Chương 22: Tình hữu nghị
Hôm nay Phác Thái Anh đến thăm Thành Viên Viên, kể từ lần gặp đầu tiên trước đó, nàng có ấn tượng tốt với Thành Viên Viên, nàng hy vọng có thể tìm hiểu thêm xem nàng ta có thích hợp để kết giao hay không. Vì vậy, Phác Thái Anh muốn lấy lý do dẫn nàng ta đi làm quen với môi trường nên mời nàng ta đi lại với mình.
Không ngờ khi nàng đến viện Duyên Viên, Dương Tầm và Dương Liễu cũng ở đó.
Nhìn thấy Phác Thái Anh đến, họ vội vàng chào nàng vài câu rồi rời đi.
Dương Tầm đã coi tiền tài là mạng sống của mình, xem trọng tiền tài, luôn là trợ thủ đắc lực của Lý Nghiên, cho dù có thêm Dương Liễu vào cung, kết quả có lẽ cũng sẽ giống nhau, vì vậy Phác Thái Anh chưa bao giờ đặt tâm tư vào Dương Liễu.
Việc Dương Tầm và Dương Liễu ở đây có nghĩa là Lý Nghiên có ý định lôi kéo Thành Viên Viên, Phác Thái Anh cần phải hành động thận trọng hơn.
Thành Viên Viên đi trên đường với Phác Thái Anh thầm thở ra một hơi dài. Vừa rồi Dương Liễu và Dương Tầm đồng thời đến thăm nàng ta, một mình đối mặt với hai cái mồm thực sự khiến nàng ta có chút mệt mỏi.
Phác Thái Anh cẩn thận chú ý tới nàng ta, quan tâm hỏi: "Sao lại thở dài như vậy?"
Thành Viên Viên hết sức lo sợ, vội vàng nói: "Không sao, cảm ơn Phác Lương viên đã quan tâm, chỉ là thần thiếp chưa thích ứng được với hoàn cảnh trong cung thôi..."
Thấy dáng vẻ nàng ta như sợ nói sai gì đó, Phác Thái Anh khẽ cười nói: "Ở trước mặt ta ngươi có thể không cần phải cẩn thận như vậy, ta biết rõ những sự kiềm nén trong cung này, thỉnh thoảng thở phào nhẹ nhõm cũng là điều cần thiết."
Thành Viên Viên im lặng, nàng ta vẫn không chắc cô nương trước mặt có hiền hoà như lời mình nói hay không.
"À đúng rồi, ta nghe nói lệnh huynh là thượng tá của nước ta phải không?" Phác Thái Anh nhớ lại tình báo mà Tuyết nhi đã nói với mình khi đó.
"Vâng!" Thành Viên Viên rất tự hào khi nhắc đến ca ca của mình, cha của họ nghiện cờ bạc, không chỉ làm tán gia bại sản mà còn không biết kiểm điểm lại lỗi lầm. Nàng lớn lên nhờ sự hỗ trợ của trưởng thôn, sau khi tòng quân, ca ca của nàng một mình nuôi cả nhà, bây giờ cuối cùng nàng cũng có cơ hội để báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của gia đình.
"Cảm ơn lệnh huynh tận trung báo quốc, phụng sự quốc gia."
"Đây là chuyện nên làm! Chuyện này cũng nhờ có Hạ tướng quân đề bạt." Thành Viên Viên rất vui khi ca ca mình có thể một bước lên mây trong quân đội, nhưng nàng ta nhớ ra điều gì đó, lại nhíu mày: "Hiện tại điều duy nhất khiến thần thiếp lo lắng là ca ca sắp xuất chinh rồi."
Đúng là Phác Thái Anh đã nghe nói đại quân sắp xuất chinh, nàng cười an ủi Thành Viên Viên: "Đừng lo lắng, ta nghe nói Hạ tướng quân là một vị tướng tài ba, nhất định sẽ đưa ca ca của ngươi trở về trong chiến thắng."
Mặc dù Phác Thái Anh nói như vậy, nhưng Thành Viên Viên cũng biết rằng mọi chuyện trên chiến trường đều không có chắc chắn, nàng ta lại không thể không cho ca ca xuất chinh, vì vậy chỉ có thể cam chịu số phận.
"Cho ta hỏi một chút, Thành Phụng nghi biết chơi cờ không?" Phác Thái Anh đột nhiên chuyển chủ đề, Thành Viên Viên sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Phác Thái Anh mỉm cười: "Tốt lắm, hôm nay trời trong gió ấm, vô cùng thích hợp chậm rãi chơi cờ, chúng ta đến đình nghỉ mát bên kia đánh cờ đi? Để bọn Nguyệt nhi chuẩn bị."
Tất nhiên Thành Viên Viên Viên cung kính không bằng tuân mệnh. Nàng ta đi theo Phác Thái Anh đến đình nghỉ mát. Nàng ta đi phía sau, tranh thủ cơ hội quan sát người trước mặt.
Phác Thái Anh có dáng người mảnh khảnh, ngoại trừ cách nói chuyện phi phàm thì đi đường cũng có khí chất nhất định. Mái tóc dài óng ả được búi cao và cố định bằng kẹp tóc, tuy còn trẻ nhưng toát ra khí chất trưởng thành.
Nếu có thể đánh giá bằng cảm giác, Thành Viên Viên nghĩ rằng dường như kết giao với Phác Thái Anh càng xứng đáng hơn với Lý Nghiên.
Nguyệt nhi chuẩn bị bàn cờ và quân cờ cho họ, đồng thời đứng bên cạnh thị nữ của Thành Viên Viên để xem trận chiến.
Người xưa gọi cờ vây là "đánh cờ", nghĩa là trong khi đánh cờ thì im lặng không nói gì, nhưng lại giống như giao tiếp bình thường, từ thế cờ và sách lược để hiểu một người, kết bạn thông qua cờ, đây chính là ý nghĩa của nó.
Ban đầu, cả hai ngang nhau, sau đó Phác Thái Anh dần chiếm thế thượng phong.
Nguyệt nhi tự hào cười, nàng ấy còn tưởng rằng lại xuất hiện một đối thủ ngang tài ngang sức với nương nương của mình, quả nhiên nương nương nhà mình vẫn rất lợi hại.
Chỉ là không biết tại sao Lạp nương nương lại là người duy nhất có năng lực đánh bại nương nương nhà mình. Khoảng thời gian tiếp theo, khung cảnh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót trong tự nhiên, không lâu sau, Tuyết nhi đột nhiên nói: "A, Lạp nương nương đến."
Lời vừa dứt, mặt người nào đó ở trước bàn cờ đột nhiên cứng đờ, ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều nhìn về hướng tầm mắt của Tuyết nhi. Thực sự thấy Lạp Lệ Sa đang ở đằng xa, nhưng khoảng cách không đủ để nàng ấy chú ý đến bên họ.
"Thần thiếp đi chào hỏi." Thành Viên Viên nói xong muốn đứng lên, Phác Thái Anh vội vàng giữ nàng ta lại: "Không cần! Tiếp tục đánh cờ đi..."
"Nhưng..." Thành Viên Viên khó hiểu, nhìn phản ứng của Phác Thái Anh, chẳng lẽ hai người họ không hợp nhau sao?
Thành Viên Viên lại nhìn về hướng của Lạp Lệ Sa, nàng ấy vẫn còn ở xa, có thể sẽ không đi đến đây, vì vậy nàng ta tiếp tục chơi cờ.
Bầu không khí trở lại yên tĩnh, nhưng lời nói của Tuyết nhi không chỉ phá vỡ bầu không khí mà còn phá vỡ cơ hội chiến thắng của Phác Thái Anh.
Trong trận chiến sau đó, Thành Viên Viên dần thắng trận và chiếm thế thượng phong.
Mọi người đều không hiểu tại sao Phác Thái Anh đột nhiên thua dồn dập, Thành Viên Viên cho rằng nàng cố tình để mình thắng, bèn nói: "Phác Lương viên sử dụng kỹ năng thực sự của mình để chiến đấu với thần thiếp cũng không sao cả, thần thiếp có thể tận dụng điều này để biết những thiếu sót của mình."
Đáng tiếc Phác Thái Anh hay bây giờ nghe không lọt tai bất cứ điều gì, nàng tùy tiện trả lời mấy lần mà cũng không biết mình nói cái gì, trong đầu còn có chuyện khác.
Đương nhiên Nguyệt nhi biết lý do tại sao nương nương nhà mình đang dao động, nàng ấy không đành lòng nhìn nàng như vậy nên nói: "Nương nương, người cứ liếc mắt nhìn một chút..."
"Không được."
Mọi người đều không hiểu cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng không ai ngờ rằng kẻ đầu xỏ khiến Phác Thái Anh thành ra như thế này đã đi vào dưới đình nghỉ mát từ lúc nào không hay.
"Tham kiến Lạp Thừa huy." Thành Viên Viên là người đầu tiên phản ứng với sự xuất hiện của Lạp Lệ Sa.
Mà Phác Thái Anh đưa lưng về phía nàng ấy sợ tới mức không dám quay đầu lại, nhưng có thể cảm giác được phía sau có ánh mắt xuyên thấu.
Thành Viên Viên cảm thấy kỳ lạ, ghé vào tai Phác Thái Anh nhắc nhở: "Phác Lương viên, Lạp Thừa huy ở phía sau người."
Đương nhiên Phác Thái Anh biết điều đó, nhưng nàng thực sự không dám nhìn nàng ấy lâu hơn, vì nàng sợ rằng nếu mình nhìn nàng ấy, bờ kè mà nàng đã cố gắng duy trì sẽ vỡ tung. Nàng quá khẩn trương nên không chú ý tới sau khi Thành Viên Viên thì thầm với nàng thì ánh mắt của người phía sau càng trở nên bất thường.
"Các người đang chơi cờ sao?" Lạp Lệ Sa hỏi.
"Ừ." Thành Viên Viên đáp: "Nếu Lạp Thừa huy có hứng thú thì mời người xem cờ."
Vào lúc này, Phác Thái Anh thầm hét trong lòng rằng không ổn, không ngờ Lạp Lệ Sa lại trả lời: "Để lần sau đi."
Thấy Phác Thái Anh không nói lời nào với mình, giống như coi mình là không khí.
Nàng ấy cho rằng nàng còn giận mình vì lần trước mình nổi nóng với nàng, thế nên Lạp Lệ Sa cũng không dám nhiều lời nữa. Thái Anh tỷ tỷ giận mình cũng không sao, nàng càng không muốn Thái Anh tỷ tỷ vì mình mà khó xử, đối chọi gay gắt với Lý Nghiên.
"Ta đi trước." Cuối cùng Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh rồi rời đi. Cho đến giây phút cuối cùng Phác Thái Anh cũng không quay đầu lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên Thành Viên Viên nhận ra giữa bọn họ có gì đó không đúng, nhưng nàng ta không ngu ngốc đến mức chủ động nhóm lửa tự thiêu, mà chỉ gieo mầm nghi ngờ trong lòng, chờ ngày biết được đáp án..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro