
Chương 46 Không ai được phép
Ở trên giường, Phác Thái Anh ly trà xanh này từ lúc bắt đầu chính là ở vị trí bị động kia. Nàng chỉ có thể theo tiếu tấu của Lạp Lệ Sa thở dốc run rẩy, chỉ có thể bám vào vai lưng của cô trào nước mắt.
Lúc bị Lạp Lệ Sa đẩy ra cũng chỉ có thể nằm ngửa ở trên giường, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô, không biết bản thân làm sai cái gì.
Son môi của Lạp Lệ Sa đã sớm bị cọ sạch sẽ, hô hấp với tóc hỗn độn như nhau, cô chống tay lên, nhắm chặt mắt, gân xanh ở thái dương nhảy lên.
Phác Thái Anh kéo tay cô, một câu "Tỷ tỷ" vừa mới nói ra, đã bị dùng sức ném ra. Lạp Lệ Sa như là bị phỏng tới, nhanh chóng lùi ra, né tránh nguyên nhân gây nguy hiểm kia.
Cô dựa vào bên cửa sổ, một tay đỡ trán che mắt, ngón tay mảnh khảnh phồng lên.
Tại sao lại như vậy?
Từ khoảnh khắc cô đưa Phác Thái Anh tới phòng kia, chuyện liền trở nên không phù hợp.
Giống như đối mặt nữ nhân này, hành vi của cô vĩnh viễn đều vượt quá dự kiến, vĩnh viễn đều không giống chính mình.
Cô hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài, không liếc mắt nhìn Phác Thái Anh thêm cái nào nữa, thái độ tránh né rõ ràng.
Phác Thái Anh cắn chặt môi, ủy khuất từng đợt từng đợt trào lên. Lần này không cần diễn kịch cũng không cần cố gắng, nước mắt tự động tràn mi mà ra, nàng hít hít mũi, nhặt quần áo lên mặc vào.
Lạp Lệ Sa không đi xa, còn ở trong văn phòng, cô còn có rất nhiều công việc rất nhiều chuyện, có một đoạn với Phác Thái Anh như vậy đã là không nên, cô không có thời gian trì hoãn.
Phác Thái Anh nhìn thoáng qua bữa tối như chưa từng được động qua, để lại một câu "Chị nhớ ăn cơm", liền định đi xuống lầu.
"Đi đâu?" Lạp Lệ Sa cũng không ngẩng đầu lên, "Đợi."
Quá muộn, cô để ý không muốn để Phác Thái Anh đêm hôm khuya khoắt một mình đi bên ngoài. Cô không nghĩ ra vì sao, đơn giản liền không nghĩ, dù sao chuyện có liên quan đến Phác Thái Anh, cô cũng không phải là lần đầu không nghĩ ra.
Uỷ khuất trong lòng Phác Thái Anh nhẹ chút, nàng gật đầu ừ một tiếng, nàng không chạy ra trước mặt Lạp Lệ Sa, chôn cả người lên sô pha, ôm gối thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Khiến cho tâm tư nghiêm túc làm việc của Lạp Lệ Sa đều biến mất.
Tư thái ngoan ngoãn của nàng bây giờ rất khó để người không liên tưởng đến bộ dáng vừa nãy nàng bị đè hôn.
Cũng thuận theo như vậy, dùng tư thái mặc kệ bày ra biểu tình thuần khiết ngây thơ, toàn thân đều mang theo dụ dỗ.
Có một khoảnh khắc cô thậm chí muốn hỏi, khi Phác Thái Anh ở bên anh cô cũng là bộ dáng như thế này sao, bộ dáng có thể để người muốn làm gì thì làm, lại dùng thân thể run rẩy ôm lấy người, đem nước mắt đều cọ lên má lên cổ người sao?
Những lời này thật sự rất giống tranh giành tình cảm, không phải thân phận hiện tại của cô bây giờ có thể nói ra được, cô chỉ có thể lạnh mặt nói: "Đừng ngồi ở đây chướng mắt, vào trong phòng đi."
"Dạ." Phác Thái Anh vẫn là không có một chút ý định phản kháng, Lạp Lệ Sa mở miệng nàng liền ngoan ngoãn đi vào.
Chỉ cách tỷ tỷ có một bức tường, khoảng cách như vậy cuối cùng cũng làm nàng cảm thấy an tâm chút, nàng dọn ghế dựa ngồi ở ngay cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ánh đèn phòng làm việc.
Cả người nàng đều cuộn ở ghế dựa, hai tay ôm chân, cằm gác trên đầu gối, chỉ cảm thấy có thể gần tỷ tỷ thêm một ít, như vậy hình như cũng không phải không thể nhịn.
Hộp cơm tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng vẫn là không có phát huy tác dụng vốn có, nằm ở nơi đó dần dần nguội lạnh.
Chờ Lạp Lệ Sa rốt cuộc bứt ra được khỏi công việc, đã là chuyện của 3 giờ sáng. Chuyện và người lúc trước cô cố tình xem nhẹ, giờ phút này rốt cuộc không xem nhẹ được, cô đẩy cửa phòng nghỉ ra, còn chưa đi vào đã thấy được Phác Thái Anh đang ngủ say.
Có giường không ngủ, nàng một hai phải chôn mình ở ghế dựa, đầu gục xuống bên cạnh ghế, đều sắp té xuống.
Lạp Lệ Sa cầm chăn định đắp cho nàng, lại cảm thấy loại hành động quan tâm này quá không nên, vì thế từ mềm nhẹ đắp lên đổi thành tuỳ ý ném, trực tiếp ném tỉnh người.
Phác Thái Anh mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đầu óc còn chưa về hết, cọ qua ôm lấy eo cô, lẩm bẩm một câu "Tỷ tỷ sao còn chưa nghỉ ngơi vậy? Buồn ngủ quá."
Tư thái của nàng quá tự nhiên cũng quá tuỳ ý, phỏng chừng đã làm nũng như vậy không biết bao nhiêu lần.
Lạp Lệ Sa tưởng tượng đến Phác Thái Anh có thể đã từng ôm đại ca cô như vậy, trong lòng liền dị ứng, còn mang theo ghét bỏ thật sâu.
Ghét bỏ chính mình.
"Buông ra." Thanh âm cô lạnh giống như đỉnh núi băng, càng giống lưỡi dao.
Phác Thái Anh lập tức tỉnh táo, nàng nhanh chóng thu tay lại, lại nhìn nhìn chăn ở trên người. Nàng nắm chặt một góc chăn lông, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, chị đừng giận."
"Tôi không giận." Lạp Lệ Sa lắc lắc đầu, ngồi ở trên mép giường.
Cô nghiêng người một tay che mắt lại, đỡ trán, một tay khác xua xua, ngăn cản Phác Thái Anh tiến lại: "Cô đừng tới đây."
"Đừng tới đây."
Nhưng có vài người không phải không nhìn tới là có thể xem nhẹ, có một số việc không phải cố tình không đề cập tới liền không tồn tại.
Ví dụ như cô không quay đầu lại là có thể tưởng tượng được giờ phút này Phác Thái Anh biểu cảm như thế nào, ví dụ như cô thật sự thích Phác Thái Anh.
Thích nữ nhân một tuần trước vẫn còn là vị hôn thê của anh cô, không thể thoát khỏi can hệ với vụ tai nạn xe của anh cô.
"Sao tôi có thể, có thể thật sự thích cô được?" Cô cắn răng, thanh âm khi nói chuyện đều phát run.
Phần tình cảm này tới đột ngột lại chân thật, khiến cô trở tay không kịp, lại làm cô không thể xem nhẹ.
Cô không cách nào tiếp thu loại thích này, càng không cách nào tiếp thu người cô thích là Phác Thái Anh.
Toàn thân cô đều mang theo kháng cự, Phác Thái Anh bị cô không xa không gần ngăn cản, không thể tới gần không thể tiến lên.
"Em làm chị khổ sở, phải không?" Phác Thái Anh hỏi, "Vừa khó xử lại khổ sở, không biết nên làm sao với em bây giờ."
Lạp Lệ Sa không lên tiếng.
Phác Thái Anh rốt cuộc có cơ hội gần gũi quan sát tỷ tỷ, cô gầy thật nhiều, eo nhỏ giống như chỉ còn lại có một bàn tay, vai áo sơ mi đều sụp xuống.
Giờ phút này cô đưa lưng về phía Phác Thái Anh, sống lưng thẳng tắp, mặc dù là đang cố gắng chống đỡ cũng sẽ không rụt rè.
Vì thế Phác Thái Anh không có lên tiếng, Lạp Lệ Sa ngồi ở mép giường, nàng liền lùi ra ngoài, đem không gian để lại cho cô.
"Không ai có thể làm tỷ tỷ thương tâm." Nàng lẩm bẩm, "Bao gồm cả em."
Một buổi tối này hai người đều không quá yên ổn, thân hình gầy ốm cùng bả vai run rẩy của Lạp Lệ Sa khắc ở trong đầu nàng, làm nàng cả đêm không ngủ được, sau khi trời sáng liền chủ động rời đi.
Nàng không thể kéo dài nữa, chủ động đẩy nhanh tiến độ, cố ý đi bộ ở gần hẻm nhỏ, gặp được Phác Dũng đang định đi tìm nàng.
Lúc này Phác Dũng đã định liệu trước, biểu tình tự tin hơn rất nhiều càng thêm dữ tợn, hắn nói: "Tao còn tưởng mày đậu lên cành cao thành phượng hoàng, không nghĩ tới trong xương cốt vẫn là một đứa hạ lưu, mày cư nhiên là biến thái!"
"Biến thái" hai chữ làm sắc mặt Phác Thái Anh thay đổi một chút.
Lần trước khi Phác Dũng phát hiện bí mật của nàng, cũng nói với tỷ tỷ như thế này sao? Tỷ tỷ lúc đó phản ứng như thế nào đây?
Nàng cả đêm không ngủ, sắc mặt vốn đã không tốt, giờ phút này lại ngây người, Phác Dũng cho rằng nàng thật sự bị dọa sợ, thuận thế đưa ra yêu cầu tiền bịt miệng, trực tiếp muốn ngoạm một miếng to.
Phác Thái Anh: "Ông điên rồi, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy?"
Phác Dũng từng bước ép sát: "Mày không có vậy người Lạp gia phải có đúng chứ? Mày không muốn đưa thì tao liền đi tìm Lạp tiểu thư, nói không chừng cô ta sẽ vì tao đã giúp cô ta phát hiện một tên biến thái mà đồng ý thưởng một chút!"
Phản ứng của hắn đều ở trong suy đoán của Phác Thái Anh, nhưng nàng nhìn thấy sắc mặt xấu xí của người này vẫn cảm thấy một trận buồn nôn.
"Tôi không có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đưa trước một phần, ông cũng đừng quá tham lam, ép tôi quá mức, không ai có lợi cả!"
Phác Dũng hiểu được cái gì cũng nên có mức độ, chỉ cần nhược điểm còn ở trong tay hắn, còn phải sợ Phác Thái Anh không nghe lời sao? Đây chính là cây rụng tiền vĩnh cửu của hắn!
"Thêm Wechat của tôi, tôi chuyển tiền qua Wechat cho ông." Phác Thái Anh chuyển tiền xong lại uy hiếp nói: "Có chuyện gì nói trên di động là được, bớt tới tìm tôi, cách xa Lạp gia ra một chút!"
Phác Dũng nhìn thấy tiền, ngay cả biểu cảm cũng giãn ra: "Yên tâm, chỉ cần con đưa đủ tiền, ba chắc chắn sẽ không làm con thêm phiền toái."
Phác Thái Anh cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Người giống như Phác Dũng, trước nay đều là không biết đủ, không biết thu tay lại. Số tiền đầu tiên mới chuyển chưa được ba ngày, hắn đã thua sạch sẽ, lại há mồm đòi tiền.
Phác Thái Anh cùng hắn dây dưa trả giá trên Wechat một lúc, lại gửi tiếp một ít.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, khi Phác Dũng tới tìm nàng lần nữa, nàng trực tiếp xé rách da mặt, không cho tiền.
Phác Dũng đã bị chiều thành quen, càng đánh càng thua càng thua càng đánh, đã thua tới đỏ mắt. Hắn cách một màn hình điện thoại rống giận: "Những thứ rác rưởi của mày còn ở trong tay tao đấy, còn không đưa tiền mày có tin tao tung hết mấy thứ dơ bẩn của mày ra ngoài không?!"
"Được thôi, cùng lắm thì ông vừa mới tung nó ra, quay lại đã bị tôi đưa vào trong tù. Ông biết tống tiền là tội nặng không? Biết số tiền ông lấy đã có thể khiến ông rục xương trong tù chưa?" Phác Thái Anh tràn đầy tự tin, một trời một vực với bộ dáng bị ép đưa tiền vài ngày trước, "Thật ra vào tù cải tạo cũng không tồi, dù sao ông cũng là rác rưởi của xã hội, bị chủ nợ đánh chết vứt xác đều làm ảnh hưởng tới văn minh thành thị."
Phác Dũng lúc này mới phản ứng lại được là mình bị chơi xấu, khó trách Phác Thái Anh đột nhiên nghe lời như vậy, đòi tiền liền cho, còn một hai phải liên lạc bằng Wechat, thì ra là đào hố cho hắn, giữ lại chứng cứ.
Hắn tức muốn chết mắng chửi một trận, Phác Thái Anh căn bản không có tâm tư nghe, trực tiếp ngắt điện thoại, lại kéo vào sổ đen.
Trong nháy mắt này nàng bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm hệ thống, nếu cái đầu buồn cười kia còn ở đây, mấy chữ ô uế kia của Phác Dũng chắc chắn sẽ bị tắt âm.
Một mặt khác, Phác Dũng vài lần không gọi được điện thoại, biểu tình càng ngày càng khó coi, cảm xúc càng ngày càng nóng nảy, đôi mắt đều đỏ đậm.
Một tiếng thắng xe bỗng nhiên vang lên, một chiếc siêu xe hắn không biết tên ngừng ở trước mắt, trên xe xuống một người nam nhân, áo vest giày da, dáng người thẳng tắp, trên mặt còn mang theo mỉm cười.
Nam nhân nói: "Ông chắc là Phác Dũng?"
Phác Dũng cảm giác nam nhân này cười khiến người nổi da gà, hắn nuốt nước miếng gật gật đầu.
"Đừng sợ, tôi tới tìm ông là hy vọng ông giúp tôi một chuyện." Thái độ nam nhân vẫn nho nhã lễ độ như cũ, "Giúp tôi tông chết Phác Thái Anh, sau khi chuyện thành tất cả nợ nần của ông tôi trả hết, còn cho ông thêm mười triệu."
"Bất quá tôi muốn phải là tai nạn xe, có thể không?"
Mặc dù nói chuyện máu me như vậy, nụ cười của nam nhân cũng không hề nhạt đi.
Phác Dũng lúc này mới hiểu được, vì sao hắn lại cảm thấy nổi da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro