
Chương 54 - Con tim khó bảo (Bốn)
Lạp Lệ Sa chậm rãi đi tới, hướng Lăng Già cười cười: "Lăng Già, Lăng công tử, rất hân hạnh gặp mặt".
Nói xong, Lạp Lệ Sa chạy tới bên cạnh Phác Thái Anh, thấp giọng cười khẽ ghé vào tai Phác Thái Anh nói: "Thái Anh hành động làm cho ta vô cùng mở mang tầm mắt".
Phác Thái Anh nghe vậy, giương mắt lẳng lặng liếc Lạp Lệ Sa một cái, đáy mắt có chút bất đắc dĩ cùng khẽ giận. Sau đó lại nhìn về phía Lăng Già giải thích: "Lăng công tử, xin lỗi. Do...... chuyện rất quan trọng mới ra hạ sách này. Mong rằng Lăng công tử nghe chúng ta nói một lời".
Nghĩ ra biện pháp này, tất nhiên là Lạp Lệ Sa.
Hôm nay nhân ngày đại hôn của Phong Vũ, những người cai quản Đông Uyển cũng đã bị kéo đi hỗ trợ. Những người còn lại trên cơ bản đều canh gác ở những vùng quanh đó, chỉ còn lại có linh tinh vài người tuần tra trên đường. Tuy là thế, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy việc này không thể làm ầm ĩ được, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ dàng kinh động những thủ vệ xung quanh. Bởi vậy nàng cố ý chọn phía sau núi giả, che tầm mắt của những người đi đường.
Trên người Lạp Lệ Sa có mang theo một loại dược làm cho những người luyện võ chỉ cần hít vài hơi thì sẽ vô lực, chân khí tạm thời mất hết. Trước kia, khi tranh chấp cùng người của Thuật Môn thì đã sử dụng qua một lần, may mắn còn lại chút ít.
Còn lại chỉ chờ Lăng Già tới gần. Mà chuyện duy nhất khó làm là không biết phải đem Lăng Già dẫn lại đây bằng cách nào.
Tất nhiên chỉ có Phác Thái Anh làm được.
Bởi vậy, trước đó Lạp Lệ Sa đã đem bình sứ đưa cho Phác Thái Anh, nàng sẽ mở nút lọ bất kỳ khi nào thấy thích hợp, còn mình sẽ tránh đi để không bị phát hiện.
Ngay từ đầu Phác Thái Anh cũng không nguyện đáp ứng, nhưng lại bị người nào đó lèo nhèo nên cũng hết cách từ chối. Huống chi một khi Lạp Lệ Sa đã quyết định chuyện gì thì khó mà chuyển biến. Phác Thái Anh lo lắng nên đã đáp ứng nàng, không chừng nàng còn nghĩ ra biện pháp kỳ quái nào nữa.
Còn nữa, nếu có Phác Thái Anh bên cạnh thực hiện kế hoạch với mình thì cũng an tâm hơn.
Chờ Lăng Già dựa vào sau núi giả, biết được hắn bị trúng độc, theo bản năng muốn vận công tống ra, lại phát hiện đan điền trống rỗng, hoàn toàn không thể vận khí.
Lúc này là lúc thích hợp để Lăng Già nghe Phác Thái Anh giải thích. Hắn chỉ nghĩ Phác Thái Anh nhất định là bị Quỷ Y bắt buộc, cho nên như cười như không nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?".
Lạp Lệ Sa khoanh hai tay, một thân y phục thanh thoát, vẻ mặt thoải mái nói: "Không cần nhìn ta như vậy, nghe ta nói xong đã, nói xong ta sẽ đưa thuốc giải". Dừng một chút, nét thoải mái trên mặt Lạp Lệ Sa dần dần rút đi, khi mở miệng lại, thanh âm cũng trở nên nghiêm chỉnh: "Ngươi có biết thân thể Phong Vũ không khỏe không?".
Lăng Già không nghĩ Lạp Lệ Sa bỗng nhiên lại đề cập đến Phong Vũ, thần sắc ngẩn ra, gương mặt kiên nghị hiện lên một tia do dự: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?".
"Gần đây Phong Vũ ho ra máu, ngươi cũng biết?". Lạp Lệ Sa cũng không trả lời câu hỏi của Lăng Già mà hỏi tiếp tục.
Lăng Già nghe vậy sắc mặt liền đột biến, khi mở miệng cũng có chút dồn dập: "Ho ra máu? Sao có thể? Lần trước Dịch Viễn xem bệnh cho Vũ nhi rõ ràng đã trị khỏi bệnh tình, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều".
"Dịch Viễn?". Lần đầu tiên Lạp Lệ Sa nghe cái tên này, có chút tò mò lặp lại một lần.
"Là đại phu nổi danh giang hồ". Lăng Già thuận miệng giải thích một câu, sau đó lo lắng: "Vũ Nhi rốt cuộc thế nào?".
"Rất không ổn". Gương mặt Lạp Lệ Sa không chút thay đổi, "Sẽ chết".
Thần sắc Lăng Già đột nhiên trắng bệch, thân thể tựa vào núi giả khẽ run lên: "Khó trách...... khó trách trước kia Vũ nhi không chịu gả cho ta, nói là bản thân sẽ mang đến đau buồn và tổn thương. Thì ra là như vậy......".
Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn Lăng Già, chờ đợi hắn bình tĩnh lại.
Một lát sau, Lăng Già đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "Bây giờ ngươi tới tìm ta nói chuyện này, ngươi có cách giúp nàng đúng không?".
Lạp Lệ Sa nghe được Lăng Già hỏi, khóe môi cong lên, lời nói lại hạ thấp xuống, giống như thì thào: "Tất nhiên là có". Dừng một chút, khi ánh mắt Lăng Già sáng lên thì lại nói, "Nếu nàng không gả cho ngươi, trong ba mươi năm cũng sẽ không có chuyện gì".
Lăng Già vừa dấy lên vui sướng, giống như bị một chậu nước lạnh dội vào người, chỉ còn lại tro tàn.
"Tại sao?".
"Thân thể Phong Vũ không thể chịu kích thích. Nếu cùng ngươi lập gia đình sinh con thì sẽ tổn thương đến thân thể rất lớn". Lạp Lệ Sa thản nhiên nói.
Trong mắt Lăng Già hiện lên một tầng tuyệt vọng. Hắn cắn môi trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi nói: "Làm sao ta có thể tin những lời ngươi nói...... là thật?".
Lạp Lệ Sa dường như đã sớm đoán được Lăng Già sẽ nói như vậy, tầm mắt chuyển sang dừng trên người Phác Thái Anh: "Nếu ngươi không tin, thì cứ hỏi Thái Anh. Cách làm người của nàng, chắc ngươi cũng rõ ràng. Nếu không có chuyện của Phong Vũ, nàng cũng sẽ không cùng ta...... cấu kết với nhau làm việc xấu?".
Khi nói xong mấy chữ cuối, trong giọng nói Lạp Lệ Sa đã nổi lên thản nhiên ý cười, càng giống như đang chế nhạo.
Phác Thái Anh nghe vậy, liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa, sóng mắt trong vắt lưu chuyển có một chút gợn sóng nhỏ, nhưng lại im lặng giống như chưa từng nghe thấy gì. Nàng quay đầu nhìn về phía Lăng Già, gật đầu nói: "Nàng nói đúng. Nàng cùng Phong nhất cô nương có quen biết, nàng sẽ không hại Phong nhất cô nương".
Lăng Già nghe được Phác Thái Anh xác nhận, chỉ cảm thấy thân thể càng mềm nhũn, cơ hồ muốn tan ra thành vũng nước.
Mong chờ hôn sự đã lâu, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Một hồi tỉnh lại, liền yếu tán đi mộng đẹp.
"Thật ra, cũng không phải chỉ có một cách như vậy". Phác Thái Anh thấy Lăng Già tựa hồ có chút khó có thể tiếp nhận, còn Lạp Lệ Sa thì chỉ mỉm cười ở một bên nhìn, thấy thế nàng mới lên tiếng.
"Còn có cách gì khác?". Dường như Lăng Già thấy được một tia hy vọng.
"Cách này cũng sẽ hy sinh rất nhiều, ngươi xác định là mình muốn biết sao?". Lạp Lệ Sa ôm hai tay, bộ dạng thanh thản.
Thần sắc trong mắt Lăng Già chớp động: "Ngươi cứ nói đi".
"Ngươi cũng là người luyện võ, nên biết được đối với nữ tử mà nói, chỉ có chân khí thuần dương mới đả thong được kinh mạch, vì thế sẽ có hiệu quả an dưỡng thân thể. Bệnh của Phong Vũ do tim xuất hiện chút vấn đề, nếu như dùng cách này sẽ vô cùng hữu ích". Lạp Lệ Sa mở miệng nói xong, đánh giá Lăng Già một chút sau đó gằn từng chữ, "Lăng công tử, ngươi biết chứ?".
Lăng Già nghe Lạp Lệ Sa nhắc tới chân khí thuần dương thì hơi do dự, cúi đầu suy nghĩ, sau đó giống như hiểu được chuyện gì liền ngẩng đầu lên, mở miệng nói chuyện cũng có chút chua xót: "Ý của ngươi là...... để ta phế đi một thân công lực này...... Chuyển sang luyện thuần dương chân khí?".
Vẻ mặt Lạp Lệ Sa tán thưởng gật đầu: "Lăng công tử thật sự là không phụ kỳ vọng của ta, nhanh như vậy liền lĩnh ngộ ra chân lý". Dừng một chút, lại cười nói: "Lăng công tử cảm thấy có được không?".
Lăng Già há miệng thở dốc, đang muốn liều lĩnh chấp nhận, cuối cùng lại vẫn ngừng câu chuyện, đáy mắt lướt qua một chút do dự.
"Ha ha, như thế nào, rất khó quyết định sao?". Nụ cười trên môi Lạp Lệ Sa có chút trào phúng.
"Lạp Lệ Sa, dù sao ngươi cũng để cho người ta có chút thời gian quyết định chứ". Một bên Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa bức bách người khác, nhịn không được nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nói.
"Nếu không quyết định, tân khách ngoài kia chờ đến nóng lòng mất." Lạp Lệ Sa nghiêng đầu thản nhiên nói.
"Cũng không phải ta không muốn...... nhưng mà......". Lăng Già có chút gian nan mở miệng, "Công lực ta có được chính là do sư phụ quá cố của ta truyền lại, thậm chí một phân công lực...... cũng là lão nhân gia hắn lưu lại cho ta, ta mới có thể đột phá đến tầng thứ hai. Hắn để lại di ngôn rất muốn ta tu luyện tới tầng thứ ba, phát dương quang đại. Nếu như ta làm trái, sẽ làm hắn trên trời cũng thất vọng......".
Phác Thái Anh nhìn thấy đáy mắt Lăng Già giãy dụa, khẽ thở dài một hơi.
Lạp Lệ Sa hiển nhiên không hề đồng tình chút nào, nghe xong lời Lăng Già nói, hừ một tiếng, nói: "Chuyện trên đời này, có mới nói. Vì tính mạng của Phong Vũ, ngay cả chuyện này ngươi cũng làm không được thì lấy tư cách gì đòi bảo hộ nàng?".
"Ta không phải có ý tứ này". Sắc mặt Lăng Già có chút thống khổ, mày rậm giống như muốn nhíu lại một chỗ, "Vì Vũ nhi, lấy mạng ta dâng cho nàng ta cũng không tiếc. Nhưng mà phế đi công lực này, có chút tội lỗi với người quá cố, ta......".
Lạp Lệ Sa nghe được Lăng Già nói, có chút không kiên nhẫn cắt ngang: "Sư phụ của ngươi cũng không còn sống, ngươi còn lo lắng làm gì? Dù ngươi có viện ngàn lý do, ta cũng không quản, ta chỉ để ý kết quả. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là nguyện ý, hay là không muốn?".
Lăng Già thống khổ nhắm mắt lại.
Lạp Lệ Sa thấy thế, sắc mặt lạnh như băng.
"Vậy thì không thành hôn cũng được, đỡ phải có lỗi với người quá cố".
Lăng Già chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt giãy dụa: "Ta yêu Phong Vũ......".
"Chuyện lợi ích đôi đường như vậy không thể được". Ánh mắt Lạp Lệ Sa có chút lạnh lùng, "Lựa chọn ngay trước mặt ngươi, nên làm như thế nào thì tùy vào suy nghĩ của ngươi".
"Tỷ phu! Tỷ phu –".
Tiếng nói Lạp Lệ Sa vừa dứt, xa xa bỗng nhiên ẩn ẩn vang lên giọng Phong Nhiễm.
Thì ra là do trong yến hội, Phong Nhất Khiếu không thấy Lăng Già trở về, liền sai Phong Nhiễm đi tìm.
Phong Nhiễm lường trước Lăng Già sẽ đi hướng Đông Uyển, mới một đường tìm đến.
Phác Thái Anh ra bên ngoài nhìn, hạ giọng hướng hai người nói: "Không còn kịp rồi. Lăng công tử, ngươi suy nghĩ trước đi. Nhớ rõ, trăm ngàn đừng cho Phong nhất cô nương biết. Đến lúc đó ngươi muốn cứu nàng, sợ nàng cũng sẽ không đồng ý".
Lăng Già biết Phác Thái Anh nói được có lý, gật đầu, đồng ý.
"Cho ngươi thêm chút thời gian. Nếu như khi kết thúc buổi tiệc mà Lăng công tử còn chưa quyết định xong thì đừng trách ta giúp ngươi quyết định". Lạp Lệ Sa thấy thân ảnh Phong Nhiễm càng ngày càng gần, biết không có thể dây dưa nữa, từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ, thân thủ đặt trước mũi Lăng Già.
Lăng Già ngửi mùi hương trong bình, mày hơi cau lại. Nhưng mà chỉ qua vài lần hô hấp thì chân khí ở đan điền đã rất nhanh hội tụ lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh liếc mắt một cái, mới đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người sau đó xoay người sang chỗ khác, sắc mặt ngưng trọng đi ra khỏi núi giả.
Phong Nhiễm vừa bước ra vài bước, liền nhìn thấy bóng dáng Lăng Già, vội vàng đi vài bước tới bên cạnh hắn, oán giận nói: "Tỷ phu, ngươi chậm vậy, tân khách đều đang thúc giục khắp nơi".
"Mới vừa rồi trên đường gặp được người quen, cho nên hàn huyên vài câu". Lăng Già giải thích nói.
Phong Nhiễm ngẩng đầu nhìn Lăng Già, có chút nghi ngờ sắc mặt Lăng Già thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhịn không được lo lắng nói: "Tỷ phu, ngươi có khỏe không? Sắc mặt sao lại kém như vậy. Chẳng lẽ tỷ tỷ xảy ra chuyện gì?". Phán đoán này làm cho Phong Nhiễm cũng khẩn trương lên.
"Tỷ tỷ ngươi không có việc gì, không cần lo lắng". Lăng Già thu thập tâm tình, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, "Thời gian không còn sớm, đi thôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro