
Chương 19 Nhuyễn tháp
Phác Thái Anh biết phu nhân không phải nói đùa, thật ra phơi nắng cũng không phải chuyện gì khó có thể chịu được, dù sao nàng cũng là đồ tể nữ nhi, không phải rất kiều quý, nhưng cũng không biết vì sao trong lòng cảm thấy rất ủy khuất. Bất quá Phác Thái Anh rất nhanh đè xuống cổ cảm giác ủy khuất này, nàng ghét nhất là bản thân yếu đuối, nếu là muội muội nhất định sẽ không giống nàng không có tiền đồ.
Lạp Lệ Sa lúc này cách Phác Thái Anh rất gần, mùi hương càng phát ra nồng đậm khiến nàng cảm thấy rất tốt, hương này thực sự dễ ngửi, thật muốn chiếm dụng riêng, đáng tiếc đây là thể hương, muốn cũng không được.
Bất quá, nói vậy Phác Thái Anh thật đúng là gặp may mắn, không chỉ có thể hương, cho dù là khuôn mặt xinh đẹp không thể xoi mói, nhìn lông mi, thật dài cong vút, đôi mắt lấp lánh trong veo như nước tựa hồ muốn câu người, da thịt trắng noản tựa như dương chi, môi không điểm mà hồng, mi không họa mà thúy, dĩ nhiên không một chỗ nào không tinh xảo, dán gần nhau, càng xem càng cảm thấy mỹ, cho dù là chảy mồ hôi cũng sẽ không cảm thấy khó coi, chỉ cảm thấy tựa như sương mới vươn trên nụ hoa, tươi đẹp mỹ lệ. Lạp Lệ Sa tuy rằng nhiều lần cách Phác Thái Anh rất gần, nhưng đều là để ngửi hương, chưa bao giờ chăm chú gần gũi quan sát khuôn mặt Phác Thái Anh, khuôn mặt này khiến người yêu thích, nhưng lại khiến nàng chán ghét, ai bảo nàng cũng là nữ tử, chỉ cần là nữ tử thì sẽ hy vọng bản thân mới là người đẹp nhất. Bất quá so với dung nhan này, Lạp Lệ Sa càng thích mị hương.
Gần gũi như vậy, nàng cũng có thể ngửi được vị đạo trên người phu nhân, mùi hương nhàn nhạt, Phác Thái Anh chỉ cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc, lại nói không được là hương gì, hơn nữa thời gian dài như vậy, Phác Thái Anh muốn không nhìn rõ phu nhân đều khó khăn. Phu nhân vốn cũng là nữ tử cực mỹ, tướng mạo của phu nhân khiến Phác Thái Anh nghĩ đến một câu thơ mấy ngày trước ngũ phu nhân mới dạy nàng.
"Xước ước đa dật thái
Khinh doanh bất tự trì
Cơ phu nhược băng tuyết
Náo ước nhược xử tử
Bất thực ngũ cốc
Hấp phong ẩm lộ."
Câu thơ này không phải một thủ khúc nhưng Phác Thái Anh cảm thấy như vậy hình dung phu nhân mới thích hợp, ngũ phu nhân dạy nàng rất nhiều câu hình dung nữ tử mỹ mạo, ngũ phu nhân quả nhiên thích nữ sắc.
Thời gian dài như vậy, phu nhân đứng dưới ánh mặt trời, nhưng Phác Thái Anh phát hiện phu nhân dĩ nhiên không chảy mồ hôi, vẫn là tư thái ưu nhã, không chật vật giống nàng, đây thật sự là không công bình, trong lòng Phác Thái Anh có một chút bất bình. Hơn nữa nàng dĩ nhiên cảm thấy có chút choáng váng đầu, không phải là muốn bị cảm nắng rồi chứ, nhưng cái lọ của phu nhân rời hứng được một nửa, cách thời điểm đầy thực sự còn rất xa, Phác Thái Anh sợ bản thân kiên trì không được lâu như vậy.
"Phu nhân cũng đứng dưới nắng lâu như vậy rồi, phu nhân không sợ nóng sao?" Phác Thái Anh mở miệng hỏi.
"Ta còn thấy lạ, ngươi từ trước đến nay nói nhiều, vừa rồi lại không hé răng, không nghĩ tới mới được một lúc, ngươi liền mở miệng nói rồi, ngươi quả nhiên là người nói nhiều." Lạp Lệ Sa đáp phi sở vấn.
Lời này lần thứ hai đâm vào ngực Phác Thái Anh một đao, phu nhân rõ ràng là đang cười nhạo nàng lắm lời, sau này không bao giờ chủ động tìm phu nhân nói chuyện nữa, nàng thực sự đáng ghét.
Phác Thái Anh giận dỗi không thèm nhắc lại, nàng mới không phải bà tám.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh hồi lâu cũng không mở miệng nói, cảm thấy buồn cười, nàng cũng giận dỗi bản thân, nàng vốn dĩ cũng rất nhiều lời, bản thân lại chưa nói sai.
"Ta từ trong bụng mẹ đã có hàn tật, cho nên xưa nay không sợ nóng." Lạp Lệ Sa trả lời câu hỏi vừa rồi của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cảm thấy phu nhân có thể chủ động nói chuyện, là có ý tốt, sau khi nàng lĩnh hội như vậy trong lòng liền dễ chịu không ít. Nghe phu nhân nói, Phác Thái Anh vốn mềm lòng lại cảm thấy phu nhân thực sự đáng thương, từ nhỏ liền có hàn tật, không thể sinh nở cũng là hàn tật làm hại, nhưng lúc phu nhân nói lời đó ngữ khí lại thực sự bình thản, tựa hồ đối với hàn tật cũng không lưu ý.
"Vậy hàn tật hiện tại đỡ nhiều rồi sao?" Trong giọng nói của Phác Thái Anh không tự giác lộ ra một chút quan tâm.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh lại tiếp lời, nghĩ thầm, quả nhiên là kẻ rất thích thuận thế bò lên, bất quá sự quan tâm trong lời nói thật sự là phát ra từ nội tâm.
"Mấy năm nay vẫn dùng dược ôn bồi dưỡng, lại bị buộc cường sinh kiện thể, đã không lo ngại nữa." Nếu là nhà bình thường, nàng tất nhiên đã yểu mệnh, nuôi không lớn, cũng may sinh trong nhà quyền quý, đều là dùng dược liệu rất trân quý bồi bổ, chỉ là ôn bổ dược ăn quá nhiều, nhớ đến vị đạo đó liền muốn nôn, cho dù là hiện tại Lạp Lệ Sa chỉ cần cố định mỗi tháng tẩm bổ hai lần, thì đó vẫn là hai ngày khó qua nhất trong một tháng của Lạp Lệ Sa.
"Phu nhân mấy năm nay nhất định qua rất vất vả." Phác Thái Anh nhớ sát vách nhà nàng có một đại thúc ấm sắc thuốc, trong nhà vì xem bệnh cho hắn nên nhà chỉ có bốn bức tường, quanh năm trong nhà đều bay đầy mùi thuốc, toàn gia mặt ủ mày chau, đại thúc kia thân tâm dày vò, thân thể bị bệnh mà dằn vặt không nói, trong lòng vì liên lụy người nhà càng tự trách. Phác Thái Anh thân thể luôn khỏe mạnh mặc dù không thể thấu hiểu nhưng nàng vẫn cảm thấy phu nhân mấy năm nay nhất định trải qua không thoải mái.
Lạp Lệ Sa nghe vậy hơi sửng sốt, thật là, Phác Thái Anh ngữ khí như vậy biểu tình như vậy làm gì, nhìn mà cảm thấy đáng ghét, có chút hối hận cùng Phác Thái Anh nói nhiều rồi.
"Bản phu nhân mấy năm nay qua rất tốt, thử hỏi nữ nhân trên đời này có ai sống được tự tại hơn so với nữ nhân Lạp gia, ngươi còn dùng thiện tâm ếch ngồi đáy giếng đó đi phỏng đoán người khác, rất dại dột." Lạp Lệ Sa ngữ khí pha chút độc địa quở trách Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nhìn thấy phu nhân lại mạc danh kỳ diệu biến sắc nữa rồi, càng cảm thấy phu nhân có chút hỉ nộ vô thường, rõ ràng trước đó nói chuyện còn rất tốt, sao lại đột nhiên trách người khác.
"Phải phải, ta rất ngốc, phu nhân rất anh minh rồi!" Phác Thái Anh tức giận nói, nhân gia nào có ngốc, rõ ràng là phu nhân kỳ quái.
"Lẽ nào không phải?" Đây vốn dĩ là sự thật, Phác Thái Anh có cái gì bất mãn.
"Phải!" Phác Thái Anh chỉ cảm thấy bản thân càng lúc càng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau khi Lạp Lệ Sa lại không phản ứng Phác Thái Anh nữa, dáng vẻ cách xa ngàn dặm khiến Phác Thái Anh có chút mất mặt, mất mặt rồi, vốn dĩ có một chút chóng mặt, hiện tại ngay cả thân thể đều có một chút hư thoát rồi, đứng không được nữa, để tránh cho bản thân vô lực ngã xuống, Phác Thái Anh theo bản năng ôm lấy thứ gần nhất, thân thể Lạp Lệ Sa, thân thể đương nhiên phải dựa vào Lạp Lệ Sa, chỉ là nàng cảm thấy thân thể phu nhân quá đơn bạc, cũng không biết có chịu nổi trọng lượng của nàng hay không, cho nên mặc dù thân thể nàng cũng sắp chống đỡ không được nữa, nhưng Phác Thái Anh vẫn tận lực không đem toàn bộ trọng lượng áp đến trên người Lạp Lệ Sa. Trong lòng Phác Thái Anh, thân thể phu nhân đại khái so với kiều hoa còn muốn nhu nhược một ít, bất quá thân thể phu nhân thật sự không nhược đến mức như Phác Thái Anh đã nghĩ.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy Phác Thái Anh đột nhiên ngã vào trong mình, ôm ấp như vậy khiến nàng cả kinh trong lòng, Phác Thái Anh không phải thật sự có sở thích giống Khương Sáp Kỳ đó chứ? Đến khi Lạp Lệ Sa kịp phản ứng thì chuyện thứ nhất chính là muốn đẩy Phác Thái Anh ra.
"Phu nhân, dường như ta bị cảm nắng rồi, chân nhuyễn đứng không được......" Phác Thái Anh vẻ mặt ủy khuất nói, đều là phu nhân làm hại, khiến nàng phơi nắng lâu như vậy, chảy nhiều mồ hôi như vậy, nhất định là bị cảm nắng rồi.
Lạp Lệ Sa hiện tại mới nhớ đến Phác Thái Anh là người có thai, lúc này mới không đẩy Phác Thái Anh ra, mà chỉ đỡ Phác Thái Anh vào lương đình, để Phác Thái Anh nằm lên nhuyễn tháp của nàng, lập tức gọi An Nhi đến, bảo An Nhi đi mời Triệu đại phu, An Nhi thấy Mị phu nhân nằm trên nhuyễn tháp của quận chúa, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Phác Thái Anh không nghĩ tới, nàng vẫn muốn thử xem nhuyễn tháp nằm có êm hay không nhanh như vậy đã được thực hiện rồi, sau khi nằm xuống trong lòng chỉ có một cảm giác, quả thật hảo nằm, mềm mại, mát lạnh, so với trúc tịch còn mát mẻ hơn, so với trúc tịch mềm mại hơn, phu nhân dùng quả nhiên đều là bảo bối.
Triệu đại phu rất nhanh đã tới rồi, lập tức bắt mạch cho Phác Thái Anh.
"Mị phu nhân cũng không bị cảm nắng, có thể là có thai, sợ nóng dễ chảy mồ hôi nên ra nhiều mồ hôi, thân thể thiếu, có chút hư thoát, uống một chút nước muối nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Triệu đại phu không biết Phác Thái Anh phơi nắng một canh giờ dưới ánh mặt trời chính ngọ, dĩ nhiên vẫn chưa bị cảm nắng, chỉ là có chút mất nước, nếu không nhất định sẽ khen Mị phu nhân thân thể quả nhiên tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro