
Chương 44 Tính cách quay lại
Kiều Kiều lại một lần nữa cảm thán, Phác Thái Anh ly trà xanh này quả thực chính là vì Lạp Lệ Sa mà sinh.
Nhìn chị em tốt một cái, rõ ràng không nhớ chuyện hai người đã từng hẹn hò, vẫn cho rằng Phác Thái Anh hại chết ca ca mình, nhưng vừa thấy Phác Thái Anh rơi nước mắt, cả một câu nói nặng cũng chưa nói ra, chỉ là lạnh mặt làm bộ muốn rời đi.
"Đây mẹ nó chính là tình yêu sao?"
Mặc dù không nhớ rõ, nhưng cũng thiên vị theo bản năng.
Tiếng cảm thán này đổi lấy Lạp Lệ Sa mắt lạnh, cô hỏi: "Cậu lên cơn à?"
Kiều Kiều muốn giãy giụa: "Cậu tin tớ đi, tớ chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ tớ còn giúp người khác lừa gạt cậu sao? Phác Thái Anh nói là thật! Chuyện rất vô lý này thật sự đã xảy ra đó!"
Lạp Lệ Sa xoa xoa giữa mày, hỏi lại: "Cho nên cậu cảm thấy tớ nên như thế nào đây? Tin lời hai người nói là thật, sau đó lập tức quên đại ca tớ đã chết, buông gánh nặng Lạp gia, quay người đi yêu đương với cô ta sao?"
"Lời hai người nói là thật hay là giả, tôi một chút cũng không quan tâm, tôi rất bận, cũng rất mệt, đừng chậm trễ thời gian của tôi nữa."
Kiều Kiều còn muốn nói gì đó, chưa kịp há miệng đã bị Phác Thái Anh túm lại.
Nàng nhìn thẳng Lạp Lệ Sa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, biểu cảm vừa động, nước mắt cũng theo đó lăn xuống: "Chị nói rất đúng, là em không phải. Nhưng em không có ý muốn quấy rầy chị, em chỉ là...... chỉ là không muốn bị chị hiểu lầm, càng không muốn chị vì chuyện của đại ca mà căm hận em."
"Em không dám cầu gì khác, chỉ hy vọng tỷ...... chị có thể tin tưởng, người em thích thật sự là chị vậy đủ rồi."
Phác Thái Anh là nữ nhân giỏi dùng nước mắt làm vũ khí nhất mà Lạp Lệ Sa từng gặp. Nhưng cho dù cô rõ ràng ý thức được điều này, lại vẫn sẽ bị nước mắt này tạo thành lưỡi dao sắc bén khiến cho cô một bước khó đi.
Cô chỉ có thể dời đi tầm mắt không nhìn khuôn mặt đầy nước mắt kia nữa, cứng đờ hỏi Kiều Kiều: "Cậu có đi hay không?"
Kiều Kiều lập tức đứng thẳng: "Tớ không đi, tớ muốn cùng vị bằng hữu đồng bệnh tương liên này, tham khảo một chút kinh nghiệm và giáo huấn."
Lạp Lệ Sa chỉ nói một câu cũng không hề khuyên, tự mình rời đi.
Cô vừa đi, nước mắt giống như vòi hỏng kia của Phác Thái Anh nói dừng là dừng, bản lĩnh thu phóng tự nhiên này khiến người thán phục.
Kiều Kiều chỉ quan tâm một vấn đề: "Còn có cơ hội làm lại từ đầu không? Lạp Bảo Bảo còn có thể sống lại sao?"
"Tôi không xác định, hẳn là có thể." Phác Thái Anh xoa xoa nước mắt trên mặt, nàng khóc làm mắt đỏ hoe, tròng mắt đen nhánh, nhìn có chút dọa người.
Nàng nói: "Bây giờ không có ai tin chúng ta, chị chỉ có thể chọn giúp tôi, tôi muốn gặp một người."
Kiều Kiều: "Gặp ai?"
Phác Thái Anh: "Phó Thận Hành."
Kiều Kiều không biết vì sao Phác Thái Anh muốn gặp nam nhân mà trong mắt nàng căn bản là người râu ria, bất quá nàng biết có một số việc không thể hỏi nhiều, gật đầu đồng ý trở về sắp xếp.
Nàng với Lạp Lệ Sa là chị em từ nhỏ đến lớn, gia thế bối cảnh, nhân mạch sản nghiệp đều tương đương, cũng không biết nàng trở về làm những cái gì, cứng rắn lấy được trong thời gian làm việc bận rộn của Phó Thận Hành một bữa cơm xã giao.
Kiều Kiều xung phong, Phác Thái Anh trang điểm khiêm tốn, đầu tiên là ngồi im trong một góc, âm thầm quan sát.
Hai người phân công đơn giản mà rõ ràng, Kiều Kiều trước khi đi vào hỏi thêm một câu: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì thế?"
"Không có gì, chỉ là muốn xác nhận một vài chuyện thôi." Phác Thái Anh mang kính râm vào lại kéo vành nón xuống.
Khi nàng giơ tay, Kiều Kiều đang chuẩn bị đi vào bỗng nhiên thấy được ánh chói loé qua.
Nàng tay mắt lanh lẹ, một phen kéo lại Phác Thái Anh, đưa tay bóp bóp túi xách của nàng. Túi xách chất liệu mềm mại, một chút là nàng đã biết được hình dạng vật bên trong.
Kiều Kiều trong nháy mắt đồng tử chấn động, hạ giọng nói: "Cô cầm dao làm gì?!"
Chiều dài này, còn không phải là loại dao nhỏ gì, ít nhất dài 30 cm, khó trách hôm nay Phác Thái Anh mang một cái túi to như vậy ra cửa!
Phác Thái Anh không trực tiếp đáp lại, chỉ là lay lay tay Kiều Kiều, trêu ghẹo nói: "Đừng khẩn trương như vậy, một cây dao mà thôi, tôi lại không có khả năng một dao đâm chết Phó Thận Hành."
"Với thể trạng này của hắn, làm sao cũng phải ba dao mới làm được."
Kiều Kiều: "?!"
Cuối cùng nàng là bị Phác Thái Anh nửa đẩy vào nhà ăn, sau khi ngồi xuống đầy đầu đều là Phác Thái Anh cầm con dao kia. Nàng cảm thấy nếu hôm nay Phó Thận Hành thật sự chết ở nơi này, nàng ít nhất cũng là tòng phạm.
Cũng may Phác Thái Anh không có nghĩ giống nàng, vừa tới liền làm tên côn đồ cầm dao hành hung. Cô gái này tìm được góc yên tĩnh ngồi xuống, vành nón che đi nửa khuôn mặt, ai cũng không thể tưởng được một nữ nhân gầy yếu như vậy đang vuốt ve chuôi dao trong túi.
Lần trước hệ thống rõ ràng cho thấy, thế giới hỏng mất là bởi vì hy vọng cuối cùng của cốt truyện là Phó Thận Hành cũng từ bỏ. Như vậy có phải chỉ cần không còn Phó Thận Hành, thế giới liền sẽ lại quay ngược lần nữa hay không?"
"Quá ghê tởm." Nàng hít sâu một hơi, nói cho bản thân mình bình tĩnh chút.
Thời gian quay ngược một lần lại một lần, làm nàng nổi lên ghê tởm sinh lý, bây giờ đã tới mức độ nhìn thấy khuôn mặt kia của Phó Thận Hành liền chán ghét. Tuy rằng trong lòng nàng hiểu rõ, Phó Thận Hành cũng chỉ là bị động chấp nhận thế giới quay ngược.
Tác dụng của Kiều Kiều chỉ là kéo dài thời gian cùng với tận lực nói lời khách sáo, nhưng nàng là một sinh viên muốn nói chuyện với Phó Thận Hành vẫn là quá khó khăn, không bao lâu Phó Thận Hành đã có chút không kiên nhẫn, muốn rời đi.
Bất quá hắn không có trực tiếp đứng dậy chạy lấy người, mà là tìm cớ đi nhà vệ sinh một chuyến, chờ quay lại thì nói công ty có việc cần xử lý, tạm biệt thuận lợi.
Phác Thái Anh nhìn ra ý đồ của hắn, theo sát hắn đến nhà vệ sinh. Nàng nắm chặt cán dao, trái tim đập cực nhanh, không ngừng nói với bản thân Phó Thận Hành bây giờ bản chất cũng không phải là một người sống, chỉ là một đoạn số liệu một hình tượng, là con rối bị điều khiển.
Nàng tưởng tượng đến tiếp theo muốn làm gì liền không ngăn được hoảng hốt, kỹ thuật diễn lại một chút không xê dịch, nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía Phó Thận Hành ngã xuống.
"Cẩn thận." Phó Thận Hành vững vàng đỡ lấy tay nàng, thái độ lãnh đạm, kéo giãn khoảng cách ra xa.
Khoảng cách này Phác Thái Anh không thể bảo đảm có thành công hay không, nàng vừa nói cảm ơn, một bên xoa thái dương, lại lần nữa dựa về phía Phó Thận Hành.
Ngay sau đó, nàng bị người trực tiếp đẩy ra.
Trên mặt Phó Thận Hành mang theo chán ghét: "Tôi với Lạp Bảo Bảo tuy không phải là bạn bè thân thiết gì, nhưng cũng có giao tình, cho dù cô muốn tìm nhà tiếp theo, cũng không nên đặt mục tiêu lên người tôi."
Phác Thái Anh bị hắn đẩy một cái lảo đảo, đỡ vách tường mới đứng vững, động tác cầm dao dừng lại, có chút không dám tin: "Anh nói cái gì?"
"Tôi tin thính lực của Phác tiểu thư không có vấn đề." Phó Thận Hành phiền chán đều viết lên trên mặt, nói xong liền đi, căn bản không muốn có tiếp xúc dư thừa với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cảm thấy trường hợp này có chút buồn cười, nàng dựa vào vách tường, một tay đỡ trán, thật sự cười ra tiếng: "Thiếu chút nữa thì quên, đây là nam chủ mà mình làm sao cũng không thông đồng được, giả đáng thương với hắn vô dụng."
Mà nam chủ này, giống với Lạp Lệ Sa, cái gì cũng không nhớ rõ, coi nàng trở thành vị hôn thê của Lạp Bảo Bảo.
"Vì sao vậy?" Nàng lẩm bẩm.
Ngay cả Kiều Kiều đều có ý thức của mình, nam nữ chủ lại không nhớ rõ gì cả.
Hơn nữa lần này thời gian quay ngược trực tiếp đi tới phần cuối cốt truyện, nhưng Lạp Lệ Sa cùng Phó Thận Hành căn bản không có dấu hiệu ở bên nhau. Thậm chí căn bản không có dấu hiệu ở bên nhau. Thậm chí căn cứ theo quan sát của nàng trong khoảng thời gian này, không chỉ có tỷ tỷ không có ý gì với Phó Thận Hành, ngay cả Phó Thận Hành nam chủ nhiều lần nhất kiến chung tình với cô, lúc này cũng không có hành động theo đuổi gì, bầu không khí hai người ở chung nhìn qua chính là bạn bè bình thường và hợp tác làm ăn.
"Nam nữ chủ đều không có ký ức không có ý thức, cốt truyện cũng không có tiến triển, thậm chí cả cảm tình phát triển duy trì thế giới cũng chặt đứt, lần quay ngược này rốt cuộc là vì cái gì?"
"Lại là cái gì, đang duy trì thế giới vận chuyển?"
Nàng còn chưa nghĩ ra nguyên nhân gì, Kiều Kiều vội vàng chạy tới, thấy trên người nàng chưa có máu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Cô không có làm chuyện xúc động gì là tốt."
"Yên tâm, tôi rất bình tĩnh." Nàng vô thức vuốt ve con dao, xúc cảm lạnh băng làm cánh tay nàng nổi lên một mảnh nhỏ da gà, "Tôi chỉ là suy nghĩ, thế giới này rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy đây?"
"Vấn đề kỳ quặc như vậy sao tôi biết được?" Kiều Kiều còn phiền hơn nàng, "Lệ Sa tốt xấu gì cũng còn sống, người đã chết chính là đã chết, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Thậm chí không có ai nhớ tôi với Lạp Bảo Bảo đã từng ở bên nhau, anh ấy đã chết, mọi người đều cảm thấy cô là vị hôn thê của anh ấy, tôi tham gia lễ tang, ngồi cũng là vị trí khách khứa bình thường."
Nàng cảm thấy bản thân còn thảm hại hơn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh chỉ là nói ra một chút, căn bản không nghĩ tới Kiều Kiều có thể nói ra cái gì, nàng đứng lên vỗ vỗ ống quần: "Hôm nay cảm ơn chị giúp đỡ, tôi đi trước."
"Đi về ném con dao đi, cô còn chưa có cùng đường." Kiều Kiều ngửa đầu dựa vào tường lạnh lẽo, "Lệ Sa chỉ là không nhớ rõ cô, không phải không thích. Cô thật sự làm chuyện gì đó không thể vãn hồi, mới là thật sự xong rồi."
Phác Thái Anh gật đầu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Nếu không có Phó Thận Hành là có thể bảo đảm thế giới quay ngược, như vậy nàng sẽ không nương tay. Nhưng tình huống hiện tại phức tạp hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, nàng vẫn là không thể vì một cái khả năng mà hy sinh một mạng người.
Xây dựng tâm lý nàng vừa làm tất cả đều là đang lừa bản thân, Phó Thận Hành là nhân vật trong tiểu thuyết không sai, nhưng nàng cũng ở trong tiểu thuyết, đối với nàng mà nói hắn chính là một người sống sờ sờ.
"Kiều Kiều nói đúng, tỷ tỷ thích mình, chỉ là không nhớ rõ mình." Nàng lang thang vô định trên đường, "Mình nên làm như thế nào, mới có thể khiến chị ấy nhớ ra mình đây?"
Phác Thái Anh bắt một chiếc xe, ngừng ở dưới lầu Lạp gia thật lâu. Tỷ tỷ ở ngay bên trong, nhưng nàng không vào được. Giống như tỷ tỷ rõ ràng là thích nàng, nhưng hai nàng không thể ở bên nhau.
Nàng thu hồi tầm mắt ngồi trở lại xe, báo ra một cái địa chỉ. Nửa tiếng sau, xe ngừng ở trước hẻm nhỏ.
Lần trước tới đây, tỷ tỷ ở đầu hẻm hôn nàng, nói cô không muốn giấu giếm, hai nàng muốn thoải mái công khai ở bên nhau.
Lúc này đây......
Phác Thái Anh đá văng cửa tên hàng xóm mật báo cho Phác Dũng, trước khi nam nhân chửi đổng lên, rút ra con dao 30 cm đặt trên cổ hắn.
Nam nhân run rẩy hai đùi: "Mày...... mày muốn làm gì?"
"Nói với Phác Dũng, tao đã trở về." Trên tay Phác Thái Anh dùng sức một cái, lưỡi dao cắt qua cổ nam nhân, máu tươi nhiễm đỏ lưỡi dao, "Mày biết nên nói với ông ta như thế nào đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro