Chương 61
Sau buổi tiệc chúc mừng, chuyện giải đấu bóng rổ chính thức kết thúc, đội bóng rổ của trường cũng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, không sắp xếp huấn luyện nữa.
Hai ngày sau, vào chiều thứ hai, vừa tan học thì Chaeyoung kéo Lisa tới bệnh viện lần nữa, định kiểm tra lại vết thương ở chân.
Trên hành lang dài của bệnh viện, hai người chờ trước cửa phòng khám. Chaeyoung nhìn về phía chàng trai ở bên cạnh: "Lisa này, còn một tháng nữa là nghỉ đông, mình đã liên lạc với bệnh viện rồi, đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ cho cậu. Sau khi nghỉ thì cậu hãy tới làm phẫu thuật, chân của cậu có thể lành hẳn rồi."
Lisa nghe thế, một lúc lâu sau thì nói:
"Xin lỗi cậu, Chaeyoung , tôi không thể thực hiện cuộc phẫu thuật này được."
Cô sững ra: "Tại sao?"
Lisa cụp mi, thấp giọng nói: "Cuộc phẫu thuật này sẽ tốn không ít chi phí, tôi biết với nhà cậu mà nói điều này chẳng là gì, nhưng dù thế nào thì tôi cũng không thể để nhà cậu giúp tôi chữa trị cái chân này được."
Không phải là cậu bướng bỉnh, cũng không phải là không quý trọng cơ thể của mình, nhưng sao cậu có thể để gia đình của Chaeyoung chi trả phí phẫu thuật cho cậu được.
Cô gái nghe thế thì tưởng rằng cậu không muốn để bố mẹ cô biết được, nên vội vã giải thích một cách ngây thơ: "Không phải, không liên quan gì tới bố mẹ mình cả, mình lấy thẻ tín dụng của mình chi trả, bọn họ không biết đâu."
Lisa: "..."
Cậu bất đắc dĩ, nói với giọng khàn khàn: "Tôi cũng sẽ không để cậu chi trả."
Chaeyoung nghe thấy cậu nói không đồng ý thì cắn môi, tức giận nói: "Quả nhiên lúc đó cậu đã lừa mình."
Chàng trai thấy cô tức giận, tim thắt lại, vừa định giải thích thì y tá đứng trước cửa phòng khám gọi: "Số 114, Lisa, có ở đây không?"
"Có ạ." Lisa trả lời.
"Vào đi."
Tạm thời bỏ qua đề tài này, cô gái chỉ có thể kiềm chế cơn tức, đi vào phòng khám với Lisa
Hôm nay bà Park có việc không ngồi khám mà là một bác sĩ khác khám lại cho Lisa. Ông kiểm tra chân của Lisa một lần, rồi nói về cơ bản thì vết thương do va chạm lần này đã gần lành hẳn rồi.
Chaeyoung hỏi: "Thưa bác sĩ, nếu bây giờ cậu ấy không làm phẫu thuật sụn chêm thì có được không ạ?"
Sau khi bác sĩ biết được nguyên nhân đại khái thì nói: "Nếu không cân nhắc tới những vấn đề khác thì tất nhiên là tôi sẽ đề nghị mau chóng phẫu thuật, tránh việc sau này đầu gối lại bị thương nữa. Bị tổn thương lần thứ hai thì sẽ khó xử lý hơn, nhưng vết thương của cháu cũng không ảnh hưởng tới việc đi lại, nếu không thể làm trong một khoảng thời gian ngắn thì phải bảo vệ đầu gối của mình cho tốt, cố hết sức không tham gia những hoạt động thể thao mạnh."
"Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ."
...
Sau khi tái kiểm tra xong, hai người rời khỏi phòng khám.
Họ tới hiệu thuốc lấy thuốc. Dọc đường đi, cô gái không nói gì, Lisa thấy cô không để ý tới cậu, biết là cô đang tức giận, nhưng cậu lại không biết phải dỗ dành như thế nào.
Cuối cùng khi lấy thuốc xong, Chaeyoung đi ra ngoài, rồi chợt nhìn thấy Lisa đi tới trước mặt, chặn đường cô.
Lisa cụp mắt nhìn cô, yết hầu lên xuống, giọng bặt tiếng:
"Chaeyoung , xin lỗi cậu, cậu đừng giận."
Cô gái cúi đầu không nói gì, rồi chợt nghe giọng cậu vang lên trên đỉnh đầu: "Bây giờ chân của tôi không nghiêm trọng đến vậy, dù có tạm thời không làm phẫu thuật đi chăng nữa thì cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, vả lại tôi vẫn luôn tích góp tiền, khi nào dành đủ tiền rồi thì tôi sẽ làm phẫu thuật, trước lúc đó tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chân của mình."
Cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước trong veo của cô gái, có chút luống cuống, rồi thấp giọng nói: "Đừng giận nữa được không?"
Sống mũi Chaeyoung hơi cay, nghe thấy thế thì vừa đau lòng vừa tức giận.
Thật ra cô cũng đoán được đại khái là với tính cách của cậu, cậu sẽ không đồng ý việc cô chi tiền giúp cậu làm phẫu thuật, nhưng cô vừa mới bắt đầu ấp ủ hy vọng, cảm thấy có một chút ít khả năng, rằng cậu sẽ đồng ý để cô bỏ tiền.
Chỉ là cô hy vọng cậu có thể chữa khỏi chân, khỏe mạnh mà chơi bộ môn bóng rổ mà cậu thích, nhưng cô cũng biết chuyện như thế không thể ép buộc được. Trước đây bà Park cũng đã nói với cô là giúp đỡ người khác thì phải lựa chọn cách thức phù hợp.
Cô gái ngước mắt lên nhìn cậu, khẽ lẩm bẩm: "Thế thì khoảng thời gian này cậu khoan hãy chơi bóng rổ, cậu vừa nói với bác sĩ là chân cậu vẫn hơi đau đấy."
"Ừm."
Cậu đồng ý với cô là tạm thời nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đúng lúc cậu cũng muốn tập trung vào việc học.
Im lặng mấy giây, Chaeyoung ngạo kiều lẩm bẩm: "Mình muốn ăn dâu tây ngào đường..."
"Dâu tây ngào đường ư?"
Cô đưa mắt nhìn về phía căng tin bệnh viện ở bên cạnh: "Trong đó có bán đấy, hồi nhỏ mình thích ăn lắm."
Lisa hiểu ý ngay lập tức: "Cậu chờ ở chỗ này nhé, tôi vào mua."
Chàng trai đi tới căng tin, Chaeyoung nhìn bóng dáng cậu, thoáng cong khóe môi. Lúc này một giọng nữ vang lên ở sau lưng:
"Chaeyoung ?"
Cô quay đầu lại, thế mà lại thấy được cô em họ đã lâu không gặp, Trương Hân Hân.
Tuy Chaeyoung chuyển tới trường THPT Số 1, cùng học chung một khối với Trương Hân Hân, nhưng bởi vì học sinh của khối bọn họ rất nhiều, bọn họ lại học ở các tầng khác nhau, nên từ lúc khai giảng tới nay họ chỉ gặp nhau có vài lần ở trường hoặc ở nhà bà ngoài thì mới có thể gặp phải.
Trương Hân Hân nhìn thấy cô, nhớ tới bữa tiệc mừng thọ bà ngoại trước khi khai giảng, cô ta đàn khúc piano rồi bị Chaeyoung đột ngột đi vào cướp đi sự nổi bật thì vẫn rất là khó chịu.
Cô ta đi tới trước mặt Chaeyoung , cô thấy túi thuốc to trong tay cô ta thì tiện miệng hỏi: "Tới khám bệnh à?"
"Hơi cảm một chút, em tới khám bệnh," Trương Hân Hân nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy thì có chút ngạc nhiên, "Em mới nhìn thấy chị và cái cậu Lisa của lớp các chị đi với nhau, có phải vậy không?"
Lisa vừa là học sinh giỏi vừa là người đẹp trai nhất trường, gần đây đội bóng rổ trường THPT Số 1 lại giành chức vô địch giải đấu liên trường, cực kì nổi tiếng, sao Trương Hân Hân lại không biết cậu được.
"Sao vậy, có chuyện gì à?"
Trương Hân Hân nhớ tới tin đồn trong khoảng thời gian gần đây thì khó có thể tin nổi: "Em nghe bạn nói chị lại đang theo đuổi Lisa, không phải là chị nghiêm túc đấy chứ?"
Chaeyoung nhướng mày, "Có vấn đề gì sao?"
Trương Hân Hân không ngờ rằng Chaeyoung tỏa sáng như một nàng công chúa ở trước mắt này lại theo đuổi một chàng trai như thế, đáy mắt của cô ta ánh lên vẻ châm chọc: "Chị họ à, em vốn còn không tin đâu đấy, mắt nhìn của chị bị gì mà lại đi thích loại người này vậy?"
Khuôn mặt Chaeyoung trở nên lạnh lùng: "Loại người này ư?"
Trương Hân Hân thấy sắc mặt cô thay đổi, đầu tiên là ngạc nhiên vì cô lại không nói đùa, rồi lại cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Chaeyoung , cô ta hơi chột dạ:
"Em nói sai ư? Tuy rằng Lisa học hành cũng được, dáng dấp cũng rất đẹp trai, nhưng không phải là chị không biết nhà cậu ta rất nghèo đấy chứ? Với cái kiểu giàu có như nhà chúng ta, em thấy khó hiểu, sao chị lại thích cậu ta vậy..."
Trương Hân Hân lẩm bẩm: "Dù sao thì nếu là em, chắc chắn em sẽ thấy gai mắt."
Cô gái nghe thế thì lửa giận bùng cháy.
Bình thường Trương Hân Hân cà khịa cô, cô thấy dù sao thì cũng là em gái cô nên lười phản ứng, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nói Lisa
Chaeyoung nhìn cô ta, rồi 'diss' lại với giọng lạnh lùng:
"Cậu ấy là loại người gì thì liên quan tới em à? Còn cần em chú ý tới sao? Xin hỏi em là ai? Trương Hân Hân à, không phải em cho rằng nhà các em làm ăn lời được chút tiền thì tài trí hơn người đấy chứ?"
Cô gái nghẹn họng, "Chị..."
"Cậu ấy học hành cũng được, thế thì chị xin hỏi, em thi được hạng mấy của khối vậy? Em lấy tư cách gì mà đánh giá người khác?"
Chaeyoung vén tóc ra sau tai, khóe môi cong lên, nở một nụ cười vừa thẳng thắn vừa bất cần với cô ta: "Nếu thật sự bàn tới tiền, thì chị còn khinh thường em đấy."
Thật vậy, tập đoàn Park thị có thể đè bẹp bao nhiêu nhà họ Trương rồi.
"..."
Trương Hân Hân-người trước giờ luôn cảm thấy bản thân đã thành tiểu thư nhà giàu nghe thấy lời này, lại nhìn cô tiểu thư nhà giàu cao quý thật sự đang ở trước mắt này thì tức bể phổi.
Chaeyoung : "Sao nào, chị nói sai à?"
Cuối cùng Trương Hân Hân tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, cô ta lườm cô một cái rồi xoay người rời đi.
Chaeyoung đứng tại chỗ, tiêu hóa cơn tức. Cô quay đầu thì thấy Lisa đi ra khỏi căng tin.
Khi tới trước mặt cô, chàng trai đưa đồ đã mua cho cô, cô ngạc nhiên: "Sao mà nhiều thế?"
Yết hầu của cậu lên xuống, "Chẳng phải cậu thích ăn sao? Tôi đã mua thêm một xiên dâu tây ngào đường, cậu có thể mang về nhà ăn. Lát nữa ra khỏi bệnh viện, bên ngoài hơi lạnh, nên tôi lại mua thêm một cốc trà sữa nóng cho cậu."
Cậu không biết phải dỗ người ta như nào, cậu chỉ muốn cố hết sức dỗ cô vui.
Chaeyoung nhận lấy, cô cảm thấy ấm lòng.
Một người não ngắn như Trương Hân Hân sao có thể hiểu được Lisa tốt cỡ nào chứ...
Lúm đồng tiền của Chaeyoung lộ ra, cô ngước mắt nhìn cậu: "Lisa à, mình không giận nữa rồi."
Cô thừa nhận là cô rất dễ dỗ.
Chỉ bởi vì là cậu, nên cô không giận nổi nữa.
Lisa sững ra, khi thấy cô cười thì sự dịu dàng dần ngập tràn đáy mắt, "Đi thôi."
Chaeyoung đi ra khỏi bệnh viện cùng cậu.
"Lisa à, cậu ngốc thật đấy, ăn dâu tây ngào đường rồi thì trà sữa sẽ không ngọt nữa đâu..."
"Thế thì cậu dùng để làm ấm tay đi?"
"Được rồi, hôm nay thời tiết cũng lạnh quá thể..."
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro