Chương 12: Tung tích
Trong khách phòng, Phác Thái Anh suy yếu nằm trên giường để dược sư thay nàng thương dược.
Tống Kiều, Lạp Lệ Sa cùng nha hoàn Tiểu Lan ở một bên trông nom.
Thương dược xong, dược sư viết một đơn thuốc cho Thái Anh, dặn dò nàng vài câu rồi xoay người li khai.
Nhìn nữ nhi thân thể hư nhược, nhẹ nhẹ vuốt khuôn mặt đã tái nhợt của Thái Anh, Tống Kiều đau lòng nói:
"Anh nhi, bên ngoài đang mưa to, ta thấy chúng ta chưa thể về ngay được, ngươi hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi. Dược sư để lại đơn thuốc, nương sẽ tới dược phòng tìm dược, sắc cho ngươi uống."
"Nương, ta không quan trọng, khụ..." Phác Thái Anh nói xong, đột nhiên khụ vài cái "Người tất bật cả buổi sáng cũng mệt rồi, nên đi nghỉ, sau đó chúng ta sẽ khởi hành... khụ..."
Tống Kiều vội vàng vỗ vỗ ngực nữ nhi, nói:
"Thế nào lại ho khan liên tục như vậy? Không phải vừa rồi đi mưa bị nhiễm phong hàn chứ? Ngươi đừng nói chuyện, hiện tại thể lực chưa khôi phục, nương như thế nào có thể yên tâm?"
Lạp Lệ Sa cũng tiến lên phía trước, nhìn Phác Thái Anh, ôn nhu nói:
"Nghe lời nương ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi."
Không hiểu vì sao, một câu nói bình thường không thể bình thường hơn, giản dị không thể giản dị hơn, vậy mà Lạp Lệ Sa chính miệng nói ra lại hiệu quả như vậy. Phác Thái Anh nghe thấy, lòng tựa hồ tĩnh lặng đôi chút.
Tống Kiều an bài cho nữ nhi xong xuôi, hướng Lệ Sa nói:
"Ngươi lưu lại hảo chiếu cố nàng, ta cùng Tiểu Lan tới dược phòng bốc thuốc sắc cho nàng uống, một lát nữa sẽ về."
"Bốc thuốc rồi sắc cho nàng uống vẫn là để ta làm đi, hiện tại Anh nhi thể lực suy yếu mà người cũng mệt mỏi cả ngày rồi..."
Lạp Lệ Sa chưa nói xong, Tống Kiều đã ngắt lời:
"Ngươi lưu lại đi. Thứ nhất ngươi chưa quen nơi này, thứ hai, sư phụ ở dược phòng cùng ta quen biết đã nhiều năm, ta đi bốc thuốc, dù gì cũng dễ dàng hơn." Nói dứt lời liền xoay người gọi nha hoàn Tiểu Lan rồi rời đi.
Nhìn bộ dạng vội vàng của mẫu thân, Phác Thái Anh một trận áy náy, lại thấy yết hầu có chút không thoải mái, nhịn không được ho khan vài tiếng.
Lạp Lệ Sa nghe tiếng ho của nàng, vội xoay người lại, thuận tay lấy một chiếc ghế, ngồi vào trước giường, nhìn "thê tử" thân thể tiều tụy, nhẹ giọng nói:
"Yết hầu không thoải mái sao? Muốn uống nước không? Ta lấy cho nàng."
Thái Anh lắc đầu:
"Ta vừa rồi đã uống nước... khụ..."
Lạp Lệ Sa có chút khẩn trương, vội vàng kéo chăn cao lên một chút, dặn dò:
"Nàng đừng mở miệng nói, nhắm mắt dưỡng thần đi. Ta buông màn cho nàng, nàng có chuyện gì thì gọi một tiếng, ta vẫn ở đây."
Nhìn vẻ mặt chân thành của Lệ Sa, Thái Anh trong lòng cảm thấy ấm áp, gật gật đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia mỉm cười cảm kích.
***
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền ra từ trong màn, Lạp Lệ Sa cảm giác được Phác Thái Anh đã đi vào giấc ngủ, vì thế thoáng chút yên tâm, một mình ngồi đó, lại lâm vào trầm tư...
"Ngọc uyên ương? Tiểu Mã?..." Nàng trong lòng suy đi xét lại, trong đầu vẫn chỉ là hình ảnh của một nam tử quen thuộc: Ngọc uyên ương của Kính Tư là do Yến vương ban tặng, mà ngọc uyên ương vốn là vật tùy thân của Yến vương, chẳng lẽ... Yến vương chính là Tiểu Mã mà Phác tiểu thư vẫn ngày đêm mong nhớ?
Nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời ảm đạm.
Đúng lúc này, nha hoàn Tiểu Ngọc ở đại điện đột nhiên chạy vào lớn tiếng kêu:
"Phu nhân... Phu nhân!"
Tiếng kêu làm Phác Thái Anh đang say giấc giật mình tỉnh lại.
"Suỵt" Lạp Lệ Sa ý bảo Tiểu Ngọc đừng lớn tiếng như vậy, tiểu thư đang nghỉ ngơi.
Tiểu Ngọc cũng ý thức được chính mình vừa rồi lỗ mãng, nhanh chóng vâng vâng dạ dạ cúi đầu, đè nhỏ giọng nói:
"Cô gia, nô tỳ có việc muốn tìm phu nhân!"
"Phu nhân cùng Tiểu Lan đi dược phòng, có chuyện gì ngươi hướng ta nói."
Tiểu Ngọc gật gật đầu.
"Phu nhân bảo nô tỳ ở lại đại điện chờ vị phu nhân nào đó, vừa mới phái người đến truyền lời."
Lạp Lệ Sa dừng một chút, định nói gì đó, lại nghe thấy thanh âm yếu ớt của Phác Thái Anh:
"Tiểu Ngọc..."
"Có nô tỳ." Tiểu Ngọc chạy đến trước giường "Tiểu thư có gì phân phó?"
"Khụ..." Phác Thái Anh lại bắt đầu ho khan.
Lạp Lệ Sa vội đến cạnh giường, lo lắng hỏi:
"Nàng không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, ánh mắt hướng phía nha hoàn.
"Lúc nãy thần sắc phu nhân tựa hồ có gì đó không đúng... Nàng buổi sáng nay có gặp ai hay không?"
"Đúng vậy, tiểu thư."
"Nàng gặp được ai?"
Tiểu Ngọc lắc đầu trả lời:
"Nô tỳ cũng không rõ. Vị phu nhân kia thoạt nhìn không quen mắt, nô tỳ ở bên người phu nhân hầu hạ mấy năm nay cũng chưa từng thấy qua nàng."
"Vị kia cùng phu nhân nói những gì?"
Tiểu Ngọc lại lắc đầu:
"Nô tỳ không rõ, phu nhân chỉ nói là gặp gỡ cố nhân, bảo nô tỳ lui ra một bên, nàng liền cùng vị phu nhân kia hàn huyên tâm sự. Sau đó có một gã tiểu tư vội vàng chạy tới cùng phu nhân kia nói gì đó, nàng liền rời đi, đến vừa rồi mới phái người tới truyền lời."
Phác Thái Anh nghe vậy có chút mơ hồ, dừng một chút, lại hỏi:
"Ngươi có nhớ phu nhân xưng hô với vị kia thế nào không?"
Tiểu Ngọc cố gắng nhớ lại:
"Hình như là tỷ tỷ... cái gì đó tỷ tỷ...".
Trong lòng Phác Thái Anh "Lạc đát" một tiếng.
"Thải tỷ?"
Tiểu Ngọc giật mình nhớ lại:
"Đúng rồi! Chính là Thải tỷ!"
"Nàng phái người đến nói những gì?" Phác Thái Anh sốt ruột, cố gắng ngồi dậy.
Lạp Lệ Sa vội vàng đỡ nàng ngồi lên.
"Nàng rốt cuộc truyền lời thế nào?" Mình Thái Anh còn chưa ngồi thẳng dậy đã vội nắm lấy tay Tiểu Ngọc, cấp thiết hỏi, sắc mặt tái nhợt, trên trán, mồ hôi lạnh đã thấm ướt.
"Nàng nói, nói..." Tiểu Ngọc thấy Phác Thái Anh đột nhiên kích động, sợ tới mức thất thần, ấp úng một hồi vẫn không nói trọn câu.
"Rốt cuộc là thế nào?!" Phác Thái Anh càng lúc càng kích động, trên mặt hết xanh lại chuyển trắng.
Lạp Lệ Sa thấy vậy, ôn nhu khuyên:
"Nàng đừng vội kích động như vậy, có gì hảo hảo hỏi kĩ không được sao?" Nói xong hướng Tiểu Ngọc, điềm đạm hỏi: "Vị phu nhân kia phái người đến nói những gì? Ngươi hảo hảo nghĩ lại, không cần nóng vội."
Nhìn cô gia tao nhã ung dung hỏi, Tiểu Ngọc bình tâm không ít, lấy lại tinh thần, suy nghĩ một hồi, nói:
"Nàng nói mới tới kinh thành không lâu, chưa định được nơi trú lại, hơn nữa còn có chuyện khẩn cấp cần làm, không thể tự mình đến nói lời từ biệt cùng phu nhân, nàng nói chân thành xin lỗi, hy vọng sau này còn gặp lại."
"Chỉ có vậy? Không còn gì khác nữa sao?" Phác Thái Anh nôn nóng hỏi, không ngờ lại ho khan vài tiếng.
Tiểu Ngọc lắc đầu.
"Dạ, không có. Đến truyền lời là tiểu tư kia, hắn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nô tỳ chưa kịp mở miệng hỏi đã không biết hắn chạy đi đâu, dường như thực sự có đại sự gì đó cần giải quyết."
"Không được! Khụ..." Phác Thái Anh tâm tình càng kích động, một phen xốc chăn lên "Ta muốn đi tìm nương hỏi cho rõ ràng!" Dứt lời cố hết sức chống đỡ thân mình bước xuống giường.
"Tiểu thư! Người làm gì vậy?" Tiểu Ngọc vội đỡ lấy nàng.
Lạp Lệ Sa một phen ngăn nàng lại, nói:
"Nàng hoảng hốt cái gì? Nương nàng chỉ đi bốc thuốc, chút nữa sẽ về. Nàng như vậy, thương thế trên người đến bao giờ mới có thể khỏi đây?"
"Ngươi đừng quản ta! Ngươi buông! Ta muốn gặp nương! Ta... khụ... khụ" Phác Thái Anh giãy dụa, ho khan.
Lệ Sa nghe vậy nhíu mày, nghiêm mặt nói:
"Nếu là bình thường, ta sẽ không quản nàng, nhưng hiện tại nàng bị thương vì ta, ta không thể không quan tâm!" Nói xong lại tiếp tục ngăn Phác Thái Anh lại.
Nào biết Phác Thái Anh lại càng liều mạng giãy dụa.
"Ngươi buông tay! Buông! Chuyện của ta ngươi căn bản không có tư cách can thiệp! Khụ..."
Lạp Lệ Sa kiên quyết đè lại hai vai Phác Thái Anh, ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc ý bảo nàng lập tức đi gọi phu nhân đến. Tiểu Ngọc hiểu ý, nhanh chóng rời đi. Nhưng Phác Thái Anh vẫn vùng vẫy muốn thoát ra, thậm chí động thủ đẩy Lệ Sa ra xa, tuy rằng khí lực nàng cũng chẳng còn là bao.
Giằng co như vậy hồi lâu, Lệ Sa rốt cuộc không nhịn được hét lên:
"Đủ rồi!!!"
Thần sắc Lạp Lệ Sa nhất thời trở nên nghiêm trọng, tức giận bùng phát:
"Ngươi... Ngươi luôn tùy hứng như vậy, rốt cuộc là đến khi nào mới chịu hiểu ra đây?!"
Đối mặt với một Lạp Lệ Sa biểu tình khác thường như vậy, nhìn ánh mắt sắc bén cơ hồ xuyên thấu nhân tâm kia, Phác Thái Anh không tự chủ giật mình.
Nhất thời, bên trong phòng không khí sượng ngắt.
Lạp Lệ Sa không nói thêm câu nào nữa, chỉ đơn giản một cước đá văng ghế, ngồi vào bên kia bàn. Biểu tình lạnh như băng kia, hành động thô bạo kia, là thứ Phác Thái Anh nàng lần đầu nhìn thấy. Phác Thái Anh ý thức được lần này Lạp Lệ Sa thật sự rất tức giận, hơn nữa còn cực kì tức giận!
Nhưng, một lát sau, Phác Thái Anh lại như trước cố gắng di chuyển thân mình, tập tễnh bước từng bước.
Lạp Lệ Sa ánh mắt sắc lạnh, liếc nàng một cái, vẫn như cũ ngồi trên ghế, không nhìn đến nàng lần nào nữa. Tư thế kia, lãnh mạc khiến người hít thở không thông.
Kỳ thực, ở chốn thâm cung hiểm ác tranh giành đấu đá nhau, Lạp Lệ Sa nàng luôn đối xử thập phần rộng lượng nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ sinh khí, ngay cả quát mắng nô tài cũng chưa từng. Hôm nay hỏa khí như vậy, đến cả Lạp Lệ Sa cũng không hiểu vì sao. Xem ra có thể bị Hàm công chúa đến phát hỏa cũng cần có công phu nhất định, mà Phác Thái Anh, hoàn hảo lại có thứ công phu như vậy.
Lúc này, Tống Kiều cùng hai nha hoàn đã vội vã trở về phòng, nhìn Phác Thái Anh cố gắng gượng dậy, liền khẩn trương đến đỡ lấy nàng:
"Anh nhi! Nha đầu ngươi làm thế này là sao.. .Mau quay về giường nằm nghỉ!"
"Khụ... Nương, ngươi cho ta biết, sáng nay ngươi có phải hay không gặp Thải di? Vừa cùng Thải di nói những gì?"
"Này... Nàng..."
"Ngươi biết không? Khi... khụ... khi Tiểu Mã ca mất tích được một tháng, Thải di cũng mất tích, mười mấy năm qua bặt vô âm tín... Anh nhi thật sự lo lắng cho nàng, nhớ nàng..." Phác Thái Anh nói xong, không khỏi rơi lệ.
Tống Kiều càng thêm đau lòng, vội đỡ nữ nhi ngồi lại lên giường, nhìn qua biểu tình sinh lãnh của nữ tế, không khỏi thở dài, cho hai nha hoàn lui xuống, tựa hồ nàng muốn nói ra tâm sự của mình.
Thấy hai nha hoàn lui ra ngoài, Lạp Lệ Sa mang biểu tình băng lạnh cũng đứng lên, muốn đi ra khỏi phòng.
"Lệ Sa, ngươi muốn đi đâu?" Tống Kiều vội hỏi.
Lạp Lệ Sa dừng bước nhưng lại không quay đầu lại, chỉ đạm nói:
"Hai người tâm sự, Lệ Sa không tiện quấy rầy." Dứt lời, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.
***
Tống Kiều thấy nữ tế biểu tình như vậy, chắc hẳn vừa bị nữ nhi tùy hứng của mình chọc tức, trong lòng tự nhủ phải khuyên nữ nhi vài câu, bất đắc dĩ quay người, lại thấy nữ nhi yếu ớt, "Khuyên nhủ" hết thảy chuyển thành "Quan tâm":
"Anh nhi, dược sư không phải đã dặn qua sao? Nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi..."
"Nương, ngươi cho ta biết, ngươi vừa gặp Thải di có phải hay không? Nàng có hay không với ngươi nói cái gì đó?..." Phác Thái Anh chặn lời mẫu thân, không ngờ lại bắt đầu ho khan.
Tống Kiều vội vàng đập đập lưng nữ nhi, nói:
"Ngươi đừng nóng vội như vậy, hảo hảo nằm xuống đi, nương nói cho ngươi."
"Ta không sao, nương, ngươi nói, nói a..." Nàng thanh âm cơ hồ trở nên nghẹn ngào.
Tống Kiều thấy không lay chuyển được nữ nhi, đành hít một hơi, nhẹ nói:
"Không sai, sáng nay nương đúng là đã tình cờ gặp lại Thải di của ngươi. Nàng cũng đến đây dâng hương."
Nguyên lai sáng nay tụng kinh xong, Tống Kiều liền ở lại đại điện chờ nữ nhi cùng nữ tế trở về, không ngờ không cẩn thận, lại đụng phải một vị phu nhân. Ngay thời điểm Tống Kiều chuẩn bị xin lỗi đối phương, ánh mắt lại cùng đối phương tiếp xúc, hai người đều sửng sốt, không khỏi kinh hô!
"Thải tỷ!"
"Tống Kiều!"
Tỷ muội lâu ngày gặp lại vừa buồn vừa vui. Tống Kiều cho nha hoàn bên người lui xuống, trong mắt phiếm lệ, cùng Lâm Như Thải nói chuyện:
"Thải tỷ, nhiều năm không có tin tức gì của ngươi, ta còn tưởng cả đời này... không bao giờ... có thể gặp ngươi nữa..."
Lâm Như Thải cũng thập phần kích động, nghẹn ngào:
"Tống Kiều... ta..." Đại khái là do quá vui mừng, nhất thời nàng không biết nói gì.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tống Kiều trở lại bình tĩnh, hỏi:
"Những năm gần đây ngươi đi đâu vậy? Sống có tốt không?"
Lâm Như Thải gật đầu:
"Hảo, hiện tại thiên hạ thái bình, người nào là không tốt? Năm đó ta đột nhiên nhận được thư báo của lão gia, liên vội đến gặp ngài, nguyên tưởng rằng có thể cùng mẫu tử các ngươi từ biệt, lại vì xảy ra chút việc gấp mà không thể hướng các ngươi nói lời chia tay. Nhiều năm sau, ta cũng sai người về dò tìm tin tức các ngươi, bất quá người đi về đều nói đại sư đã đi ra ngoài du ngoạn còn mẫu tử các ngươi cũng không biết ở nơi nào... Ai... đều tại ta lúc trước sơ suất, nếu không sẽ không cùng mẫu tử các ngươi từ biệt bảy, tám năm..." Lâm Như Thải cảm khái.
"Thải tỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Việc ở đời ngoài ý muốn nhiều lắm, chẳng trách ai được." Tống Kiều cầm tay đối phương an ủi. "Huống hồ hôm nay tình cờ gặp ngươi, đó cũng là một loại duyên phận, nói không chừng là do Tiểu Mã có linh thiêng phù hộ. Nga, Thải tỷ, lão gia nhà ngươi hiện ở đâu? Ngươi nói cho ta, ngày khác ta cũng muốn đăng môn bái phỏng. Tiểu Mã năm đó cứu Anh nhi, chúng ta cũng nên hồi báo."
Lâm Như Thải nghe lời ấy, bỗng dưng lộ ra vẻ khó nói.
Tống Kiều thấy thế, hỏi:
"Thải tỷ, có gì không tiện nói sao?".
Lâm Như Thải do dự nửa ngày, lại thấy Tống Kiều sốt ruột muốn báo ân, mới lên tiếng:
"Không có gì. Kỳ thực, thiếu gia nhà ta... hắn... Hắn cũng không chết."
Nghe vậy, Tống Kiều kinh chấn:
"Cái gì?!"
Lâm Như Thải nói tiếp:
"Năm ấy lão gia nhà ta xuống núi, liền dẫn theo người đến đón ta cùng thiếu gia trở về, vừa lúc đụng phải một đám ác tặc đang vây quanh một đứa nhỏ, nhìn kỹ, đứa bé kia trên người lại đeo ngọc bội uyên ương! Ngọc uyên ương là tín vật của lão gia cùng thiếu gia, đứa bé kia chắc chắn là thiếu gia! Vì thế lão gia bọn họ vội vàng cứu đứa nhỏ. Đáng tiếc lúc ấy thiếu gia đang hấp hối, bọn họ đành phải gấp rút đem thiếu gia trở về khách điếm chữa trị. Suốt liền một tháng, mới đem thiếu gia từ quỷ môn quan đòi về."
"Kia, về sau thế nào?" Tống Kiều nghe vậy không biết nên vui hay nên buồn, bất tri bất giác rơi lệ.
"Sau đó lão gia viết thư cho ta, bảo ta đến khách điếm. Khi ta đến đó, thấy thiếu gia còn sống, vô cùng vui mừng. Bất quá thiếu gia trọng thương chưa khỏi, vì vậy lão gia phải lập tức mang thiếu gia hồi gia, tìm danh y chữa trị, cho nên chúng ta mới đi vội vàng như vậy."
"Vậy, Tiểu Mã sau đó thế nào?" Tống Kiều vội hỏi.
Lâm Như Thải khóe miệng khẽ động, tựa hồ có gì do dự, chỉ nửa khắc sau, nàng nói nhỏ:
"Hắn nửa năm sau mới có thể xuống giường đi lại..."
"Nửa năm..."
Lâm Như Thải sợ nàng trong lòng tự trách, vội mỉm cười:
"Bất quá thiếu gia hiện tại thân thể rất tốt, so với trước kia còn khỏe mạnh hơn."
Tống Kiều không quá tin tưởng lời nói của Lâm Như Thải:
"Thải tỷ, ngươi không cần an ủi ta, rốt cuộc Tiểu Mã hắn như thế nào?"
"Ai nha, Tống Kiều, ngươi thế nào lại nghĩ như vậy? Thiếu gia thực sự không có việc gì, hắn bây giờ đã thú thê, chỉ sợ cũng sắp làm cha!"
......
Tống Kiều nói đến đây, Phác Thái Anh nhất thời cảm thấy trước mắt tối đen.
"Nương, ngươi nói, là thật?" Nàng nước mắt lưng tròng, quả thực không thể tin điều mình vừa nghe.
Tống Kiều thần sắc ngưng trọng, gật đầu.
Phác Thái Anh cố gắng ngăn nước mắt chảy xuống, trấn định hỏi:
"Thải di còn nói những gì?"
"Không có gì. Lúc đó tiểu tư chạy tới tìm Thải di của ngươi, nói với nàng vài câu. Thải di của ngươi kinh hãi, bảo ta ở đại sảnh chờ nàng rồi mang theo tiểu tư rời đi. Cho nên vừa rồi ta mới phân phó Tiểu Ngọc ở đại sảnh chờ nàng. Hiện tại nàng lại sai người đến nói nàng chưa cố định nơi ở, chúng ta không thể liên lạc được với nàng. Mà vì ta còn vội hỏi thăm Tiểu Mã, cũng chưa nói cho nàng chúng ta ở Hàn lâm phủ, xem ra, có hay không gặp lại Thải di cùng Tiểu Mã ca của ngươi còn phải xem chữ 'duyên'"
Duyên?! Phác Thái Anh trong lòng truyền đến từng cơn đau đớn nhức nhối, đợi tám năm -- chính mình đã đợi tám năm, thế nhưng Tiểu Mã ca lại cùng người khác thành hôn, còn sắp làm cha?! Cái gì gọi là 'duyên'? "Duyên" là gì? Chẳng lẽ hắn đã quên lời thề sẽ chiếu cố ta cả đời sao? Chẳng lẽ hắn đối ta đã không còn tình cảm gì? Hắn như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy? Như thế nào có thể?!
Phác Thái Anh nghĩ như vậy, ngực một trận đau đớn mãnh liệt, nhịn không được phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Tống Kiều kinh hãi ôm lấy nữ nhi:
"Anh nhi! Anh nhi! Ngươi làm sao vậy? Đừng dọa nương! Người đâu! Mau tới!!!"
Nha hoàn ngoài cửa nghe tiếng nàng liền nhanh chóng chạy vào:
"Phu nhân, có chuyện gì vậy?"
"Mau... mau thỉnh dược sư đến! Mau! Còn có, cô gia đâu? Mau gọi hắn trở về chiếu cố tiểu thư!"
Hai nha hoàn nhận mệnh, vội vã rời đi.
***
Trong đại điện, Lạp Lệ Sa chỉ ngồi trong một góc, không lên tiếng.
Lúc này trong lòng Lạp Lệ Sa kì thực đã không còn tức giận, ngược lại còn vì hành vi khi nãy của mình mà có chút buồn phiền: Như thế nào ta vừa không nhịn nổi phát hỏa? Mấy ngày nay, sự việc phiền phức rất nhiều, không nên bởi vậy mà tâm tính hoang mang. Đây căn bản là không giống ta lúc trước...
"Cô gia!" Tiểu Ngọc đến đại sảnh, thấy Lạp Lệ Sa ở đó, liền khẩn trương kêu to.
"Chuyện gì?" Lạp Lệ Sa kinh ngạc.
"Cô gia, không tốt! Tiểu thư nôn ra máu, còn hôn mê, ngươi mau lại xem nàng a..."
Vừa nghe thấy Phác Thái Anh có chuyện, vốn đôi mắt đang khép hờ bỗng chốc mở to, tâm tư đều đặt trên người Thái Anh, không chờ Tiểu Ngọc nói xong đã xoay người chạy vội về phía khách phòng.
***
Đã là hoàng hôn, bên ngoài vẫn là mưa sa gió giật, tiếng sấm vang không ngừng, mọi người đành qua đêm tại đây.
Trong phòng mấy vị dược sư không ngừng thay nhau xem mạch cho Thái Anh, mỗi người đều lắc đầu, nói thân thể suy yếu, khí huyết công tâm, hơn nữa lại còn bị tâm bệnh tra tấn, cái gọi là "Y thân dễ dàng y tâm nan" (Chữa bệnh ngoài thì dễ mà chữa được tâm bệnh mới khó), hiện tại chỉ có thể kê cho nàng mấy thang thuốc bổ điều trị thân mình, về phần nàng khi nào tỉnh lại thì không nói trước được.
Tống Kiều vì nữ nhi lo lắng đến độ quỳ xuống trước mặt dược sư, cầu bọn họ bằng mọi giá khiến nữ nhi bình phục, chính mình giảm thọ cũng không sao. Dược sư dù thế nào cũng không thể chắc chắn thành công, chữa được "tâm bệnh" của nàng đành rời đi, làm Tống Kiều càng cảm thấy tuyệt vọng. Lệ rơi đầy mặt, Tống Kiều lúc này không thể làm gì hơn là canh giữ bên giường nữ nhi, cầu nguyện nàng mau tỉnh lại.
Mà Lạp Lệ Sa vẫn trầm mặc nhìn Phác Thái Anh lâm vào hôn mê, nghĩ đến buổi sáng Phác Thái Anh vì cứu mình mà bị rắn cắn, mình lại vì chút việc nhỏ mà lớn tiếng với nàng, trong lòng thập phần áy náy. Có lẽ là bởi vì có suy nghĩ này, hiện giờ, với Lạp Lệ Sa, tính mệnh Phác Thái Anh so với cái gì đều trọng yếu hơn.
Thấy trên trán Thái Anh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Lệ Sa vội vàng thay nàng lau đi, cảm giác được gió thổi mạnh hơn, Lệ Sa liền khẩn trương đóng kín cửa sổ. Trong cơn hôn mê, Thái Anh khẽ nhăn mày, Lệ Sa liền xoa xoa mi tâm nàng, Thái Anh hôn mê toàn thân phát run, Lệ Sa lập tức giúp nàng kéo chăn lên một chút.
Hành động của Lệ Sa, Tống Kiều tất cả thu vào mắt, nàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: hài tử tốt như Lệ Sa thật hiếm có, chỉ hận vì sao Thái Anh vẫn không giao trái tim cho hài tử này đây...
Nháy mắt đã qua vài canh giờ, Phác Thái Anh sau khi uống thuốc dược sư kê đơn cũng không có gì tiến triển, thậm chí còn thường phun ra tơ máu, Tống Kiều thấy thế càng gấp đến độ không biết làm sao.
Mà Lạp Lệ Sa trầm tư hồi lâu, lúc này cũng đã quyết, phải dụng nội công của mình giúp Thái Anh điều tức.
"Vậy được không? Có thể làm Anh nhi tỉnh lại sao?" Tống Kiều hỏi.
Lạp Lệ Sa lắc đầu:
"Tuy rằng ta cùng Khải Nhứ luyện qua võ công tâm pháp, nhưng ta với việc vận nội công điều tức cũng chưa quen thuộc, chỉ nhớ Khải Nhứ trước kia hướng dẫn làm như thế nào, cũng chưa từng thử qua. Bất quá so với việc trơ mắt nhìn Anh nhi như vậy, việc này còn hữu dụng hơn, chúng ta cũng không còn cách nào."
Tống Kiều nghe vậy cũng thập phần lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe theo lời nữ tế, đáp ứng nàng giúp nữ nhi mình điều tức.
Vì thế, Lạp Lệ Sa đỡ Thái Anh ngồi dậy, chính mình cũng ngồi lên giường, chậm rãi vận tập nội khí.
Sau một lát, chỉ thấy Lạp Lệ Sa xuất chưởng, nguyên bản lòng bàn tay hồng nhuận giờ đã là màu bạc của nội công quang mang! Tiếp theo nàng đem chưởng này ấn xuống ngực Thái Anh, chậm rãi chuyển nội lực, vì Phác Thái Anh điều tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro