Chương 117
"Mọi người làm gì vậy?"
Lisa bước vào nhà, khí chất trầm ổn trên người chị sau bao năm vẫn không giảm chút nào, nhưng trong ánh mắt nồng đậm sự âm trầm.
Người ngoài thoạt nhìn không thể phát hiện, mà chính chị cũng không biết bản thân đã thu mình từ lúc nào. Cảm giác để lại cho người khác chỉ là một sự lạnh nhạt xa cách.
Thật hiếm hoi căn nhà này mới có một ngày mà trên mặt ai nấy cũng hớn hở. Làm cho Lisa ngày ngày dìm mình trong bệnh viện, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh cũng phải chú ý.
Chị còn nghĩ đây có phải ảo giác. Hóa ra không phải chị tự thu mình, mà một phần do không khí âm trầm của ngôi nhà này làm mọi người không có lúc được vui vẻ.
Vài người làm từ trên cầu thang đi xuống, trên tay còn cầm vật dụng lau dọn. Một người nghe chị hỏi, hớn hở trả lời.
"Ngày mai cô Lice sẽ về, bà chủ bảo chúng tôi lau dọn một chút"
Bọn họ nói xong liền rời đi, tiếp tục lau dọn xung quanh.
Lisa ngây người trong giây lát.
Cũng chịu trở về rồi.
Người thân thuộc với mình bao nhiêu năm rời đi đột ngột, cuối cùng trở về. Bao biến cố xảy ra, đến khi nghe tin gặp lại, cảm giác thật khó tả.
Có người ra đi sẽ trở về, có người là mãi mãi...
Chaeyoung, giá như một ngày nào đó... em cũng trở về...
Lisa cười nhạt, có thể là vui vì người em gái gắn bó từ bé trở về, hay là một chút muộn sầu vì sự mong mỏi người con gái nào đó trở về sẽ không bao giờ thành hiện thực.
"Về rồi sao? Con đó, hết ở bệnh viện ròi lại tụ tập ở đâu, mấy ngày mới chịu về nhà"
Bà Manobal vừa thấy con gái về đã tiến đến buông lời khiển trách, nhưng trong giọng nói vẫn thập phần vui vẻ.
Thật ra bà chưa bao giờ quản thúc việc đi ở của chị. Ngọai trừ những việc thập phần quan trọng, mọi thứ chị đều tự quyết. Chỉ là bà đang vui vẻ nên nói nhiều một chút. Lice hiểu ý cũng chỉ cười cười.
"Ngày mai Lice về, con ráng ở nhà, đừng đi nữa"
"Con biết rồi, tan làm con sẽ lập tức về"
Chị nhàn nhạt trả lời rồi đi lên phòng. Bà Manobal chỉ cười lắc đầu, lại đi phân phó mọi người dọn dẹp. Bà còn quên nói cô sẽ đưa vợ con cùng về.
Không hiểu sao bà lại nghĩ đến Chaeyoung, ngày đó nàng kiên quyết đòi rời đi, bà cũng không cản được. Từ đó liền bặt vô âm tính. Không biết cháu bà sao rồi, có được sinh ra khỏe mạnh hay không. Chỉ trách lúc đó quá nhiều biến cố xảy ra.
----
"Mami ơi, sao chúng ta còn chưa về nhà?"
Arnon nắm tay Lice, ủ rủ nói.
Bọn họ thật ra đã về nước, chỉ là Lice chưa muốn về nhà ngay. Cô còn muốn xem tình hình ở đây một chút rồi mới chắc chắn cho người ở nhà gặp hai người họ không.
Căn hộ lúc trước cô đã bán nên hôm nay bọn họ tạm thời sẽ ở lại khách sạn. Nhưng trước tiên cô muốn vào bệnh viện lấy chút thuốc cho nàng.
"Arnon ngoan ngồi yên ở đây. Mami vào trong với mẹ một chút liền ra"
Arnon có chút chán nản, nhưng nghĩ đến nhanh chóng sẽ về nên liền gật đầu. Cậu nhóc cũng muốn nhìn ngắm một chút mọi người nơi đây.
Lice nhìn Arnon ngoan ngoãn nghe lời, hài lòng dắt Chaeyoung vào bên trong phòng khám.
Ngồi trên chiếc ghế dài, mắt ngó nghiêng xung quanh. Hóa ra cảm giác quê nhà là thế này. Mọi thứ thật thân thuộc, ngũ quan những người nơi đây thập phần giống cậu bé. Mắt đen, tóc đen, da ửng vàng. Không như bên kia mắt xanh tóc vàng làn da trắng mỏng manh, làm cậu thấy bản thân lạc loài muốn chết.
"Mẹ đó, đã nói ngồi yên để người giúp việc làm. Bây giờ thì tốt rồi"
Một giọng nói vang vang trên hành lang thu hút sự chú ý của Arnon. Nghiêng mặt nhìn qua, cậu hơi ngây người.
Hm.. là cậu ảo giác đúng không? Sao thấy người phụ nữ chủ nhân của giọng nói đó có nét giống cậu vậy chứ. Còn giống hơn cả Mami.
Arnon nhìn chằm chằm bà Manobal và Lisa. Hai người họ đang tiến về phía này cũng bị cậu bé thu hút.
Bà có vẻ hơi kích động, còn Lisa cũng như Arnon có chút ngây người.
"Con xem, cậu nhóc ngồi ở đó sao lại giống con lúc bé vậy chứ. Aii, có phải bà già này mong cháu quá rồi không"
Lisa nghe vậy không hề phản bác, cũng không hề nghĩ mẹ mình nghĩ nhiều. Chính chị cũng thấy đứa bé này thật giống chị.
Có khi nào chị cũng là ảo tưởng, vì quá khát khao đứa bé ấy.
Chị đỡ bà Manobal đi khập khiễng về phía Arnon. Chị không biết vì sao. Nhưng đứa bé này đang thôi thúc chị. Trái tim chị, sao càng lại gần càng thổn thức vậy chứ.
"Cậu bé, sao lại ngồi một mình ở đây vậy chứ?"
Arnon hơi ngơ ngác nhìn hai người tiến tới, dù trông người phụ nữ giống cậu nhưng cũng không khỏi đề phòng. Ai bảo bà bà này thân thiện quá mức làm gì.
"Con đang đợi mami với mẹ, họ ở ngay trong căn phòng này"
Arnon cảnh giác, vừa trả lời tay vừa chỉ phòng khám trước mặt. Đề phòng nếu họ là kẻ xấu sẽ biết đường mà lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro