Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Xa Cách

Sáng hôm sau, Lạp Lệ Sa sung sướng tỉnh dậy mới nhận ra phu nhân mình vẫn còn ngủ nên tâm tình liền hưng phấn ngắm nhìn ai đó đang ngủ say.

Cả đêm lăn lộn khiến khuôn mặt của Phác Thái Anh vương lại chút mỏi mệt. Lạp Lệ Sa nhìn gương mặt kia ngũ quan tinh tế, làn da mịn màng ưng ửng đỏ, cảm thấy càng ngắm Phác Thái Anh càng thấy nàng xinh đẹp.

Càng ngắm càng thêm yêu, Lạp Lệ Sa cúi đầu hôn trộm lên mặt Phác Thái Anh lại thấy vẫn chưa đủ nên tiếp tục hôn một cái ngay miệng, hôn xong phát hiện Phác Thái Anh vẫn ngủ nên Quận chúa đại nhân được nước làm tới, cực kỳ hứng thú hôn thêm cái nữa.

Trộm hôn biến thành quấy rầy, Phác Thái Anh cũng bị quấy nhiễu mà thức dậy. Nàng vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt được phóng lớn của Lạp Lệ Sa, trái tim đập liên hồi không rõ nguyên do, sửng sốt không nói nên lời. Đôi mắt nàng mở to, đột nhiên nghĩ tới điều gì khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Phác Thái Anh liền nhắm chặt đôi mắt, giơ tay kéo chăn chui cả người vào trong.

"Haha" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh thấy phu nhân mình sao có thể đáng yêu như vậy, cô vươn tay kéo cái chăn rồi nhẹ giọng kêu: "Anh Nhi? Phu nhân? Nương tử ~~~" Lạp Lệ Sa thấy người trong chăn run rẩy liền nhào lên nói: "Nương tử ~~~~ chúng ta đi ăn cơm sáng đi, ta đói bụng..."

Chỉ nghe được Phác Thái Anh đang núp núp nhẹ nhàng "ưm" một tiếng sau đó lại không có động tĩnh gì. Lạp Lệ Sa buồn cười xốc góc chăn cũng rúc cả người vào, vươn tay ôm người vào lòng. Phác Thái Anh toàn thân cứng đờ, sợ hãi vì hành động bất ngờ của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa ôm người trong lòng, kề sát tai nàng khẽ nói:

"Nương tử ~~~~ đừng có xấu hổ... Loại chuyện này phu thê nào cũng sẽ làm, sau này chúng ta còn sẽ làm rất nhiều đó ~~"

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy gương mặt nàng nóng hổi như đang bị đốt cháy.

Quận chúa đại nhân đùa giỡn đến chán chê mới kéo phu nhân nhà mình rời giường dùng bữa sáng. Rồi cả ngày thấy nương tử ngượng ngùng nhìn mình, Quận chúa đại nhân lại thấy lòng dạ ngứa ngứa. Lạp Lệ Sa cảm thấy dạo này bản thân như mắc bệnh lạ. Mỗi lần bắt gặp dáng vẻ nương tử nhà mình thẹn thùng, cô càng muốn trêu chọc khi dễ nàng. Thật quái lạ mà!

Cuộc sống trôi qua yên bình, hai người quấn quýt không rời tựa như thế gian chỉ có đôi ta. Cứ thế hơn cả tháng nay Quận chúa đại nhân nửa bước cũng không bước ra phủ.

Trong thời gian này, Mộ Dung Lam bên kia gửi thiệp mời Lạp Lệ Sa tham dự yến hội của Mộ Dung gia. Việc này là chuyện trước nay chưa từng có, cũng có thể xem đây là lần chủ động đầu tiên gây chấn động của Mộ Dung Lam. Nhưng chỉ có thể thốt lên hai từ "đáng tiếc"... đáng tiếc thay... Thời điểm không hợp, tấm thiệp thành vật vô dụng. Bởi vì, Quận chúa đại nhân lúc này đã quá say mê sắc đẹp của Quận chúa phu nhân, chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu dàng của ai kia, không sức kháng cự.

Mãi cho đến khi bức thư của thủ hạ ở Vinh An đến tay thì Lạp Lệ Sa mới bắt đầu bận rộn chuẩn bị hành động. Bức thư đề cập đến việc nạn hạn hán đã bùng nổ ở Vinh An và tri phủ Vinh An đã gửi tấu sớ báo cáo việc này lên triều đình.

Quận chúa phu nhân cũng không rảnh rỗi, Phác Thái Anh bắt đầu tính toán kiểm tra mọi sổ sách của tất cả các cửa hàng của Lạp Lệ Sa, cũng như làm quen với những người thay Lạp Lệ Sa quản lý đồng ruộng, phòng ốc. Tất cả mọi thứ phải xem qua một lần để sau này thuận tiện quản lý.

Qua thêm mấy ngày, tình hình hạn hán bên Vinh An đã báo đến triều đình. Lạp Lệ Sa hiện giờ không có quân công nên không thể thượng triều, chỉ đành chờ tin tức từ phụ thân Lạp Chính Hồng và ca ca Lạp Bảo Bảo. Hôm nay Lạp Bảo Bảo từ hoàng cung trở về đã thấy muội muội kỳ quái trong đại sảnh đang chờ mình.

Nhiều ngày gần đây, Lạp Lệ Sa nổi lên hứng thú đối với việc trong triều, mỗi ngày cứ quấn lấy Lạp Bảo Bảo để hỏi tình hình trong triều. Lạp Bảo Bảo vốn rất thương yêu người muội muội này mặc dù nàng luôn cực kỳ quái dị nhưng yêu cầu này của cô hắn rất sẵn sàng thỏa mãn.

"Bây giờ Hoàng Thượng đã ra quyết định cử ai đến Vinh An chưa?" Lạp Lệ Sa nôn nóng hỏi.

Lạp Bảo Bảo nhíu mày: "Hoàng Thượng chưa quyết định nhưng nhà Mộ Dung đã chủ động xin ra trận tình nguyện đến Vinh An cứu tế. Hoàng Thượng vẫn còn do dự, Vinh An đã hơn một tháng không mưa, thời tiết vô cùng nóng bức, tình hình hạn hán ở đó đã cực kỳ nghiêm trọng. Hoàng Thượng lần này chắc chắn sẽ phái người đáng tin cậy đến đó nên sẽ không dễ dàng quyết định."

Lạp Lệ Sa nhớ rất rõ, đời trước Hoàng Thượng ban đầu muốn phụ thân cô đi cứu tế nhưng Mộ Dung Tấn đã cực kỳ hăng hái chủ động tự tiến cử. Cộng thêm cô bị Mộ Dung Lam mê muội đầu óc khiến cho nhà cửa loạn cào cào, gà bay chó sủa, phụ thân giận quá sinh bệnh nên chuyện này đành giao lại cho Mộ Dung Tấn.

Chính vì vậy lần này cô ngàn vạn lần không thể để chuyện này lọt vào tay của Mộ Dung Tấn, chắc chắn phải kéo chuyện này đến bên người phụ thân.

"Việc cứu tế lần này nhất định không thể để cho Mộ Dung Tấn đi làm." Lạp Lệ Sa nói.

Lạp Bảo Bảo nhíu mày thắc mắc: "Lý do?"

Lạp Lệ Sa nói: "Chuyến đi này mặc dù mục đích trọng yếu là thay mặt triều đình đi cứu tế nhưng cũng là cơ hội cực tốt cho những ai muốn lợi dụng dịp này để phát tiền bất nghĩa. Nếu để nó lọt vào tay Mộ Dung Tấn chỉ sợ người chịu khổ sẽ là bá tánh Vinh An."

Lạp Bảo Bảo nghe xong suy tư một hồi rồi gật đầu tán thành: "Về mặt này, phụ thân cũng đang lo lắng. Bởi vì lần này Mộ Dung Tấn quá tích cực, làm chuyện bất thường ắc có điều kỳ quặc."

Lạp Lệ Sa hỏi: "Nhạc phụ nói sao?"

Lạp Bảo Bảo đáp: "Phác Thừa Tướng vẫn chưa đưa ra ý kiến." Hiện giờ phủ Thừa tướng liên hôn với Bình An Vương phủ dẫn đến thế chân vạc lúc ban đầu đã có sự thay đổi lớn nên mọi ngôn hành cử chỉ càng phải cẩn trọng. Tuy rằng Lạp Lệ Sa muốn Phác Thừa Tướng đỡ lời trước mặt Hoàng Thượng nhưng với tình thế hiện tại Phác Thừa Tướng vẫn không nên nhiều lời.

Nhưng nếu không chủ động làm gì, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thì sớm muộn gì việc cũng rơi vào tay Mộ Dung Tấn. Nếu chuyện phát triển theo hướng đó, vậy sẽ không tốt.

Lạp Lệ Sa đành phải cùng ca ca đi tìm phụ thân thương lượng. Dạo gần đây, Lạp Lệ Sa đã ngoan ngoãn hơn trước, làm việc đã biết suy tính đúng mực, tuyệt giao với Mộ Dung Lam còn rất hòa hợp với Phác Thái Anh nên Lạp Chính Hồng rất vui vẻ với cô. Nếu không khi hai người mới đụng mặt, chưa cần nhiều lời thì Lạp Chính Hồng đã mắng cô là "nghịch tử".

"Không dám dối gạt phụ thân, nhi thần sớm đã chú ý đến tình hình hạn hán ở Vinh An nên cũng đã sớm an bài việc chuẩn bị. Hạn hán ở Vinh An đợt này nhi thần cũng muốn đi theo." Lạp Lệ Sa không muốn cùng với Lạp Chính Hồng vòng vo tam quốc nên cô đành vào thẳng đề, trực tiếp nói ra nguyện vọng.

Lạp Chính Hồng nghe xong dĩ nhiên là không đồng ý liền nói: "Hồ đồ, đây là đại sự của triều đình, một nữ tử như ngươi muốn dính vào làm gì?"

Lạp Lệ Sa nói: "Nhi thần tuy là nữ tử những cũng là con cháu hoàng gia, yêu thương bá tánh thường dân vốn là trách nhiệm của dòng dõi hoàng tộc. Tại sao nhi thần không thể đi? Kính mong phụ thân đừng đánh giá thấp nhi thần." Lạp Lệ Sa bởi vì cá tính đặc biệt lập dị, cô luôn hành xử và xưng hô không giống những nữ tử khác nên cô luôn tự xưng là nhi thần trước mặt Lạp Chính Hồng, ngay cả trước mặt Hoàng Thượng cũng xưng như vậy.

Lạp Chính Hồng vừa nghe lời nói của Lạp Lệ Sa liền đoán được con gái lại bắt đầu nhõng nhẽo, đầu cũng đau thêm vài lần. Đối mặt với đứa con gái từ nhỏ đã bắt đầu kỳ quái, Lạp Chính Hồng phải nói là vừa thương vừa hận. Hắn không biết làm sao cho phải, có khi hận không thể đánh chết cô, có khi nhớ lại lúc cô còn nhỏ đã không dụng tâm chăm sóc nên vẫn luôn áy náy trong lòng. Nhiều lúc Lạp Chính Hồng nghĩ nếu lúc Lạp Lệ Sa còn nhỏ hắn quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn thì chắc cô sẽ không lập dị bát quái như bây giờ.

Lạp Lệ Sa thấy biểu cảm này của phụ thân liền biết ngài ấy bắt đầu xiêu lòng. Nhưng lúc này cô không muốn náo động quậy phá cũng không muốn kéo mẫu thân vào cuộc mà chọn cách lấy lý lẽ hành động, tỉ mỉ phân tích mặt lợi và mặt hại của vấn đề. Tốt xấu gì thì Lạp Lệ Sa cũng có nhiều năm tham nghị triều chính, cộng thêm việc cô quá hiểu tính cách của Lạp Chính Hồng nên muốn thuyết phục ngài ấy không phải việc quá khó.

"Ngươi nói cũng có lý nhưng đồng ý cho ngươi đi cứu tế là việc không thể. Dù cho Thánh Thượng phá lệ khai ân với ngươi, nói sao thì ngươi vẫn là phận nữ nhi, sao có thể tùy tiện tham dự chính sự. Nhưng cho ngươi đi theo cũng được." Dù sao thì cô cũng là đứa con gái ruột của hắn nên khi Lạp Chính Hồng thấy Lạp Lệ Sa thành tâm khẩn cầu mình cho cô đi theo, hắn vẫn không đành lòng từ chối.

Những chuyện lễ giáo như nữ tử không nên xuất đầu lộ diện hay việc nữ tử chỉ nên biết cầm kỳ thi họa nữ công gia chánh... Lạp Chính Hồng nhìn Lạp Lệ Sa từ nhỏ đến khi trưởng thành... Hắn từ lâu đã quen dáng vẻ hành vi kỳ quái của cô rồi, lúc đầu có la mắng, có ép buộc nhưng đến phút cuối chỉ đành từ bỏ. Cô muốn làm gì thì cứ để cô tùy ý mà làm.

Tức phụ cũng đã rước vào nhà, còn có thể làm gì khác sao? Chuyện mặt mũi sĩ diện gì đó cũng đã bị quăng sang một bên từ mấy trăm năm trước rồi...

Tối đó Vương gia Lạp Chính Hồng liền đi tìm Phác Thừa Tướng. Hai người cùng nhau lẩm bẩm tới gần nửa đêm, sáng hôm sau lập tức thượng triều kiến nghị.

Lạp Lệ Sa ở nhà đợi tin, vô cùng nóng lòng chờ ca ca trở về báo tin.

Hoàng đế và Lạp Chính Hồng, hai người là cùng nhau lớn lên nên hắn có thể thấu hiểu vài phần tâm tư của Hoàng Thượng. Huống chi lúc ban đầu Hoàng Thượng đã có chủ ý giao chuyện này cho Lạp Chính Hồng, giờ Lạp Chính Hồng lại tự thân tiến cử nên việc cứu tế lần này liền thuận lý thành chương mà rơi vào tay của Bình An Vương phủ.

Đoàn cứu tế lần này sẽ do Lạp Chính Hồng cùng Lạp Lệ Sa nữ cải nam trang dẫn đầu xuất phát. Lạp Bảo Bảo sẽ ở lại kinh thành tọa trấn.

Đêm trước ngày xuất phát, Quận chúa đại nhân lúc này đang vừa khóc lớn vừa ôm tức phụ, rồi lại cùng nhau lăn lộn một trận.

Phác Thái Anh bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ lớn tướng đang ăn vạ nằm trên người nàng rồi nói: "Trên đường đi nhất định phải cẩn thận."

Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói vậy liền nghiêm mặt đáp: "Ừm, ta chắc chắn sẽ cẩn thận, Anh Nhi một mình ở kinh thành cũng phải cẩn thận một chút."

Phác Thái Anh đỏ mặt gật đầu tiếp lời: "Đã biết." Nàng lại nhìn Lạp Lệ Sa, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng tâm trạng thì đang tuột dốc không phanh, nàng đau buồn. Nàng và Lệ Sa vất vả lắm mới có được sự tâm ý tương thông, tình cảm mặn nồng ngọt ngào chưa hợp được bao lâu giờ lại phải tách ra. Chưa biết đến lúc nào mới được tương phùng, thử hỏi ai không khổ sở? Nhưng nàng biết chuyện này rất quan trọng đối với Lệ Sa cũng nhìn nàng ấy vì nó mà nỗ lực trả giá. Nàng ấy đã dành nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị, nàng lấy đâu ra lý do để ngăn cản Lệ Sa đây? Việc nàng có thể làm lúc này chính là dù có quyến luyến cũng không nên giữ chân nàng ấy, phải để Lệ Sa an tâm rời đi, đi làm việc mà nàng ấy muốn làm.

Hôm sau, Lạp Lệ Sa nữ cải nam trang cùng phụ thân rời kinh thành hướng về Vinh An. Thân phận của cô trong chuyến này là thân tín của phụ thân. Khi tới Vinh An, Lạp Chính Hồng sẽ cấp chức vị và quyền hành cho Lạp Lệ Sa. Quyền hành này chỉ được sử dụng trong thời gian cứu tế lần này, lúc trở về sẽ thu hồi.

Tốn khoảng 3 ngày đoàn người mới đến được Vinh An. Tình hình hạn hán ở nơi đây nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lạp Lệ Sa nhưng tình huống hiện tại còn chưa đạt đến mức nghiêm trọng nhất. Lạp Lệ Sa biết nếu hạn hán tiếp tục kéo dài thì sau khi nó chấm dứt, thứ chờ đợi bá tánh Vinh An không phải là an cư lạc nghiệp mà là những trận lũ khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro