
Chương 8: Tớ trở về trường học
Lạp Lệ Sa rốt cuộc thích kiểu nữ sinh gì chứ.
Tính tình anh trầm mặc như vậy, có nên tìm một người nói nhiều đến bù đắp không...
Nhưng mà cảm giác anh khá thích yên lặng, có thể sẽ cảm thấy cô thật ồn ào.
———————-
Ở trước mặt cậu, tớ giống như là tớ, lại không hề giống như là tớ.
-- « Nhật ký của tiểu tiên nữ Phác Thái Anh »
Phác Thái Anh vội vàng lui về mấy bước, vặn mở nước suối uống vài ngụm.
Trước tiên giải khát một chút.
Nếu như đợi lát nữa không không chế được mà nuốt nước miếng trước mặt mỹ nhân...
Cảm giác này quá xấu hổ.
Phác Thái Anh nhìn vào diện mạo bây giờ của mình qua màn hình đen thui của điện thoại di động, sau đó rút một tờ khăn giấy từ trong cặp ra lau mồ hôi trán, khóe miệng cong lên.
Ừm, tốt.
Cười rất tự nhiên rất đẹp.
Phác Thái Anh cất điện thoại vào trong túi quần, hít sâu một hơi, che giấu tất cả tâm trạng hồi hộp.
Cô đi tới, nghiêng đầu lên tiếng chào hỏi anh: "Này, Lạp Lệ Sa."
Nghe được âm thanh, Lạp Lệ Sa nhìn sang, trong mắt không có chút kinh ngạc nào, giống như hồ nước trong đêm, nước không gợn, không nhấp nhô chút nào.
Anh khẽ gật đầu, coi như đáp lại cô.
Phác Thái Anh vô ý thức siết chặt chai nước suối trong tay, mở to mắt nhìn, tò mò hỏi: "Nhà cậu ở gần đây sao? Sao trước đây tớ đều không gặp cậu ở trạm xe này."
"Ừ."
"Cậu ở tiểu khu nào?"
Đây là một cụm khu dân cư, tiểu khu xung quanh rất nhiều, Phác Thái Anh quả thật không đoán được tiểu khu anh ở.
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa nhìn cô, mơ hồ trả lời không rõ: "Chỉ gần đây."
Cái ánh mắt kia...
Giống như đề phòng nước lũ và thú dữ.
Có thể là cô nhìn lầm rồi.
Phác Thái Anh cũng quá xoắn xuýt về chuyện này, cô chợt nghĩ tới chuyện WeChat ngày hôm qua, cân nhắc dùng từ trong lòng, rồi khéo léo hỏi: "Cậu có WeChat không?"
"..." Cô thấy Lạp Lệ Sa do dự một chút, sờ lên phần gáy, sau đó đáp, "Không có."
Anh cảm thấy nói dối là không tốt, nhưng so với thêm WeChat cô, Lạp Lệ Sa càng muốn nói dối.
Ha ha.
Sớm biết đã trực tiếp hỏi tại sao anh không chấp nhận lời thêm bạn của mình rồi, làm sao bây giờ, vạch trần lời nói dối của anh thì sợ anh sẽ lúng túng.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết mình là một người hết mình vì người khác như vậy.
Phác Thái Anh miễn cưỡng cười: "Không có ý định lập một cái à?"
"Không có."
"Ừm."
Nhạt nhẽo.
Phác Thái Anh suy nghĩ lung tung, người như Lạp Lệ Sa chắc chắn rất chậm nhiệt, cô tiến một bước thì đoán chừng anh muốn lui hai bước, vậy... Ôi, vì tương lai của cô, trước hết cô phải lui một bước.
Cô hằng giọng, thuận miệng bịa chuyện: "Cậu có thể lập một cái, WeChat có tài khoản công khai, có thể tra lộ trình trạm xe buýt thời gian thực, sau đó có thể tính đúng thời gian đi từ nhà ra, cũng không cần đợi bên ngoài quá lâu."
Dường như anh cũng chưa từng nghĩ đến nguyên nhân này, trong mắt Lạp Lệ Sa xoẹt qua một chút lúng túng, anh dời tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Được, cám ơn."
"Không có gì." Phác Thái Anh vung vung tay.
Hai người lại trầm mặc.
Phác Thái Anh đeo cặp ra phía trước, lấy điện thoại ra, lại nhìn vị trí thời gian thực của chiếc xe buýt số 71, còn khoảng mười trạm nữa.
Đến trễ đi, đường bị kẹt là tốt nhất, Phác Thái Anh mừng thầm.
Bầu không khí có hơi lúng túng, nghĩ nghĩ một chút, cô lại chuyển đề tài lần nữa: "Đúng rồi, thứ năm tới chẳng phải là hội thể thao của trường sao? Cậu có muốn tham gia hạng mục nào không?"
"Ừ"
"Đêm văn nghệ thì sao? Cậu muốn biểu diễn không?"
"...Ừ."
Điều này nằm ngoài dự liệu của Phác Thái Anh, cô sửng sốt một chút, giọng có hơi không thể tin: "Hả? Cậu muốn biểu diễn hả? Cậu biểu diễn cái gì?"
Vấn đề lần này Lạp Lệ Sa không trả lời.
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn anh, trong nháy mắt nở nụ cười: "Ánh mắt kia của cậu là sao đó? Bộ tớ trông có vẻ muốn ăn cắp ý tưởng sáng tạo của lớp các cậu à."
Lạp Lệ Sa không nhìn cô, cũng không giải thích.
"Hừ, cậu cũng đừng nghĩ tớ sẽ nói cho cậu, tiết mục của lớp chúng tớ rất lợi hại, người biểu diễn vừa xinh đẹp vừa có phẩm vị, tớ cũng sắp bị cậu ấy làm mê hoặc rồi."
Thấy anh không có phản ứng, Phác Thái Anh tiếp tục nói: "Nghe nói cậu ấy trông rất xinh đẹp, thành tích tốt, gia cảnh không tệ, tính cách cởi mở, được khen là đệ nhất đại nữ thần của Z trung đấy."
Lạp Lệ Sa không lời chống đỡ nổi, sau một lúc lâu mới nói: "... Người cậu nói không phải là cậu chứ?"
Nếu quả thật là vậy, vậy anh thật sự, chưa từng thấy qua người mặt dày mày dạn như vậy.
Phác Thái Anh làm một bộ dáng kinh ngạc, đôi mắt mở to: "Cậu đoán không lầm, chính là tớ."
"Không nghĩ tới tớ ở trong lòng của cậu lại có nhiều ưu điểm như vậy. Thật ra thì tớ cũng không tốt như cậu nghĩ đâu hì hì."
Ấn đường của Lạp Lệ Sa giật giật, không thể nhịn được nữa mà đeo tai nghe lên.
Thấy anh đeo tai nghe, Phác Thái Anh dè dặt nhìn nét mặt của anh, hình như không có giận...
Thấy thế, cô thở phào nhẹ nhõm, mí mắt rũ xuống, cảm xúc giấu ở phía sau.
Hai người không nói chuyện nữa.
Sau khi chiếc xe số 71 đến, hai người đồng thời đi tới bên kia, Phác Thái Anh xếp ở phía sau Lạp Lệ Sa, chuẩn bị thẻ xe học sinh trong tay.
Lúc cà thẻ, cô chợt chú ý tới anh không dùng thẻ xe học sinh, mà trực tiếp gửi tiền lẻ.
Lạp Lệ Sa tháo một bên tai nghe xuống, đứng gần cửa sau xe, một tay nắm vòng treo phía trên. Phác Thái Anh đi tới đứng bên cạnh anh, cũng đưa tay nắm lấy vòng trên đầu.
Nghĩ nghĩ một chút, Phác Thái Anh hỏi anh: "Cậu ăn cơm tối chưa?"
"Chưa."
"Vậy cùng đến bách hóa Mậu Nghiệp ăn nha!"
Bách hóa Mậu Nghiệp ở tại trạm xe bọn họ muốn xuống, sau khi xuống thì đi bộ nửa tiếng mới tới trường học.
"Không cần, tôi ăn ở căn tin trường."
"Làm sao cậu biết được thật ra thì tớ càng muốn ăn ở căn tin trường chứ." Cô nhướng mày, đùa giỡn nói.
Lạp Lệ Sa lại tiếp tục yên lặng, không trả lời.
Trái tim của Phác Thái Anh lộp bộp một tiếng, đang muốn nói xoay chuyển tình hình, thì xe buýt đột nhiên phanh gấp, trọng tâm của cô không vững, vô ý thức túm bên cạnh.
Mà bên cạnh cô, chỉ có Lạp Lệ Sa...
Trong nháy mắt mặt Phác Thái Anh đỏ lên, lập tức bỏ tay xuống, xe còn chưa ổn định, cả người cô lảo đảo, thiếu chút nữa té, cô không có lòng dạ đi đắn đo những chuyện kia, sốt ruột mở miệng: "Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý... Tớ đứng không được vững."
Lạp Lệ Sa nhé miệng, còn chưa nói ra lời, cô lại tiếp tục nói thêm: "Hơn nữa tớ vừa mới nói giỡn với cậu đấy, tớ không có ý định đi căn tin ăn."
Xe buýt dừng lại, có vài người đi xuống trạm, Phác Thái Anh cúi thấp đầu lui về phía sau, tìm một chỗ ngồi ở phía sau ngồi xuống.
Lạp Lệ Sa nhìn về hướng cô đi.
Hôm nay cô ấy buộc tất cả những sợi tóc phía sau lên, trông tươi mát hơn bình thường rất nhiều, khuôn mặt lớn chừng lòng bàn tay của cô được tóc mái tôn lên càng nhỏ hơn, đôi mắt ảm đạm, khóe miệng rũ xuống.
Xe buýt lại chuyển động lần nữa.
Cùng lúc đó, Lạp Lệ Sa thu hồi ánh mắt.
Phác Thái Anh ở phía sau càng lo lắng bất an, cô xoa nắn ngón tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên sinh ra nỗi buồn muốn rơi nước mắt.
Nhịn một chút, vẫn là không được khóc.
Cô không dám nhìn Lạp Lệ Sa nữa, buồn rầu lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Lúc mở giao diện trò chơi ra, điện thoại tắt trong giây lát, trong một giây đó, cô nhìn thấy môi của mình phản chiếu qua màn hình.
Tâm trạng càng buồn rầu.
Thật sự muốn đánh cái miệng này của cô.
Sau khi xuống xe, Phác Thái Anh lập tức đi đến phố ăn vặt bên cạnh bách hóa Mậu Nghiệp, tùy tiện tìm một quán cơm ăn tối, sau đó đứng dậy trở về trường.
Thật ra thì cô cũng không muốn ăn ở bên ngoài, nhưng nếu như cô đi cùng với Lạp Lệ Sa, bị người khác thấy, anh có lẽ sẽ không vui.
Trên đường về, Phác Thái Anh cứ suy nghĩ một chuyện.
Lạp Lệ Sa rốt cuộc thích kiểu nữ sinh gì chứ.
Tính tình anh trầm mặc như vậy, có nên tìm một người nói nhiều đến bù đắp không...
Nhưng mà cảm giác anh khá thích yên lặng, có thể sẽ cảm thấy cô thật ồn ào.
A a a a thật kỳ quái mà, tại sao cứ nói chuyện với anh một lát là không dừng lại được, cô thật sự không phải là người xởi lởi đâu, cô chỉ không khống chế được mình thôi!
Cảm giác làm gì ở trước mặt anh cũng là sai.
Không thể tưởng tượng được kết quả, Phác Thái Anh khó hiểu bắt đầu nhớ lại: Hôm nay ở trên xe khi cô vô tình đụng phải Lạp Lệ Sa, trên mặt anh đang có biểu cảm gì.
Cho đến khi đi đến cổng trường học, cô mới nhớ ra.
Lúc ấy cô quá khẩn trương, căn bản, đến nhìn cũng không dám nhìn anh.
Nhưng mà Phác Thái Anh nhớ tới cái ngày cô kéo cổ tay Lạp Lệ Sa ở thao trường, trong mắt anh xoẹt qua cảm xúc không kiên nhẫn và... chán ghét.
Qua khó để tấn công.
Gía trị nhan sắc của cô trong mắt của Lạp Lệ Sa, có lẽ ngay cả chút điểm cũng không có.
Vậy cô chỉ có thể, dựa vào sức hấp dẫn của tính cách bản thân đi chinh phục anh.
Nếu như cô có nó.
***
Lúc Phác Thái Anh đến lớp học, còn chưa tới năm giờ, nhưng trong phòng học đã có hơn mười người ngồi, đám người tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, còn lại đều ngồi học bài.
Cô nghỉ ngơi xong, thì nhanh chóng lấy sách bài tập vật lý lên, vô cùng thống khổ làm bài tập.
Ghi đến một nửa, thì Khương Giai đi từ cửa trước vào, ngồi vào vị trí, vui vẻ đến bên cạnh cô hỏi: "Hey, Thái Anh, thêm không vậy?"
Phác Thái Anh nhìn bài vật lý, đầu cũng muốn nổ, nghe cô ấy nhắc tới vấn đề này, lại càng muốn nổ. Ngòi bút dừng một chút, nét mặt mờ mịt không rõ.
Cô thở dài, thuận miệng lấy lệ: "Chờ tớ viết xong rồi nói sau."
Thấy cô đang viết bài vật lý, Khương Giai đồng tình vỗ vỗ bả vai cô, cũng không tiếp tục quấy rầy cô nữa, yên lặng lấy điện thoại ra chơi.
Trong lúc đó, cô ấy chú ý tới nick name WeChat của Phác Thái Anh: "Ơ, sao cậu đổi tên WeChat?"
Khương Giai không có đặt biệt danh cho Phác Thái Anh, nên có thể thấy được nick name của cô đã đổi.
Phác Thái Anh "À" một tiếng, không giải thích.
"Cậu chạm dây thần kinh nào, gốc là tiểu tiên nữ hay biết bao, đổi thành Phác bệnh hoạn làm gì."
"... Tớ rõ ràng là đổi thành SZZ [2]."
[2] Phác bệnh hoạn - Su Zhi Zhang
"Đó không phải là Phác bệnh hoạn sao?"
"Cút."
Bị cô ấy quậy như vậy, Phác Thái Anh cũng không còn tâm trạng làm bài tập.
Cô suy nghĩ một chút, nói một chút chuyện xảy ra hôm nay với Khương Giai, sau đó hỏi: "Cậu cảm thấy cậu ấy có được xem là ghét tớ không? Dù sao tớ nói chuyện gì với cậu ấy thì cậu ấy căn bản đều sẽ trả lời..."
"Tớ cũng không biết." Khương Giai suy nghĩ một chút, "Nhưng mà tớ nghe bạn học của tớ nói, Lạp Lệ Sa chính là kiểu tính cách đó, mặc dù nhìn rất có dáng vẻ cao lãnh, nhưng mà người khác nói chuyện với cậu ta thì căn bản cậu ta đều sẽ đáp lại, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu."
"Ồ." Phác Thái Anh có hơi thất vọng.
"Chu Từ Dẫn thoạt nhìn ồn ào như vậy, nhưng cậu ấy ngược lại là kiểu người không muốn quan tâm cậu thì tuyệt đối sẽ không quan tâm cậu. Cho nên so ra, kỳ thực con gái lớp bọn họ đều khá thích Lạp Lệ Sa."
Nghĩ về lời này, Lạp Lệ Sa thật sự quá dụ dỗ sự yêu thích của người ta, Phác Thái Anh cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Nếu như theo đuổi đến tay rồi, thì còn phải luôn luôn đề phòng anh vượt tường.
Nghĩ càng nhiều, Phác Thái Anh càng buồn: "Thật sự sợ cậu ấy ghét tớ."
Khương Giai do dự một chút, an ủi: "Cậu ta sẽ không đâu."
"Sợ rằng tớ làm không đúng, sợ rằng tớ nhiệt tình quá mức, cũng sợ rằng cậu ấy cảm thấy tớ quá nhạt nhẽo." Phác Thái Anh dụi dụi mắt, cái gì cũng không nghe vào, chỉ lẩm bẩm nói, "Nhưng mà tớ có cách nào chứ, tớ lại chưa từng theo đuổi người khác."
Phác Thái Anh không có kinh nghiệm.
Cho nên mức độ đó, cô không nắm bắt tốt.
Cô đối với Lạp Lệ Sa, chỉ có tràn đầy nhiệt tình.
Một lần gặp anh, tất cả nhiệt tình, đều tìm kiếm cửa để thổ lộ.
Phác Thái Anh không kiểm soát được.
Nhiệt tình với anh, vô tình biểu hiện sự yêu thích với anh.
Phác Thái Anh không kiểm soát được chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro