không ngừng gây sức ép cho công ty, làm cô không chút rảnh rỗi. Nếu không phải ông Manobal đặt trọng trách cho cô, cô cũng không cần hao tâm như vậy.
"Như vậy không phải chúng ta đều có lợi sao?"
"Chị không sợ tôi chiếm đoạt luôn công ty à?"
"Sẽ không" Điều này Lice hoàn toàn tin tưởng. Rosis không cần giành lấy công ty này làm gì, cái nàng ta cần có lẽ là tình yêu, của người kia.
"Chị dâu suy nghĩ đi, khó khăn có thể hỏi ba. Chị Lisa cũng sẽ giúp chị"
"Nhưng, với tình trạng hiện giờ, chị không thể cứ thế mà bỏ đi được" Rosie có chút muốn ngăn cản. Lice cùng Chaeyoung rời đi, thật sự là cơ hội tốt cho nàng ta. Nhưng nàng ta không thể lợi dụng lúc này được, nàng ta tự thấy bản thân không thể gánh vác cũng như giải quyết khó khăn bây giờ.
Lice vừa nghe, ý cười càng rõ "Chị dâu, e là phải cho chị biết chuyện này. Công ty gặp rắc rối, một phần nhờ ơn chồng chị đấy"
Không để nàng ta tiếp thu, cô lại từ từ nói "Chỉ cần em rời đi, mọi chuyện lại ổn thỏa thôi"
Rosie quả nhiên bất ngờ, dần hiểu được mọi chuyện. Không ngờ Lisa làm đến mức này, nếu đã vậy, sao nàng ta không giúp Lice, cũng là giúp mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro