Chương 73
Bốn người nhà họ Park tới thành phố An của tỉnh W, bên đó đã chuẩn bị xong toàn bộ. Kế hoạch chính của hai chị em trong mấy ngày này là ổn định chỗ ở, trường THPT An Nam sẽ đi học vào mồng mười.
Vào tối mồng sáu, Đồng Châu tắm rửa xong rồi về phòng ngủ thì thấy Quý Phỉ Nhi nhắn tin tới vào năm phút trước: [Hello, hôm nay trạng thái của chị cậu như nào? Tôi không tiện hỏi cậu ấy, sợ cậu ấy bị tôi hỏi thì lại khó chịu.]
Đồng Châu dùng khăn lau mái tóc đen, nhìn thấy tin nhắn thì dựa vào tường trả lời: [Đỡ hơn ngày hôm qua một chút, nhưng vẫn buồn bã không vui.]
Quý Phỉ Nhi: [Hầy, đúng là phải cần một khoảng thời gian để chữa lành vết thương.]
Đồng Châu có chút ngạc nhiên: [Chữa lành vết thương gì cơ?]
Quý Phỉ Nhi: [Chữa lành vết thương tình đó, không sao đâu.]
Đồng Châu lờ mờ đoán ra điều gì đó, rồi hỏi Quý Phỉ Nhi là có phải đã xảy ra chuyện gì giữa chị cậu và Lisa không, dưới sự gặng hỏi của cậu, Quý Phỉ Nhi không nhịn được mà lên án hành vi 'đểu cáng' của Lisa với Đồng Châu.
Đồng Châu nghe xong thì cũng sững sờ, chẳng phải chị cậu và Lisa thích nhau rõ như ban ngày sao? Hơn nữa bố mẹ cậu cũng không phản đối chị cậu thích Lisa mà? Sao câu chuyện lại thành thế này rồi?
Quý Phỉ Nhi tức giận nói: [Nhân lúc bây giờ chị cậu thay đổi môi trường mới, chúng ta phải giúp cậu ấy, để cậu ấy mau chóng quên đi Lisa.]
Đồng Châu: [Không thể nào đâu.]
Quý Phỉ Nhi: [Tại sao chứ?]
Đồng Châu nhếch khóe môi, trả lời: [Tôi rất hiểu chị tôi, một khi chị ấy đã quyết chuyện gì thì sẽ không thay đổi, chị ấy không thể từ bỏ tình cảm dành cho Lisa được đâu.]
Nếu có thể từ bỏ thì khi Lisa từ chối cô lần đầu tiên cô đã từ bỏ rồi. Tới hiện tại, không ai có thể cảm nhận được Chaeyoung thích Lisa tới cỡ nào.
Quý Phỉ Nhi bất đắc dĩ, cô ấy cũng biết dù bản thân có tức Lisa đến đâu thì cô bạn thân ngốc nghếch của cô nàng vẫn sẽ một lòng hướng về phía cậu:
[Thế phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể cứ trơ mắt nhìn hai người họ như vậy mà không làm gì chứ?]
Đồng Châu nghĩ tới một người: [Hay là chúng ta kéo Tuyên Hạ tới hỏi thử xem? Dù sao thì cậu ấy và Lisa cũng là anh em với nhau nhiều năm, chắc chắn rất hiểu Lisa.]
Quý Phỉ Nhi tỏ vẻ đồng ý, vì thế hai người lập một nhóm nhỏ, thêm Tuyên Hạ vào, tính mở một cuộc họp khẩn.
Tuyên Hạ nhìn thấy nhóm mới này: [Chuyện gì thế? Lại muốn thực hiện hoạt động bí mật gì à?]
Quý Phỉ Nhi: [Bí mật cái đầu cậu ấy, mình nói cậu này, Chaeyoung và Lisa bọn họ đã chuyển trường rồi.]
Tuyên Hạ: [Hả????]
Đồng Châu: [Hai đứa bọn mình tới tỉnh W học.]
Tuyên Hạ: [Đệt mợ, chuyện gì thế??!!]
Hai người kể đầu đuôi sự việc cho cậu ta nghe, cũng kể chuyện giữa Lisa và Chaeyoung
Tuyên Hạ nghe xong thì cũng sững ra: [Thế là Lisa đã từ chối Chaeyoung lần thứ hai à?]
Quý Phỉ Nhi: [Mình cũng thấy rất khó hiểu, vậy nên bọn mình kéo cậu vào là vì muốn hỏi cậu thử, Lisa cậu ta rốt cuộc là kiểu người gì vậy?]
Ba người trò chuyện với nhau trong nhóm chat.
***
Hôm sau, ngày mồng bảy tháng Giêng.
Hôm nay khối 11 và 12 của trường THPT Số 1 thành phố Lâm tuyên bố kết thúc nghỉ đông, một lần nữa trở lại những ngày tháng cắp sách tới trường.
Ngày hôm qua giáo viên nhắn thời khóa biểu mới vào nhóm chat, ngày đầu tiên tới trường không cần thực hiện nhập học học kì mới mà bắt đầu vào học luôn.
Trước tiết đọc đầu giờ, các học sinh lần lượt tới lớp, lớp chín rôm rả hiếm thấy.
Một lát sau, Lisa đi vào lớp.
Khi vừa đi vào, cậu nhìn về phía bàn cuối cùng của tổ bốn đầu tiên, rồi phát hiện trước bàn trống trơn, Chaeyoung vẫn chưa tới.
Cậu ngồi vào chỗ, sửa soạn lại bàn học, rồi quay đầu thì thấy bàn của cô gái bám rất nhiều bụi.
Cô có chút ưa sạch sẽ, bàn mà bẩn thì sẽ khó chịu.
Lisa ngẩn ra một lúc, mấy giây sau cậu vẫn không nhịn được mà lặng lẽ dùng giấy lau sạch sẽ mặt bàn và ghế ngồi của cô, rồi lại giúp cô sửa soạn lại ngăn kéo, nghĩ rằng lát nữa khi cô tới thì có thể thoải mái một chút.
Mấy hôm nay Chaeyoung không tìm cậu, cũng không nhắn tin cho cậu.
Cậu biết sáng nay sau khi cô tới thì có thể sẽ không để ý tới cậu, hoặc là dọn khỏi chỗ bên cạnh cậu, nhưng bây giờ cậu đã không dám hi vọng xa vời điều gì nữa, chỉ cần vẫn có thể nhìn thấy cô là được rồi.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu lấy sách ra ôn tập.
Các bạn trong lớp lần lượt đi vào, cậu thường xuyên quay đầu nhìn về phía cửa.
Một lát sau, Tuyên Hạ đi vào, tới trước mặt cậu, cà lơ phất phơ vỗ bả vai cậu: "Lâu rồi không gặp ha! Cậu nói coi cậu bị sao thế hả, nghỉ học hẹn mấy cậu ra ngoài chơi mà chẳng có ai rảnh cả."
Lisa cụp mắt.
Tuyên Hạ ngồi vào chỗ, nhìn về phía Phàn Cao, rồi không nhịn được mà bật cười: "Anh mập à, cậu có biết là bây giờ cậu béo như một quả bóng không thế? Có thể lăn long lóc dưới đất luôn rồi..."
"Đi chết đi, cậu cũng béo..."
Hai người ngồi ở hàng trước cười nói. Mười phút sau, tiếng chuông vào tiết đọc đầu giờ vang lên.
Lisa lại nhìn về phía cửa lớp lần nữa, nhưng chưa thấy người.
Lisa thấy thế, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.
Thời tiết lạnh thế này, có phải là cô bị cảm rồi không?
Cuối cùng, tiếng chuông vào tiết đọc đầu giờ vang lên, các bạn học sinh về lớp.
Bởi vì được xem như là học bù, nên chương trình học tương đối trọng tâm, sáng nay là hai tiết ngữ văn hai tiết vật lý.
Sau khi tiết thứ hai kết thúc, Lisa thấy Chaeyoung vẫn chưa tới thì càng ngờ vực hơn, nhưng chủ nhiệm lớp không có ở đây, cậu không thể hỏi được.
Sau khi đưa tài liệu tới văn phòng xong, cậu đi về lớp thì thấy Quý Phỉ Nhi đúng lúc ra khỏi lớp, cậu vừa định tìm cô nàng hỏi thử thì có một bạn học sinh gọi cậu lại: "Lớp trưởng ơi, bảng này phải điền như nào thế?"
Cậu giải thích cho đối phương xong thì thấy Quý Phỉ Nhi đã xuống dưới tầng rồi.
Cậu đành phải quay về lớp.
...
Một buổi sáng trôi qua.
Chỗ ngồi của Chaeyoung vẫn để trống.
Lisa không tập trung nghe giảng, cậu cứ cảm thấy suy nghĩ hơi loạn, không hiểu sao tâm trạng không thể ổn định được.
Tuy rằng đã từ chối cô, nhưng sao cậu có thể khống chế bản thân không để ý tới cô được.
Chủ yếu là cậu lo rằng có phải cô bị bệnh rồi không.
Khi hết tiết cuối cùng của buổi sáng, các bạn trong lớp lần lượt ra khỏi lớp đi ăn cơm, Lisa sửa sang lại cặp xong, thấy Quý Phỉ Nhi đứng dậy thì đi qua.
Lúc tới trước mặt cô gái, đôi môi mỏng của cậu mím lại, rồi mở miệng:
"Phỉ Nhi này, cậu có biết Chaeyoung có chuyện gì không? Sao sáng nay cậu ấy lại không đi học vậy?"
Quý Phỉ Nhi nhìn về phía cậu, rồi chợt nở nụ cười:
"Cả một buổi sáng rồi, bây giờ cậu mới nhận ra là cậu ấy không tới à?"
Cổ họng Lisa căng ra, rồi mở miệng giải thích: "Tôi..."
"Chẳng phải cậu đã từ chối cậu ấy, nói các cậu không phù hợp sao, bây giờ cậu còn quan tâm cậu ấy làm gì?"
Hàng mi dài của chàng trai rung lên.
Ở trong lớp, các bạn khác đã rời đi, Tuyên Hạ nhìn thấy hai người họ, cuối cùng đi tới, trong lớp chỉ còn lại ba người.
Lisa chợt không biết phải nói gì, Quý Phỉ Nhi nhìn về phía cậu, rồi nói: "Chẳng phải là cậu không thích cậu ấy sao, vừa khéo, trong một năm rưỡi tới cậu cũng sẽ không gặp được cậu ấy đâu."
Cậu thoáng sững người: "Nghĩa là sao?"
"Bắt đầu từ học kỳ này, cậu ấy sẽ tới tỉnh W học."
Lisa nghe thế, đồng tử dao động, cậu sững cả người:
"Cậu nói là, cậu ấy không học ở trường THPT Số 1 nữa ư?"
"Đúng vậy, hôm qua cậu ấy đã không còn ở thành phố Lâm nữa rồi."
Bất thình lình, đầu óc Lisa không thể vận hành một cách lôgic, tựa như trời sụp đất nứt, chỉ còn lại sự trống rỗng.
"Mấy hôm trước cậu ấy biết được là cậu ấy phải tới tỉnh khác học, cậu có biết bởi vì không thể gặp cậu được nữa mà cậu ấy đã buồn bã tới nhường nào không? Mà cậu thì sao, cậu đã làm gì? Tối hôm mồng bốn cậu ấy gọi điện thoại cho cậu là bởi vì hôm sau cậu ấy phải đi rồi."
Quý Phỉ Nhi lấy một túi quà ra khỏi cặp, tức giận đến mức không nhịn được mà ném vào người Lisa
"Đây là quà năm mới mà cậu ấy muốn đưa cậu vào tối hôm đó, lúc đó cậu ấy tới dưới tầng nhà cậu là vì muốn nói lời tạm biệt với cậu," Quý Phỉ Nhi có chút nghẹn ngào, "Mà cậu...cậu thậm chí còn không chịu gặp cậu ấy lấy một lần, cậu còn nói các cậu không phù hợp, cậu có biết là cậu ấy đã khóc nhiều như nào không?"
Đầu ngón tay Lisa khẽ run lên, cậu ngơ ngác cầm cái túi, rồi nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu nâu bên trong, ánh sáng nơi đáy mắt vỡ vụn.
Thì ra tối hôm đó cô muốn tìm cậu để nói lời này...
Quý Phỉ Nhi giận dữ nói: "Lisa này, cậu có biết không, kể từ lần đầu tiên Chaeyoung nhìn thấy cậu thì cậu ấy đã phải lòng cậu rồi."
Chàng trai sững sờ.
Lúc ấy ở dưới tầng khách sạn, cô mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, rồi đụng phải cậu-người đang chuyển sách. Cho dù lúc đó bọn họ thoạt nhìn giống như người thuộc về hai thế giới, cô vẫn rung động với cậu chỉ qua một ánh nhìn.
"Kể từ lúc khai giảng, cậu ấy đã tính chuyện bắt đầu theo đuổi cậu, cho dù tôi nói cậu vô cùng khó theo đuổi, cho dù ở lần đầu tiên cậu từ chối cậu ấy, nói cậu ấy không phải là kiểu mà cậu thích, thì cậu ấy vẫn ngốc nghếch như thế, lựa chọn thích cậu không chút do dự."
"Cậu đi đâu, cậu ấy sẽ theo đó, cậu muốn tham gia giải đấu liên trường, cậu ấy bèn gia nhập đội hậu cần. Lúc đó chân cậu bị thương, cậu ấy vừa lo lắng vừa sốt ruột, sau đó cậu giành chiến thắng trong trận đấu, cậu ấy vui mừng hơn bất cứ ai...trong mắt cậu ấy chỉ có cậu."
Tuyên Hạ ở bên cạnh nghe thế thì thở dài, không nhịn được mà nói với Lisa: "Lisa à, đây cũng là lần đầu tiên mình thấy có một cô gái thích cậu đến vậy, vả lại mình vẫn chưa nói một chuyện, thật ra cái băng đầu gối mà mình đưa cậu đó là do Chaeyoung mua cho cậu."
Lisa kinh ngạc: "...Cậu ấy mua ư?"
"Bởi vì cậu ấy rất lo cho chân của cậu, sợ cậu bị thương, nên cậu ấy đã chuẩn bị cái băng đầu gối đó cho cậu. Hôm đó cậu bị thương, được đưa tới bệnh viện, cậu còn cảm ơn mình, bảo là vì mình đưa cậu cái băng đầu gối đó nên cậu mới không bị thương nặng, lúc ấy mình vốn đã định nói sự thật, nhưng Chaeyoung không cho mình nói."
Tuyên Hạ cảm thán: "Cậu ấy sợ cậu sẽ để ý, sợ cậu cảm thấy cậu ấy đang đồng cảm với cậu, nên cậu ấy vẫn luôn bảo vệ lòng tự trọng của cậu."
Quý Phỉ Nhi nói: "Vết thương cũ ở chân cậu tái phát, cậu bảo cậu ấy giấu chuyện chân bị thương giúp cậu, cậu có biết áp lực tâm lí của cậu ấy lớn tới mức nào không? Nhưng cậu ấy vẫn đồng ý với cậu. Tối hôm đó, lúc ra khỏi nhà cậu, tôi đã hỏi cậu ấy tại sao lại đồng ý che giấu giúp cậu."
Quý Phỉ Nhi mỉm cười xót xa:
"Cậu ấy bảo là vì cậu ấy đã quyết định rồi, dù đời này cậu có què đi chăng nữa thì cậu ấy cũng quyết chọn cậu."
Lúc đó cô gái đã cân nhắc tới tất cả những kết quả tồi tệ, nhưng vẫn kiên định nói muốn thích cậu.
"Cậu làm tổn thương cậu ấy chỉ vì chút lòng tự trọng đáng thương đó của cậu, cậu có từng nghĩ rằng bên cạnh cậu ấy có nhiều chàng trai xuất sắc theo đuổi cậu ấy như thế mà cậu ấy cũng không để ý tới không? Là người bạn thân thiết nhất, tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ấy sẽ vì cậu mà rũ bỏ thân phận tiểu thư nhà giàu, chỉ vì cố gắng để bản thân được cậu thích."
"Trong mắt cậu ấy, cậu vĩnh viễn là người tốt nhất, không có bất cứ ai có thể thay thế được, còn cậu, từ đầu đến cuối cậu không hề cho cậu ấy một câu trả lời dứt khoát."
Quý Phỉ Nhi lắc đầu, nghẹn ngào nói:
"Lisa à, cậu vốn không hề hiểu Chaeyoung ."
Cậu căn bản không biết Chaeyoung thích cậu cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro