Chương 10: Dam giới phu thê
Ban đêm, nguyệt hoa như nước, ở giản thảo viên Hàn Lâm phủ, theo gió mát, hoa cỏ thản nhiên tỏa hương, nhẹ nhàng lay động.
Dưới ánh trăng, Lạp Lệ Sa hướng đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời nhìn sao trời, trong tay lại như trước nhẹ nhàng phẩy cây quạt màu bạc, thoáng nhìn thần sắc có vẻ như nhàn nhã, kỳ thực, trong lòng vẫn ẩn chứa rất nhiều tâm sự người ngoài nhìn không thấy.
Lúc này, từ đâu vẳng lại tiếng tiêu phiêu nhiên, như khóc thương. Nàng tuấn mi hơi nhướn, gấp quạt, lần theo tiếng tiêu mà bước, bất tri bất giác lại đi vào đông viện của giản thảo viên.
Nhưng thấy ở giữa lương đình đông viện, có người tấu tiêu vô cùng nhập thần, Lạp Lệ Sa tuy tò mò về thân phận đối phương, nhưng lại sợ phá hỏng nhã hứng của người khác, vì thế không bước lại gần, chính là trước đình dừng lại cước bộ, lẳng lặng lắng nghe...
Sau khi tấu hoàn một khúc, người nọ nhìn lên bầu trời đêm trầm tư, hồi lâu, mới từ từ xoay người, kinh giác không biết từ lúc nào lại có người đứng ở phía sau mình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng kinh ngạc...
Phác Thái Anh?!
Lạp Lệ Sa thập phần kinh ngạc, trong lòng nghĩ: nàng vẫn còn suy nghĩ về họa phổ bị hủy kia ư?
Phác Thái Anh cũng giật mình, nhìn thấy Lạp Lệ Sa, nhớ tới đủ loại sự tình phát sinh trong hai ngày qua, biểu tình có chút xấu hổ.
Nhất thời, hai người liền như vậy nhìn nhau, không biết làm sao, trong lòng tựa hồ đều có lời muốn nói, lại cảm thấy không biết nên nói gì mới phải. Lúc này, giống như trừ bỏ "ánh mắt", hết thảy đối với hai người mà nói đều như dư thừa...
Sau một lúc lâu, Phác Thái Anh thật sâu hít vào một hơi, đánh vỡ sự im lặng đáng sợ, nặng nề mở lời:
"Những chuyện phát sinh vừa rồi... là ta thất thố. Lạp đại ca, thương thế của ngươi không đáng ngại chứ?" Tự hạ mình, Thái Anh vẫn xưng "đại ca"
Lạp Lệ Sa không biểu tình gì, nhưng kỳ thực lại gật đầu một chút, thản nhiên nói:
"Nếu thương thế này có thể thức tỉnh đôi mắt bị áy náy trong quá khứ làm lu mờ của nàng, kia thật cũng rất đáng. Tiếc thay, ta không đủ khả năng đó.". Dứt lời liền tự cười giễu mình.
Phác Thái Anh sâu kín hạ thấp chân mày, nội tâm thập phần áy náy.
Lạp Lệ Sa thấy vậy, sợ nàng ưu tư nhiều, đành phải nhẹ nhàng thở dài, nói:
"Thương thế của ta không đáng ngại. Nhưng thật ra nàng..., nội tâm thương tổn của nàng, chỉ sợ mới chính là điều khiến kẻ khác âu lo nhất.".
Phác Thái Anh nhướng mày, nhìn thấy Lạp Lệ Sa, ánh mắt như vậy phức tạp cùng mê man...
Lạp Lệ Sa mỉm cười, giũ nhẹ cây quạt màu bạc, đối Phác Thái Anh đang sầu não, nói:
"Còn nhớ rõ mấy hôm trước khi cùng dùng cơm, phụ thân nàng khuyên Kính Tư thế nào không? Hắn nói "Người nếu biết hối hận, hà tất phải chấp nhất quá khứ?"."
Nói xong, nàng dừng một chút, thoáng thấy Phác Thái Anh chực rơi lệ, ngữ khí lại thâm sâu thêm mấy phần:
"Nhân sinh trên đời, chẳng ai không muốn cùng ái nhân khoái hoạt tự tại, chính là, nàng như vậy trầm mê suy sụp, chẳng những người ở bên nàng, mà Tiểu Mã ca đã vì nàng hy sinh đều vì nàng đau lòng. Làm cho thân quyến đau, làm cho người chết hận, đây chính là quy tắc làm người hiện nay của nàng hay sao?"
Phác Thái Anh không nói gì, nghiêng mình, lặng yên rơi lệ.
Lạp Lệ Sa thấy vậy, thầm kín lắc đầu: nàng không thể buông xuống chuyện cũ, cũng khó trách Hàn Lâm phu nhân thương tâm bảo đây là "oan nghiệt".
Nàng nhất thời cũng cư nhiên quên mất thân phận hiện tại của chính mình, tùy tay rút ra trong lòng ngực chiếc khăn, giống tỷ tỷ chiếu cố tiểu muội không hiểu chuyện của mình, ôn nhu vì Phác Thái Anh lau khô nước mắt.
Ngay tại giờ khắc này, chưa bao giờ cùng nam tử như vậy gần gũi tiếp xúc, Phác Thái Anh đột nhiên giống như bị điện chạy khắp người, cảm giác lòng bàn tay ấm áp của Lệ Sa, nghe hơi thở tản mát của Lệ Sa, ý thức của nàng bắt đầu có chút mơ hồ... Lệ nhãn mông lung, Phác Thái Anh cảm thấy được thân ảnh trước mắt mình cùng với người xưa thật có nét quen thuộc...
Trong nhất thời, nàng cư nhiên không tự kiềm hãm được tình cảm, ôm lấy Lạp Lệ Sa, tựa vào bờ vai đó, miệng thì thào kêu một tiếng "Tiểu Mã ca", lại một lần nữa đắm chìm trong quá khứ sầu bi...
***
"Tiểu Mã ca, theo giúp ta đến rừng mơ hái quả được không? Ta nghe Tiểu Mã di nói trong rừng quả đều chín cả rồi. Chúng ta có thể đem xuống núi bán cho lão bản ở tửu điếm, quả chín này chắc chắn rất có giá trị!" Lung nhi năn nỉ Tiểu Mã khi hắn đang bận phụ giúp Tống Kiều.
"Được rồi."
Tiểu Mã do dự một chút, vẫn là đáp ứng theo yêu cầu của Lung nhi.
"Nhưng chúng ta không thể chậm trễ a, phía trước còn rất nhiều việc phải làm, một mình Tống di không thể dễ dàng đảm đương.".
"Ân! Chúng ta chỉ đi một lúc, lát sau sẽ trở lại giúp nương làm việc.".
Thấy Tiểu Mã ca đáp ứng, Lung nhi lập tức mừng rỡ cơ hồ được bay lên tận chín tầng mây, lập tức nắm tay Tiểu Mã, chạy như điên, trực chỉ hướng rừng mơ trên núi.
Đang lúc hai người cao hứng phấn chấn trên đường hái quả trở về, một đám nam tử không rõ danh tính, tay cầm đao, từ bên đường hùng hổ tiến lại.
Hán tử cầm đầu nhìn thấy trước mắt hai đứa trẻ dại, ánh mắt buông một mảnh hờ hững.
Nhưng thật ra, bên cạnh hắn lại có một thanh niên xấu xí, một tay ngăn lại hai đứa trẻ:
"Đứng lại!".
Lung nhi chưa từng thấy qua một đám nam tử hung dữ như vậy, khiến cho người ta thực hoảng sợ, thân mình không khỏi run lên.
Tiểu Mã lại trợn to ánh mắt, nhìn chằm chằm kẻ thanh niên ngán đường bọn họ, hỏi:
"Chuyện gì?"
Kẻ nọ gian trá cười, lại hướng về tên thủ lĩnh, nói:
"Đại ca, mấy ngày nay chúng ta cũng chưa thực hiện chuyến làm ăn nào. Hôm nay vận khí không tồi, vừa ra cửa đã gặp hai chú dê con rồi, trong số đó lại có một đứa mang trên người hai khối uyên ương ngọc bội rất đáng giá. Không bằng, ta đem chúng bán đổi tiệc rượu, để huynh đệ được một đêm no say?"
Hán tử khóe mắt miết qua một lượt hai đứa trẻ, biểu tình trên mặt hờ hững như trước, sau một lúc lâu, rốt cuộc mở lời, ngữ khí quả thực lạnh như băng, lại trầm thấp đến cực điểm.
"Ân.".
"Dạ!"
Tên thanh niên vâng dạ, ra lệnh bảo đám thuộc hạ bắt hai đứa trẻ.
Chúng cường đạo lập tức hành sự, nhất tề tiến tới, tay lăm lăm đao kiếm...
"Tiểu Mã ca..."
Vừa nghe người ta nói muốn đem mình đi bán, Lung nhi sợ tới mức tay chân lạnh như băng, trốn sau lưng Tiểu Mã.
"Đừng sợ, có ta ở đây. Ta giữ chân bọn hắn, ngươi nhân cơ hội trở về chùa tìm sư phụ đến là được".
Tiểu Mã nói khẽ với Lung nhi, xong, bàn tay nhỏ bé đã âm thầm vận chân khí, đánh về hướng hai tên cường đạo phía trước.
Mọi người kinh sợ: không ngờ tới đứa nhỏ này còn có công phu hộ thân!
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Tiểu Mã khôn khéo tạo cơ hội tốt cho Lung nhi bỏ chạy.
Đám cường đạo làm sao có thể dễ dàng buông tha hai đứa bé như vậy, lập tức đồng loạt xông lên. Tình huống cấp bách, Tiểu Mã bên này thúc Lung nhi "Mau chạy", bên kia không ngần ngại đối mặt hiểm nguy, ra sức ngăn bọn cường đạo truy kích, đáng tiếc hắn suy cho cùng vẫn là tuổi nhỏ khí lực không đủ, chỉ chốc lát đã lãnh trọn mấy đao hung hãn của đám cường đạo...
"Tiểu Mã ca..."
Lung nhi chạy vài bước, quay đầu lại thấy Tiểu Mã toàn thân thương tích, sợ tới mức khóc lên.
Tiểu Mã tuy bị thương nặng nhưng nhẫn đau, dùng hết sức giữ chân cường đạo, lớn tiếng kêu:
"Lung nhi... Mau chạy! Mau...".
***
Chuyện cũ như thế, thử hỏi Phác Thái Anh làm sao không đau lòng?
Ý thức mơ hồ đã của nàng đã muốn quên chính mình đang làm gì, đang ở bên ai trò chuyện...
Mà, đối mặt hành động kinh thiên này của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa giật mình, hoảng sợ đẩy đối phương ra, trong lòng có chút sinh khí, nghiêm túc nói:
"Phác tiểu thư, thỉnh tự trọng!"
Nói xong, nàng giũ thật mạnh ống tay áo bị lộng loạn, tựa hồ chưa hết tức giận.
Một tiếng "Thỉnh tự trọng!" quả thật khiến Phác Thái Anh tức khắc bừng tỉnh, nhìn thấy Lạp Lệ Sa trong mắt hàm chứa kinh hoảng cùng tức giận, Thái Anh xấu hổ vô cùng:
"Thật có lỗi...".
Miễn cưỡng nói xong mấy chữ, nàng lập tức xoay mình ly khai.
Lạp Lệ Sa chưa hết kinh hãi, tuấn mi thật nhanh nhíu lại: nàng lần nữa đem lời khuyên của ta xem như gió thoảng bên tai, hiện tại cư nhiên còn nghĩ ta là cố nhân của nàng... Sau này biết làm thế nào? Hôm nay nếu không phải ta mặc áo lót bó sát người, ôm nàng như vậy, chính là thân phận sẽ lập tức bại lộ! Xem ra về sau vẫn là ít tiếp xúc nàng thì tốt rồi.
Nghĩ xong, Lạp Lệ Sa cũng không còn chút nhã hứng nào, trở về phòng nghỉ ngơi sớm, đỡ phải đến khi gặp lại Phác Thái Anh lại xấu hổ không biết như thế nào ứng phó...
Khi Lạp Lệ Sa trở lại phòng, phát hiện Phác Thái Anh không chỉ muốn nhanh chóng buông màn nghỉ ngơi, còn đem chăn gối của mình vứt lên ghế.
"Xem ra nàng so với ta còn sợ chạm mặt nhau hơn.".
Lạp Lệ Sa nghĩ vậy, tâm tình cũng ổn định hơn đôi chút, vì thế thuận tay thay đổi y phục, chuẩn bị đi ngủ.
Nàng vốn tưởng rằng ngày mai vừa tỉnh giấc có thể hóa giải cảm giác xấu hổ của đôi bên, nào biết, sự đời vốn không đơn giản như thế...
Đột nhiên, phòng ngoài có tiếng người gõ cửa, khẽ gọi:
"Anh nhi.".
Đây là thanh âm của Phác Tử Hiên, hắn đã muốn đẩy cửa vào phòng...!
Lạp Lệ Sa lập tức thầm kêu: không tốt, ban nãy quên khóa cửa! Nếu để hắn nhìn thấy ta cùng Thái Anh phân định ngủ riêng, như vậy không ổn! Lại nhìn chính mình đã cởi bỏ ngoại bào, tuy rằng như vậy cũng không để lộ ra manh mối gì, nhưng dù sao bản thân cũng là nữ nhân, ở trước mặt nam tử làm thế nào lại hớ hênh như vậy ứng phó? Tình huống bất bách, nàng chỉ có thể nhanh chóng thu thập quần áo cùng chăn gối trên sàn, lập tức vọt lên giường nơi Phác Thái Anh đang nằm.
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa đột nhiên tiến vào, còn nằm ở bên người mình, Phác Thái Anh nhất thời suýt chút nữa hét lên:
"Ngươi..."
Lạp Lệ Sa nhanh tay che miệng nàng lại, ngón trỏ đặt lên môi chính mình, ý bảo nàng đừng kêu ra tiếng.
Lúc này, Phác Tử Hiên cũng vừa vặn đi vào phòng, nghe được người ta vợ chồng trên giường một trận xôn xao, tựa hồ ý thức được, vì thế đi không được, ở lại cũng không xong, tình cảnh ngày càng trở nên xấu hổ.
"Nhị ca, chuyện gì?"
Phác Thái Anh hỏi, vốn, theo lễ, nàng hẳn phải xuống giường đi ra cùng ca ca nói chuyện mới phải, chính là hiện tại "Lạp đại ca" đang ngủ bên người nàng, thật sự không có khả năng xốc chăn lên, mặc y phục chỉnh tề để xuống giường, vì thế đành phải nhoài người ra khỏi màn giường, khó xử nói.
Lạp Lệ Sa hiển nhiên nhân cơ hội mặc áo.
"Nga... Ta là đến xem ngươi có phải không có việc gì hay không. Còn nữa, nương nói năm trước nàng ở Hộ Quốc Tự giúp ngươi cầu nhân duyên, ngày mai vừa vặn là ngày khấn nguyện. Nàng muốn ngươi cùng Lệ Sa sáng mai theo nàng đến Hộ Quốc Tự một chuyến. Các ngươi... nghỉ ngơi sớm một chút, ta không quấy rầy.".
Phác Tử Hiên nói xong, lập tức rời khỏi phòng, lại nhanh chóng thuận tay khóa cửa, lúc này mới rốt cuộc thở phào một hơi. Hắn vừa đi vừa lau mồ hôi, nén giận bản thân đường đột, đồng thời cũng ảo não muội muội cùng Lệ Sa hôm nay thật sự gấp vội, còn sớm thế này đã lên giường ngủ, làm hại chính mình tiến vào phòng liền chật vật không chịu nổi...
Cảm giác được Phác Tử Hiên đã đi xa, Lạp Lệ Sa thở phào một hơi, tinh thần có phần nhẹ nhõm, bất quá thoáng nhìn qua khóe mắt lại gặp phải ánh mắt của Thái Anh.
Hai người gần gũi như vậy, càng thêm ngại ngùng, không biết làm thế nào giải tỏa.
Nhìn thấy Phác Thái Anh nằm ở bên người mình, Lạp Lệ Sa cảm thấy được trên mặt mình giống như có lửa đốt, vội vã xấu hổ giải thích:
"Vừa rồi..., ca ca của nàng đột nhiên đi vào, ta sợ bị hắn phát hiện chúng ta phân chia nơi ngủ, tình thế cấp bách, đành phải tiến vào đây. Đã trót mạo phạm, thỉnh nàng rộng lượng tha thứ...".
Dứt lời, lập tức cuốn chăn gối, vội vã phóng khỏi giường.
Mà, Phác Thái Anh lúc này tâm cũng loạn như ma, tuy nhiên cũng thấu cho tình cảnh khó xử của đối phương, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất tương thân, một nam tử vốn không phải là ái nhân của mình, lại đột nhiên ngủ bên cạnh mình, cái loại cảm giác này có ai dễ dàng chấp nhận?!
Vì thế, một đêm này vô luận là đối với Lạp Lệ Sa hay Phác Thái Anh mà nói, đều là một đêm loạn tâm cực kỳ.
***
Sáng sớm hôm sau, Tống Kiều mang theo hai nha hoàn, cùng nữ nhi và hiền tế sử dụng cỗ xe ngựa xa hoa do Phác Tử Hiên chuẩn bị từ trước đi tới Hộ Quốc Tự.
Dọc đường đi, trong xe thập phần im lặng. Phác Thái Anh nhẹ nhàng mở rèm che, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh sắc mà trầm mặc. Lạp Lệ Sa ngồi ở phía đối diện cũng nhấc lên bức màn, lặng lẽ nhìn cảnh vật, không nói lời nào.
Tống Kiều ngồi ở giữa, bên trái nhìn nữ nhi, bên phải nhìn hiền tế, trong lòng không thấu được ẩn tình bên trong, nhìn không ra nữ nhi cùng hiền tế đang làm trò quỷ dị gì.
Như vậy trầm mặc một hồi lâu, Tống Kiều rốt cuộc nhịn không được, uất giận lên tiếng hỏi:
"Các ngươi như thế này là làm sao? Đôi bên đều không nói câu nào!"
Phác Thái Anh lẫn Lạp Lệ Sa đều lập tức ngẩn ra, giật mình hoàn hồn. Hai người ánh mắt lơ đãng tiếp xúc một chút, lại rất vội tìm cách lẫn tránh nhau. Xem ra, sự kiện tối hôm qua vẫn khiến hai nàng xấu hổ không thôi.
Tống Kiều thấy thế, biểu tình càng nghiêm túc hơn:
"Anh nhi, ngươi sẽ không còn vì bức họa kia mà sinh khí với Lệ Sa chứ?"
Nhắc tới chuyện họa phổ, Phác Thái Anh trong lòng lập tức có cảm giác như bị đao cứa, chính là ngoài mặt vẫn miễn cưỡng cười cười, bình thản nói:
"Nương, người nói đến đâu vậy? Chuyện xưa là Anh nhi không tốt, làm sao có thể vu giận lên người tướng công?"
"Ngươi hiểu chuyện được thế thì tốt.".
Tống Kiều nói như vậy, trong lòng vẫn là lo lắng nữ nhi cùng hiền tế không dễ hòa giải, vì thế nhẹ nhàng hít một hơi, một tay nắm tay nữ nhi, một tay nắm tay hiền tế, ngữ trọng tâm trường: (nói lời thấm thía)
"Lúc trước Lệ Sa không có lòng đoạt tú cầu, nhưng tú cầu lại thần kỳ rơi xuống tay hắn, có thể thấy được đó là thiên ý, là trời muốn tác hợp cho các ngươi đoạn nhân duyên này. Anh nhi, Lệ Sa, cái gọi là "Nhất dạ phu thê, bách dạ ân" (một ngày phu thê trăm năm ân nghĩa), tu trăm kiếp mới cùng chung chăn gối, các ngươi phải hảo hảo quý trọng lẫn nhau, sau này, tuyệt đối đừng vì chút việc cỏn con mà khuấy động phong ba, buông bỏ tình nghĩa phu thê, biết không?".
Tống Kiều nói xong, đem tay của nữ nhân cùng hiền tế siết chặt lấy nhau, ánh mắt hàm chứa tình cảm của người làm mẹ dành cho nữ nhi cùng vô số ưu tâm không thể nói bằng lời.
Phác Thái Anh theo bản năng muốn rút ra bàn tay đang cùng Lệ Sa ở cùng một chỗ, lại thấy ánh mắt mẫu thân tình thâm nghĩa trọng như thế, liền không khỏi chần chừ. Nghĩ đến mẫu thân đã ngoài năm mươi vẫn còn ưu tư về hôn sự của mình, nàng cảm thấy thật hổ thẹn, vì thế lại một trận trầm mặc.
Phía bên kia, Lạp Lệ Sa chỉ đành ảm đạm cười cho qua, thủy chung không tỏ ra bất cứ thái độ nào chống đối.
Chừng một canh giờ sau, xe ngựa rốt cuộc dừng lại. Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh hai người hai bên đỡ Tống Kiều, đi vào Hộ Quốc Tự.
Hôm nay không phải ngày phật đản, nhưng người đến dâng hương thật không ít, trong đó, những nữ tử đương thuở xuân lại rất nhiều. Nhìn thấy khắp nơi nhan nhản những nữ nhân trẻ tuổi mặt đầy xuân phong, Phác Thái Anh đoán các nàng hơn phân nửa là cầu nhân duyên.
Nhân duyên?! Tưởng đến hai chữ này, Phác Thái Anh trong lòng có chút cảm khái. Nàng vừa đi vừa nghĩ, trong lúc vô tình lại cảm giác chung quanh mình có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, mà, tựa hồ như chúng không phải hướng vào nàng. Vì thế, nàng ngẩng đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát giác nhóm nữ tử đi theo mình đều nhất nhất chú ý đến phu quân trên danh nghĩa - Lạp Lệ Sa của nàng. Có hai - ba nữ tử lớn mật, vừa cười, vừa nói với nhau:
"Ngươi xem công tử kia bộ dạng thật tuấn tú a!"
"Đúng vậy nha! Nếu có người như hắn khẳng khái đến trước ta cầu hôn, tổn thọ vài năm ta cũng cam tâm tình nguyện.".
"Hahaha!"
Phác Thái Anh nghe vậy, trong lòng không hiểu đâu tự dưng lại xuất hiện vị chua như ăn phải giấm, khó chịu, bức bối vô cùng, bất giác nhìn sang Lạp Lệ Sa, nhưng thấy Lệ Sa vẫn là khóe miệng khẽ nhếch, như không có việc gì thản nhiên bước đi, nàng lúc này mới có thể nới lỏng tâm tình, bồi mẫu thân đi dâng hương.
Sau khi cầu nguyện, từ trong chùa, nhóm sa di cùng chư tăng đi ra, chuẩn bị rước những vị hương khách đến nơi tụng kinh cầu phúc.
Tống Kiều đối nữ nhi cùng hiền tế nói:
"Ta muốn đi cùng các sư phụ nghe tụng kinh, các ngươi tuổi trẻ, không thích hợp nghe kinh phật, Lệ Sa lại là lần đầu tiên đến nơi này, Anh nhi, ngươi không ngại bồi hắn đi mọi nơi tham quan một chút, xem như giải sầu đi.".
Vừa nghe phải cùng Lạp Lệ Sa ở một chỗ, Phác Thái Anh lập tức nội tâm lại có chút xấu hổ, vội vàng nói:
"Nương, làm thế nào có để ngươi đi tụng kinh một mình? Ta vẫn là ở cùng người tốt hơn.".
Lạp Lệ Sa cũng nói:
"Không sai, vẫn là nên để Anh nhi đi cùng người, ta chính mình đi khắp nơi tham quan cũng không có vấn đề.".
Tống Kiều cười:
"Nương không phải là đứa nhỏ ba tuổi, tụng kinh nơi này còn có thể đi lạc phương nào hay sao? Huống hồ còn có hai nha hoàn tháp tùng, nương sẽ không có việc gì. Hộ Quốc Tự là nơi rộng lớn, không có người dẫn đường, e sẽ lạc, để Anh nhi đi cùng ngươi rất tốt.".
Dứt lời, nàng đã gọi hai nha hoàn, xoay người đi vào Tụng Kinh Các, lưu lại Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ở ngoài đại điện, không biết làm sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro