Chương 72
Tại Phác phủ, một gia đinh hỏa tốc chạy đến đại điện "Lão gia... lão gia, tri phủ đại nhân đưa thiệp mời tới." Hai tay dâng lên một tấm thiệp đưa cho Phác Thái Chấn.
Phác Thái Chấn liếc nhìn thiệp mời, sau đó nhận lấy mở ra: Ngày mai là tiệc mừng đại thọ, thỉnh Phác lão gia cùng cả nhà đến tham dự.
Phác Thái Chấn gõ ngón trỏ lên mặt bàn, trầm tư.
"Anh Nhi, ta rất nhớ nàng." Lệ Sa đưa bàn tay trái vòng qua ôm lấy eo Văn Nhân Lạc.
Thái Anh không đáp, một mực chăm chú nhìn lấy tay phải Lệ Sa. Chẳng lẽ bị thương? Xoay người lại kiểm tra "Sa, tay Sa làm sao vậy?"
"Ta..." Lệ Sa hơi né người ý muốn ngăn trở ánh mắt Thái Anh.
Thái Anh nhìn xem nàng như vậy, lườm nàng một cái.
Lệ Sa hết cách, chỉ có thể thành thành thật thật trả lời: "Anh Nhi, cánh tay phải của ta có cảm giác không làm được gì cả..." Lệ Sa hiện tại ủy khuất vô cùng.
Thái Anh nghe xong ngẩn người, đau lòng cực kì như bị kim đâm vậy, liền vội vàng tiến lên kiểm tra lấy, cau mày "Tiểu Niên."
Tiểu Niên nghe tiếng chạy vào "Có nô tỳ."
Thái Anh lau lau hốc mắt ướt đẫm "Đi mời đại phu đến đây."
"Anh Nhi ta... ta không muốn mời đại phu." Năm chữ cuối cùng nói cực kì nhỏ giọng.
"Đại phu không có xơi thịt Sa đâu mà lo." Lại hỏi "Vết thương này là do tri phủ gây ra?"
Lệ Sa chần chừ một lát nói "Không phải."
"Tên nào to gan như vậy?"
"Đệ đệ của Trần viên ngoại." Lệ Sa như đứa trẻ thật thà khai ra.
Thái Anh nắm chặt nắm đấm. Còn tưởng hắn là người phương nào. "Thập Tam."
"Chủ tử, có thuộc hạ." Hắc y nhân cúi đầu cung kính đáp.
"Buổi tối..." Thái Anh đưa tay sát bên tai hắc y nhân nói nhỏ.
Hắc y nhân thỉnh thoảng nhẹ gật đầu.
Lệ Sa một bên cái cổ cũng như dài ra. Nhưng vẫn không biết bọn họ đang nói thầm cái gì.
Thái Anh nói xong quay đầu nhìn Lệ Sa.
Á! Bị phát hiện rồi! Lệ Sa giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Không biết vì cái gì, mình bây giờ cực kì vui vẻ. Trông thấy thứ gì cũng đều tốt đẹp. Trước kia làm sao không phát hiện ra lá cây màu lục, bầu trời màu xanh nhỉ?
"Ôi!" Chạng vạng tối, Trần gia bị mấy tên hắc y nhân trói gô ném vào trong một cái miếu đổ nát.
Hắc y nhân nhao nhao tản ra, Thái Anh trong bộ dạng nữ giả nam trang đi lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Trần gia, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt thâm sâu. Chính tên này là đầu sỏ làm Sa bị thương, là làm nàng ấy bị thương đấy, dứt khoát không thể buông tha. Bên tay không có gì, nếu quả thật có... Nhất định đã lấy mạng của ngươi rồi.
"Công tử... tha mạng a." Trần gia bị dọa sợ run cầm cập, hoàn toàn mất hết uy phong ngày thường. Vốn dĩ hắn đang say rượu nhưng trong tình cảnh này liền tỉnh hẳn. Người công tử này vừa nhìn đã biết không thể trêu vào, mình cũng chưa hề trêu chọc nhân vật như vậy bao giờ.
"Mạng của ngươi, ta không muốn." Âm thanh lạnh như băng của Thái Anh truyền đến. Lại ra lệnh cho hắc y nhân "Người đâu, đánh gãy cánh tay của hắn cho ta."
"Công tử, công tử, ca của ta có tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Đừng đánh ta, đừng đánh ta mà." Trần gia nghe xong, lại càng hoảng sợ. Cái trán ứa đầy mồ hôi lạnh. Nếu gãy tay rồi mình cũng không thiết sống nữa.
"Ra tay đi." Thái Anh ra lệnh. Nghĩ có thể dựa dẫm vào người nhà, đem tiền ra để giải quyết hết thảy sao?
"Công tử, công tử... công tử?" Trần gia thiếu chút nữa sẽ khóc lên.
Mấy tên hắc y nhân được lệnh đè lấy Trần gia, một hắc y nhân cầm lấy gậy hung hăng đánh xuống.
"A." Bị đau, Trần gia truyền đến tiếng gào thét như giết heo.
Thái Anh xoay người, nhắm mắt lại. Hai tay chắp sau lưng, ngón phải gõ lên lòng bàn tay trái, đếm nhẩm.
Được một lát, "Dừng lại." Âm thanh lạnh như băng của Thái Anh lại truyền đến. Xoay người nhìn Trần gia vì đau nhức mà ngất đi.
Ra hiệu cho hắc y nhân bằng mắt. Hắc y nhân từ trong lòng ngực móc ra một khối ngọc bội, tùy ý ném trên mặt đất. Cũng ném luôn cây gậy tới bên người Trần gia.
Làm xong hết thảy, khóe miệng Thái Anh có chút nâng lên. Dẫn đầu đám người rời khỏi miếu.
Cánh tay Lệ Sa bị cố định. Lão đại phu có phải muốn mình không được lộn xộn không đây? Một mình ở trong phòng thật nhàm chán. Anh Nhi đi đâu rồi? Sao chưa thấy nàng trở về?
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, Thái Anh vận nam trang bước vào.
"Y! Anh Nhi." Lệ Sa quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Thái Anh đã trở về rồi, vừa mừng vừa sợ.
Thái Anh chạy đến bên người Lệ Sa "Đã bảo Sa không được lộn xộn kia mà." Giọng trách móc.
Lệ Sa đánh giá Thái Anh "Anh Nhi... Nàng vận nam trang nhìn rất đẹp, hì hì." Nói xong ngây ngốc cười.
"Ba hoa." Thái Anh đến phía giường, vừa đi vừa tháo dây buộc tóc, tóc đen rủ xuống sau đầu. Cũng cởi luôn chiếc giày đầy bụi bặm ra.
"Anh Nhi, nàng vừa mới đi đâu về vậy?" Lấy tay phẩy phẩy trước mũi. "Sao nhiều bụi thế này?"
"Không cần để ý... Chẳng qua là đi làm chút chuyện. Sa vẫn nên đi ngủ đi a."
Sau đó, hai người nằm ở trên giường, tắt nến. Gian phòng yên tĩnh đến độ một cây kim châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được. Lệ Sa nằm ở trên giường không biết phải làm sao. Cách Thái Anh chỉ một gang tay, mắt mở ra, nhìn thấy Thái Anh đang nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xê dịch, xích lại gần Thái Anh. Sau khi thân phận bị phát hiện, đây là lần đầu tiên được gần nàng thế này. Tim đập thình thịch. Lại xê dịch, mùi thơm ngát trên người Thái Anh quấn lấy cánh mũi. Ngây ngốc cười cười, cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Sa tinh thần hăng hái, mặc một thân áo màu vàng, đầu đội kim quan. Tối hôm qua ngủ vô cùng tốt. Nghĩ đến trong bụng đều nở hoa.
"Thùng thùng thùng thùng" Tiểu Niên gõ cửa, hôm nay phải đến chúc thọ tri phủ đại nhân, hoàng thượng căn dặn phải đến sớm một chút.
Thái Anh nghe tiếng, từ từ mở con mắt ra. Tối hôm qua mình ngủ rất sâu, quả nhiên do có nàng bên cạnh, chính mình liền cảm thấy an toàn. Thấy Lệ Sa đang nhìn mình cười ngây ngô "Sa... Sa làm sao vậy?"
"A... Không có gì." Lấy tay sờ sờ cái mũi. "Anh Nhi, dậy thôi, phụ... Cha bảo hôm nay phải đi sớm đó."
"Ân." Thái Anh nhẹ gật đầu, rồi hướng ngoài cửa hô "Tiểu Niên... Vào đi."
Tiểu Niên bưng chậu gỗ đến, khom người đối với Lệ Sa. Đặt chậu gỗ trên bàn. Vuốt ve suối tóc đen của Thái Anh "Công chúa... Hôm nay có búi tóc không ạ?"
"Búi lên đi." Như vậy mới có thể chứng minh là thê tử của nàng, nội tâm cũng dâng lên cảm giác ấm áp.
"Sa... Cánh tay còn đau không?" Rửa mặt xong, xoay người hỏi lấy.
Lệ Sa ngồi ở một bên, thấy Thái Anh gọi mình, vội vàng ngẩng đầu "Ừ... Khá hơn chút rồi." Lại nhìn cánh tay mình, được nàng quan tâm thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro