Chương 33: Ghé thăm vào ban đêm
Khi Tuyết nhi trở lại viện Y Liên, Thành Viên Viên đang chơi cờ với Phác Thái Anh trong chòi nghỉ mát, còn Nguyệt nhi đang ở bên lề xem họ chơi cờ.
Hai người họ mang lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với Lạp Lệ Sa, Lạp nương nương tốt bụng, hay cười và dễ gần.
Còn Phác nương nương và Thành Phụng nghi không giống vậy, họ luôn toát ra khí tức của trí tuệ thâm sâu khó dò, thậm chí còn hơn cả chuyện Phác nương nương lớn tuổi hơn Thành Phụng nghi.
Trên thực tế, Tuyết nhi hoàn toàn không hiểu lý do tại sao Phác Thái Anh lại yêu Lạp Lệ Sa, tính cách không thân thiết, gia cảnh của họ cũng khác nhau, điểm chung duy nhất là họ gả cho Thái tử điện hạ, có phải vì thế mà họ an ủi lẫn nhau không? Nếu là như vậy, cho dù đối tượng không phải là Lạp nương nương thì chẳng phải cũng được sao?
Thấy Tuyết nhi tới gần, Nguyệt Nhi quay đầu chào hỏi: "Ngươi mang đồ qua đó rồi à?"
Vừa rồi đầu bếp trong phòng ăn không nói hôm nay sẽ ăn gà, Tuyết nhi lại tự mình bắt một con đi tới nói hôm nay nương nương muốn ăn canh gà, lúc đó nương nương còn đang ngủ say, không hề nói mớ!
Nàng đã làm việc với Tuyết nhi vài năm nên gần như đã hiểu tính tình của nàng ấy, nàng ấy là một người ngoài miệng nói những lời khó nghe, thô lỗ, cứng rắn thực chất tấm lòng rất tốt, rất mềm lòng.
Chẳng lẽ nàng còn không biết rằng nàng ấy sợ Hạ nhi ủ rũ vì chuyện sủng vật nên mới cố ý đi thể hiện thái độ thân thiện à! Đây có lẽ là một kiểu lạm dụng quyền lực nào đó.
"Mang qua đó? Mang đồ gì qua đó chứ?" Tuyết nhi giả ngu.
Nguyệt nhi rất muốn tặng nàng ấy một cái trợn tròn mắt: "Đừng giấu giếm nữa, ta đã biết ngươi sáng nay làm cái gì rồi."
Tuyết nhi bĩu môi, việc đã hỏng nên không thèm quan tâm nữa nên dứt khoát nôn ra tất cả những "ấm ức" mà mình vừa phải chịu đựng.
"Ta không chỉ cứu mạng họ mà còn chăm sóc sủng vật của nàng ấy, kết quả thứ ta nhận lại là thái độ như vậy đó. Ngươi nói xem nàng ấy có quá đáng không cơ chứ?"
Nguyệt nhi nghe xong suýt nữa đã bật cười, mỗi lần họ cãi nhau đều là Hạ nhi chọc giận Tuyết nhi, Tuyết nhi là một cô nàng ngốc, bị người khác kiểm soát mà không biết.
Nguyệt nhi phải rất cố gắng mới nhịn cười được, hỏi nàng ấy: "Vậy tại sao ngươi phải đối xử tốt với nàng ấy?"
Tuyết nhi bị hỏi đến mức không nói nên lời, mỗi lần nàng ấy chỉ làm theo ý mình, chưa từng cân nhắc nguyên nhân nên nàng ấy thật sự không giải thích được tại sao: "Ta...!ta thấy nàng ấy như vậy có chút đáng thương..."
Nguyệt nhi nhìn thấy Tuyết nhi bối rối, đột nhiên trở nên kích động, cảm thấy tình huống trước mắt cũng tương tự.
Không phải chứ...
Chẳng lẽ Tuyết nhi đối với Hạ nhi...
Nàng vội lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ này.
Không, có lẽ là ta bị nương nương ảnh hưởng nên suy nghĩ nhiều rồi.
"Phác Lương viên lại chiến thắng." Khi Thành Viên Viên nhận ra rằng mình không có cơ hội chiến thắng, nàng ấy đặt quân cờ trở lại cốc để quân cờ và khen ngợi Phác Thái Anh.
"Đã nhường rồi." Phác Thái Anh cười nói.
Thành Viên Viên cảm thấy Phác Thái Anh trước mặt rất khác so với khi họ lần đầu tiên chơi cờ với nhau, khi đó Phác Thái Anh lơ đãng, mình có thể dễ dàng chiếm được thế thượng phong, nhưng bây giờ nàng ấy không thể đánh bại nàng cho dù mình có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
"Có lẽ phiền phức của nương nương đã được giải quyết rồi phải không?" Thành Viên Viên cười nói, nàng ấy cảm thấy vui mừng thay nàng từ tận đáy lòng.
Phác Thái Anh thờ ơ, không có biểu cảm.
"Thần thiếp có thể cảm nhận được trước đây nương nương tràn đầy tâm sự, hiện tại đã vui vẻ cởi mở. Tuy rằng thần thiếp không biết đã có chuyện gì, nhưng có thể giải quyết nó thì đây là chuyện vui vẻ."
Phác Thái Anh thu dọn quân cờ: "Lần này Thành thượng tá cũng ở trong quân đội xuất chinh phải không?"
Thành Hùng, huynh trưởng của Thành Viên Viên là một trong bốn thượng tá của triều đại Vũ Văn.
Lần này là đại phò mã Hạ tướng quân dẫn bọn họ đi Bắc phạt, từ khi Hạ tướng quân nhậm chức, mặc dù sức chiến đấu của quốc gia lên thẳng, nhưng thực lực của dị tộc ở phương bắc luôn là điều cấm kỵ của tất cả các quốc gia và không nên xem thường nó, cho nên trận chiến này vẫn có độ nguy hiểm rất cao.
Thành Viên Viên gật đầu, Phác Thái Anh lại hỏi: "Ngươi đã đi gặp hắn chưa?"
Thành Viên Viên lắc đầu rồi cúi đầu, từ khi nàng ấy vào cung, cũng lâu rồi không được gặp huynh trưởng, dù sao đã vào cung thì không thể muốn gặp ai thì gặp.
Phác Thái Anh tự trách mình vì đã không nhận ra sớm hơn rằng việc ra chiến trường không phải là trò trẻ con, có thể trở về an toàn hay không cũng rất khó nói.
Thành Viên Viên đang chịu áp lực có lẽ không bao giờ được gặp lại người thân của mình nữa, nàng có thể hiểu cảm giác đó rất khó chịu.
Phác Thái Anh nói: "Thành thượng tá sẽ bình an trở về."
Chờ Thành Viên Viên ngẩng đầu lên nàng lại nói tiếp: "Đến lúc đó ta sẽ tìm cách sắp xếp cho hai người gặp mặt."
"Thật sao?" Đôi mắt hạnh nhân to tròn của Thành Viên Viên sáng lên.
Quan hệ giữa hai huynh muội từ nhỏ đã rất tốt, lâu như vậy không gặp mặt nhau quả thật rất buồn.
Nhưng nàng ấy đã vào cung, đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội gặp mặt người nhà, cho nên ban đầu nàng ấy cũng không có kỳ vọng gì.
Nhưng mà lúc này Phác Thái Anh lại nói có thể giúp nàng ấy, đối với nàng ấy mà nói đây thật sự là một niềm vui mừng kinh ngạc!
"Ừ, ta hiểu nỗi đau không thể gặp gia đình mình." Nếu không có Sa Sa, có lẽ nàng sẽ không thể gặp lại người nhà mình.
May thay huynh trưởng của Thành Viên Viên cũng là một quan chức trong cung, vì vậy mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều, có nàng giúp đỡ nên tất nhiên không thể chối từ.
"Thật sự...!rất cảm ơn Phác Lương viên!" Thành Viên Viên không biết phải cảm ơn nàng như thế nào, chỉ có thể nói: "Nếu Phác Lương viên có việc gì cần thần thiếp giúp đỡ thì xin cứ nói cho ta biết."
Nghe Thành Phụng nghi nói như vậy, bàn tay mảnh khảnh đang cầm quân cờ của Phác Thái Anh cứng lại, nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Bây giờ nàng và Sa Sa khó có thể gặp nhau ở chỗ ở của nhau, nhưng nếu có chỗ có thể gặp mặt mà không bị nghi ngờ...
Tất nhiên, trước khi xác nhận được sự trung thành của Thành Phụng nghi, nàng không thể dễ dàng tiết lộ chuyện này.
"Thành Phụng nghi không cần khách sáo như vậy, tỷ muội trong cung giúp đỡ nhau là điều nên làm." Phác Thái Anh mỉm cười, đặt nước đi đầu tiên của mình xuống, nàng nhìn Thành Viên Viên, ra hiệu đến lượt nàng ấy.
Hai người tận dụng làn gió mát trong chòi nghỉ mát và trải qua một buổi chiều dễ chịu.
Buổi tối khi đang thay quần áo sau khi tắm, Phác Thái Anh đã đề cập đến suy nghĩ của mình với Tuyết nhi và muốn hỏi ý kiến của nàng ấy.
"Nương nương, người điên à?" Tuyết nhi nói với vẻ không thể tin, động tác thay quần áo cho Phác Thái Anh cũng không hề dừng lại.
"..." Phác Thái Anh biết Tuyết nhi ăn nói không có chừng mực, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị mắng điên nên nhất thời không biết nên nói gì.
Mặc dù Tuyết nhi ủng hộ quan hệ của bọn họ, nhưng nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy đây là chuyện có thể công khai, cũng không được người khác chấp nhận, cho nên nàng ấy nhất định không đồng ý nói cho người khác biết, đặc biệt là những phi tần khác.
"Người làm vậy có thể sẽ dẫn sói vào nhà đấy." Tuyết nhi thay xong quần áo cho nàng: "Tuyết nhi biết nương nương rất muốn gặp Lạp nương nương, nhưng nô tỳ nghĩ nương nương nên suy nghĩ kỹ hơn, tính kế lâu dài."
"Được, ta hiểu rồi, ngươi lui ra ngoài đi." Phác Thái Anh nhàn nhạt nói.
Sau khi Tuyết nhi rời đi, Phác Thái Anh trải một tờ giấy trắng lên bàn, sau đó cẩn thận chà mực.
Nếu không thể gặp nhau, nàng sẽ nhớ nàng ấy theo những cách khác.
Giống như khi nàng nhớ người nhà, nàng sẽ biến những suy nghĩ của mình thành lời văn, biến tâm ý của nàng thành câu chữ và thoải mái viết chúng trên giấy viết thư.
Mặc dù những bức thư này sẽ không bao giờ được gửi đi, nhưng nếu nàng không dùng nó để trút bầu tâm sự thì nhất định sẽ rất buồn chán.
Sau khi viết xong một tờ, Phác Thái Anh muốn lấy một tờ khác, nhưng nàng dừng lại và quyết định thế là đủ.
Nhìn nét chữ của mình vừa viết, vết mực còn ướt nên nàng dùng thêm mấy cái chặn giấy để cố định tờ giấy viết thư trên bàn, tránh gió thổi qua sẽ làm nhòe nét chữ.
"Nương nương, đến giờ đi ngủ rồi ạ." Có tiếng gõ cửa, lời nhắc nhở của Nguyệt nhi truyền đến. Phác Thái Anh đáp lại một tiếng, quyết định đặt tờ giấy viết thư lên bàn để hong khô cả đêm.
Sau đó nàng vào trong buồng ngủ, nghĩ về Lạp Lệ Sa rồi chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya, trong phòng có chút động tĩnh, nhưng Phác Thái Anh đã ngủ say từ lâu nên không phát hiện ra.
"Lạp nương nương, bây giờ là nửa đêm canh ba, buổi tối người còn đi dạo qua đây sao?" Nguyệt nhi nghi ngờ hỏi.
"Xuân nhi đi cùng ta mà." Nàng ấy chỉ thị nữ phía sau mình.
Nguyệt nhi nhìn thoáng qua, muốn nói đây không phải là thành vấn đề, Xuân nhi đã nói trước: "Đã lâu không gặp, nhân tiện ghé qua thăm ngươi." Nguyệt nhi nuốt tất cả những lời trong miệng xuống.
"Nhưng nương nương đã đi ngủ rồi."
"Không sao, không cần đánh thức tỷ ấy, ta chỉ muốn nhìn thấy mặt tỷ ấy mà thôi." Cho dù chỉ nhìn mặt thôi cũng có thể giải tỏa nỗi nhớ.
"Vậy Lạp nương nương tự mình vào đi ạ, nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy nương nương."
"Ừm, ta biết." Nói xong nàng đi về hướng con đường mà mình đã quen thuộc.
Xuân nhi thức thời không đi cùng, tự mình ngồi trong sảnh, nhìn Nguyệt đang đứng ngây người ở đó.
Ánh mắt xẹt qua khiến Nguyệt nhi ý thức được mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, lắp bắp nói: "Hạ, Hạ nhi không đi cùng sao?"
Xuân nhi không ngờ câu đầu tiên của nàng lại là hỏi Hạ nhi, nàng ấy thờ ơ đáp: "Ừ, hôm nay đến lượt nàng ấy nghỉ ngơi."
Một câu kết thúc chủ đề, Nguyệt nhi mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Ta...!ta pha trà cho ngươi nhé?"
"Ừ." Vốn dĩ Xuân nhi không có thói quen uống trà vào buổi tối, nhưng nhìn thấy Nguyệt nhi căng thẳng, nàng ấy không đành lòng từ chối.
Nguyệt nhi có việc phải làm vui vẻ đi đun nước, mà Xuân nhi thì trầm tư nhìn bóng lưng vội vã rời đi.
***
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng mở cửa gỗ, mùi thơm của Phác Thái Anh lập tức phả vào mặt nàng.
Trong phòng không thắp nến nhưng cửa sổ mở toang, để ánh trăng và gió đêm thổi vào.
Sợ Phác Thái Anh sẽ bị cảm lạnh, Lạp Lệ Sa đã đóng cửa sổ lại, mặc dù đêm rất tối nhưng trong phòng vẫn có một ngọn nến yếu ớt để soi sáng tầm nhìn của nàng.
Chiếc chăn trên giường phập phồng đều đặn theo nhịp thở, người bên trong đang chìm vào giấc ngủ.
Lạp Lệ Sa không rời đi ngay, nàng chú ý đến tờ giấy viết thư trên bàn, dưới ánh lửa le lói, nét chữ đã hong khô khơi dậy sự tò mò của Lạp Lệ Sa. Tờ giấy không lớn, nhưng trên giấy chi chít chữ.
Mặc dù Lạp Lệ Sa không biết nhiều chữ như Phác Thái Anh, nhưng nàng có trí nhớ rất tốt, vì vậy nàng có thể nhớ hầu hết các chữ cái mà mình đã học, nàng cũng có thể hiểu rõ nội dung của bức thư này.
Không chỉ phông chữ đẹp và tài văn chương sinh động, mà điều quan trọng hơn là, đây rõ ràng là một bức thư tình gửi cho nàng.
Lạp Lệ Sa ngượng ngùng cười, ai có thể ngờ rằng Phác Thái Anh thường được biết đến là người có lý trí lại có những khoảnh khắc cảm tính như này, chứ đừng nói tới một bức thư tình đầy xúc động như thế?
Nàng có thể đoán được chắc chắn Anh Anh không có ý định đưa bức thư này cho mình, nếu không nội dung bức thư sẽ không lộ liễu và phong tình vạn chủng như vậy.
Trái tim nàng ngọt ngào, những ngón tay mảnh mai của nàng nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ cuối cùng trong bức thư.
Nàng quay đầu lại nhìn người đang ngủ say, cúi xuống hôn trộm lên trán nàng ấy, phác họa đường nét khuôn mặt nàng ấy, trong lòng không khỏi cảm thán rằng nàng ấy thật đẹp.
Cảnh tượng này khiến nàng nhớ đến chuyến ghé thăm Phác Thái Anh vào đêm đó, khi đó hai người chưa yêu nhau như bây giờ, nhưng Anh Anh mạnh dạn đè lên người nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, trong tình huống đó nàng hoàn toàn không thể suy nghĩ mà chỉ đáp lại nàng ấy theo bản năng.
Khi đó Anh Anh hôn được nửa chừng liền ngủ thiếp đi, nàng bị nàng ấy đè ở dưới thân không dám nhúc nhích, mãi đến rạng sáng Anh Anh mới trở mình, nàng mới có thể đứng dậy.
Lúc đó nàng hoàn toàn không tỉnh táo, chỉ biết mình có hảo cảm với Phác Thái Anh, nhưng lại không biết rằng loại tình cảm đó đã vượt qua tình bằng hữu.
Thế nên khi đang hoảng loạn nàng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn giúp nàng ấy chuẩn bị bữa sáng, như vậy mới có thể đối mặt với Anh Anh. Nhưng bây giờ nhớ lại, nó không có hiệu quả lắm.
Khi nàng tỉnh táo và bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của những nụ hôn đó, Anh Anh lại nói rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm, đến bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận khi đó.
Hảo cảm và sự quan tâm của mình dành cho nàng ấy, sự lo lắng mà mình cảm nhận được khi Anh Anh cố gắng coi nhẹ chuyện này, mãi đến khi Anh Anh thú nhận tình cảm của mình, nàng mới nhận ra rằng tất cả là do nàng đã yêu nàng ấy từ lâu.
Lạp Lệ Sa cười khổ, rõ ràng nàng đã được gả cho Thái tử điện hạ, nhưng lại yêu người có cùng chồng với mình.
Nếu hỏi nàng có sợ không, cùng là nữ nhân và cùng là thê thiếp thì nàng không sợ.
Tuy rằng đối tượng có hơi khác biệt với trong tưởng tượng của nàng, nhưng tình yêu lại gần giống với tưởng tượng của nàng, chỉ cần hai người có cùng một niềm tin thì có gì phải sợ chứ?
"Sa Sa..." Đột nhiên trên giường truyền đến một giọng nói.
Lạp Lệ Sa đang chống cằm ngước mắt lên, Phác Thái Anh không tỉnh dậy, nàng ấy chỉ đang nói mớ mà thôi.
Lạp Lệ Sa trấn tĩnh lại tâm trạng có phần thất vọng của mình, so với việc tương tác với nàng ấy, nàng càng không muốn quấy rầy giấc mơ ngọt ngào của nàng ấy.
Nàng kéo chăn đắp cho Phác Thái Anh, cuối cùng hôn trộm lên môi nàng ấy rồi mới rời đi, coi như tự an ủi sự thất vọng của mình..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro