Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60

"Em không cầu hôn anh đâu, nhưng mà em đã nghĩ ra rất nhiều cách đấy." Nói đến đây, Phác Thái Anh đột nhiên có chút không cam lòng, "Không được, em cũng muốn dùng, hay là chúng ta mỗi người cầu hôn một lần đi."

Cô ấy bệnh không hề nhẹ, nhưng lại thích tôi.

Vậy tôi sẽ tạm thời cho rằng cô ấy không có bệnh.

-- Lạp Lệ Sa --

Nghe nói như vậy, Phác Thái Anh sửng sốt một chút.

Tầm mắt của cô lại đưa ra ngoài cửa xe, khóe miệng cong lên, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Vậy thì chia một nửa đi."

Lạp Lệ Sa không phản đối, giọng nói mang theo ý cười: "Được."

Trong xe lại yên tĩnh.

Một lúc sau, Phác Thái Anh nhìn thấy một ngôi trường vụt qua bên ngoài.

Chữ màu đen in đậm, tên là: Trường Trung học thành phố B.

Sự chú của Phác Thái Anh đã bị nó thu hút, cô không nhịn được mà quay đầu, nói: "Chúng ta đến trường trung học của anh đi? Ngôi trường trung học mà anh từng học em chưa bao giờ đến."

Lạp Lệ Sa quay vô lăng, vô thức nói: "Đã trễ như vậy rồi, không vào được."

Phác Thái Anh không quá để ý, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Điều tiếc nuối lớn nhất trong đời em là do anh tạo ra."

"Đều do anh phải trở về thành phố B đi học, để cho lúc chúng ta yêu đương cuồng nhiệt thì trực tiếp rời đi."

Lạp Lệ Sa mở miệng, có chút không thể giải thích được: "Nhưng..."

"Nhưng mà anh trông rất đẹp trai." Phác Thái Anh liếm khóe miệng, có hơi ghen tị, "Đẹp trai chính là khác biệt, sẽ không bị nửa kia lạnh nhạt."

Cùng lúc đó, Lạp Lệ Sa vừa vặn dừng xe ở bãi đậu xe gần bãi biển.

Phác Thái Anh nhìn quanh, hỏi: "Đi đâu?"

"Không thể đến trường, thì dẫn em đi xung quanh." Anh nói.

Sau khi nói xong, Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh đi về phía bờ biển.

Gió rất to, có hơi sảng khoái, thoang thoảng mùi biển.

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn, trên bãi cát phía dưới, có mấy đôi người yêu đang nắm tay đi dạo.

Mặt biển xa xa được ánh trăng chiếu rọi, chỗ giao nhau với bầu trời đặc biệt rõ ràng.

Lạp Lệ Sa còn đang suy nghĩ về những gì Phác Thái Anh nói, im lặng.

Đi hết một đoạn đường, cuối cùng cũng nhìn thấy lối vào, có thể đi cầu thang xuống bãi cát.

Phác Thái Anh có chút hưng phấn, không nhịn được kéo Lạp Lệ Sa đổi hướng.

Lạp Lệ Sa cũng vừa vặn mở miệng vào lúc này, dường như có hơi hoài nghi: "Thái Anh."

"Hả?" Phác Thái Anh bước xuống cát, đáp lời.

Anh không mở mắt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Tại sao em lại thích anh."

Nghe vậy, Phác Thái Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, không hề suy nghĩ mà nói ra, bộ dạng rất thành thật.

"Trông anh rất đẹp trai."

Lạp Lệ Sa mím môi, trông không hài lòng lắm với câu trả lời này: "Chỉ vậy?"

Cô suy nghĩ, nói tiếp: "Cũng bởi vì anh là Sa Sa đó."

Khuôn mặt cứng ngắc của Lạp Lệ Sa lập tức dịu dàng hơn, máy móc hỏi: "Em còn cảm thấy ai đẹp trai nữa."

"Em nhìn mặt anh cả ngày thì có thể cảm thấy ai đẹp trai chứ." Phác Thái Anh suy nghĩ một chút rồi cảm thấy có hơi tủi thân, "Em cũng không dám soi gương đó được không?"

Gió biển thổi tới, làm rối tung những sợi tóc trên đầu cô.

Lạp Lệ Sa đưa tay gỡ giúp cô, tâm trạng trông rất tốt.

Anh cụp mắt xuống, hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô một lúc.

Ngay sau đó, Lạp Lệ Sa đã đưa ra kết luận: "Trông em rất đẹp."

Nghe được lời khen của anh, Phác Thái Anh liền bật cười, ôm lấy cánh tay của anh, mặt đầy vẻ tò mò: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em có cảm thấy em xinh đẹp không?"

Lạp Lệ Sa nhớ lại, im lặng.

Phác Thái Anh lập tức hiểu ra, nụ cười trên môi thu lại.

Cô cảm thấy hơi bực bội, buồn rầu hỏi: "Vậy anh có ấn tượng gì về em?"

Lạp Lệ Sa liểm khóe miệng, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định thành thật nói: "Cảm thấy em có chút kỳ quái."

Phác Thái Anh trợn to hai mắt, cảm thấy có chút oan uổng: "Kỳ quái chỗ nào?"

Lần này Lạp Lệ Sa lại yên lặng, không nói gì.

Phác Thái Anh nhớ lại hành động của mình năm lớp mười.

... Hình như là sự thật.

Cô quyết định không nhắc đến quá khứ nữa, đổi qua hỏi: "Vậy còn bây giờ thì sao?"

Người đang im lặng tiếp tục im lặng.

Phác Thái Anh đợi đến sốt ruột sắp khóc lóc om sòm với anh, thì nghe thấy anh nói.

"Không cảm thấy nữa."

**

Sau khi hai người dạo quanh bãi biển một vòng, thì trở lại bãi đậu xe, lái xe về khách sạn.

Phác Thái Anh đi tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng, sau khi nói tên mình, thì đưa thẻ căn cước tới.

Nhân viên nhìn hai người bọn họ, nhắc nhở: "Nếu như là hai người vào ở, thì đều phải cung cấp thẻ căn cước."

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa lấy ví trong túi, rút thẻ căn cước ra.

Anh còn chưa kịp đưa tới, thì đã nghe thấy Phác Thái Anh ở bên cạnh nói: "Không, tôi ở một mình."

Lạp Lệ Sa bị cô đánh làm trở tay không kịp, chợt quay đầu lại nhìn cô.

Sau khi lấy thẻ phòng, Phác Thái Anh kéo Lạp Lệ Sa sang một bên để nói chuyện.

"Sa Sa, anh nghĩ đi, anh lâu rồi không về nhà như vậy, mà còn ở khách sạn với em. Hơn nữa chúng ta còn chưa kết hôn mà, ba mẹ anh sẽ nghĩ em như thế nào chứ."

Lạp Lệ Sa nhìn cô, trầm giọng nói: "Vậy anh trở về."

"Ừm, lần này không nên buông thả."

"Lần sau lại tới hiến thân." Phác Thái Anh mặt dày bổ sung.

Lạp Lệ Sa hiểu sự lo lắng của cô, cũng không nói gì thêm.

Anh đưa cô đến phòng, không yên tâm mà dặn dò cô mấy câu.

Thấy Lạp Lệ Sa đi ra cửa, Phác Thái Anh lại đột nhiên nói: "Anh không vui thì cứ tới đây."

Lạp Lệ Sa "Ừ" một tiếng, nhìn cô khóa cửa lại rồi mới rời khách sạn.

Lúc về đến nhà, bố mẹ Lạp và Lạp Lục Lễ vẫn còn ở trong phòng khách, trò chuyện với nhau.

Lạp Lệ Sa đã rất lâu không trở về, hiện tại cũng có chút không thoải mái.

Anh đứng trong huyền quan một lúc, lúc đang định chào bọn họ rồi quay vào phòng, thì Lạp Lục Lễ đang ngồi trên sô pha tình cờ nhìn thấy anh, gọi anh một tiếng: "Anh!"

Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng di chuyển, đi tới.

"A Sa, kỳ nghỉ đông con sẽ ở lại đây chứ?" Mẹ Lạp đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa nhìn sang, thành thật nói: "Hai ngày nữa con sẽ trở lại, đến đêm giao thừa con và cậu sẽ tới."

Mẹ Lạp dường như hơi bất mãn, còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến căn nhà trống trải hai năm trước, thì vội vàng rút lui.

Bố Lạp ở bên cạnh lật tờ báo trong tay, cũng không mở miệng.

Lạp Lệ Sa chào bọn họ rồi quay về phòng.

Không lâu sau, Lạp Lục Lễ đi thẳng vào phòng của anh mà không gõ cửa.

Lạp Lệ Sa đang ngồi trên giường, thấy cậu ấy đi vào thì chỉ ngước mắt lên một chút, rồi nhanh chóng thu tầm mắt.

Lạp Lục Lễ xếp bằng ngồi lên giường anh: "Anh, em dự định sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc ở bên đó mấy năm rồi trở về."

"Ừ."

"Em đã nói với bố mẹ rồi, bọn họ không đồng ý."

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa mới phản ứng lại, cau mày nói: "Em..."

Không đợi anh nói xong, Lạp Lục Lễ đã nói tiếp: "Em sẽ không nghe lời bọn họ, em chỉ muốn sống ở bên đó, em đã quyết định rồi."

Lạp Lệ Sa gật đầu, nhìn vào điện thoại không nói gì.

Lạp Lục Lễ cũng không để tâm đến sự lạnh lùng của anh, tiếp tục nói: "Anh, thái độ của bố mẹ có phải sẽ thay đổi hay không? Năm ngoái em không về nhà chính là vì chuyện này."

Lạp Lệ Sa nhìn cậu ấy, có chút không giải thích được.

"Trước kia em ở đây, bọn họ chỉ cảm thấy là vấn đề của anh, bởi vì cảm thấy anh rất phản nghịch không nghe lời." Lạp Lục Lễ ra vẻ thông thạo phân tích, "Nhưng mà anh, anh vậy mà lại có thể ba năm không trở về nhà, tàn nhẫn."

Lạp Lệ Sa không để ý tới cậu ấy.

"Sau khi tốt nghiệp anh thật sự định làm việc ở thành phố z à?"

Lạp Lệ Sa bị cậu ấy làm phiền, nhấc chân đá cậu ấy: "Trở về phòng em đi."

"Vậy anh ở lại thành phố Z làm việc sao?" Lạp Lục Lễ tiếp tục hỏi.

"Ừ." Anh cuối cùng cũng trả lời, nhân tiện nói thêm, "Sẽ ở đó."

**

Nửa năm sau, cả hai bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thực tập năm tư.

Công ty thực tập của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cách nhau hơi xa, khoảng một tiếng rưỡi đi xe.

Nghề của hai người vốn phải thức khuya và làm thêm giờ khá nhiều, cho nên thời gian gặp nhau cũng ít hơn trước rất nhiều.

Nơi làm việc của Phác Thái Anh là ở trong một công ty quảng cáo gần Đại học Z.

Cô bất ngờ phát hiện ra, Tạ Lâm Nam cũng đang làm việc trong công ty này, tình cờ ở cùng một bộ phận.

Nhưng mà kể từ năm hai đại học, Phác Thái Anh đã không còn nói chuyện với anh ấy, thấy anh ấy thì cũng chỉ hờ hững lên tiếng chào.

Sau đó liền bị cô ném ra sau đầu.

Lạp Lệ Sa làm thực tập tại một công ty phần mềm lớn gần Tinh Hoa, lúc không phải làm thêm giờ anh đều lái xe của Lâm Mậu đến phía Đại học Z để tìm Phác Thái Anh ăn tối hoặc đưa cô đi ăn.

Nếu như cố gắng, thì trong một tuần lễ cộng thêm hai ngày cuối tuần hai người có thể gặp nhau.

Một ngày nào đó sau hai tuần thực tập.

Phác Thái Anh đi từ công ty ra, đợi ở ngoài cửa một lúc, rồi lên xe của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa mặc áo sơ mi quần tây, thắt cà vạt nghiêm túc. Khóe miệng mím lại, lúc nhìn thấy cô thì hơi nhếch lên: "Muốn ăn gì?"

Anh vừa nói, vừa xít lại gần giúp cô thắt dây an toàn theo thói quen.

Phác Thái Anh ngồi yên, suy nghĩ cẩn thận: "Ăn thịt nướng đi."

Lạp Lệ Sa "Ừ" một tiếng, suy nghĩ vị trí của cửa tiệm kia, rồi nhanh chóng khởi động xe.

Phác Thái Anh buồn chán nghiêng đầu về phía cửa kính xe, viết một chữ "Sa".

Một lúc sau, cô đột nhiên quay đầu lại, thở dài.

"Sa Sa, anh nói hai chúng ta trong khoảng thời gian này đều luôn thức khuya, vậy có muốn so ai hói đầu trước không?"

Vừa vặn đèn đỏ, Lạp Lệ Sa dừng xe.

Nghe vậy, anh nhướng mày, nói: "Không thể so."

Phác Thái Anh cũng không nói gì, tâm trạng trông hơi sa sút.

Quán thịt nướng cách công ty của Phác Thái Anh cũng không xa, gần năm phút đi xe.

Lạp Lệ Sa tìm một nơi để đậu xe, sau khi đậu xe xong, anh cũng không vội vàng xuống xe.

Phác Thái Anh cúi đầu tháo dây an toàn.

Lúc đang định xuống xe, thì Lạp Lệ Sa ở bên cạnh nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô qua, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh nhìn anh, nhìn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Mới lại bị giám đốc mắng."

Lạp Lệ Sa dừng lại, đưa tay xoa xoa đầu cô: "Sao lại mắng em?"

"Ông ấy nói bản thảo em viết quá dở, nói sửa mấy lần cũng rất khủng khiếp." Có lẽ là bởi vì Lạp Lệ Sa đang ở bên cạnh, nên cảm xúc của Phác Thái Anh hoàn toàn bùng nổ, "Em cũng muốn giống như anh vậy, cái gì cũng làm rất tốt..."

Cô giống như đã trở lại lúc thi đại học.

Từng bước từng bước mài giũa, trong đó có biết bao chua xót suy sụp, đều là cái giá của sự trưởng thành.

Nhưng may mắn là, mỗi lần đều có Lạp Lệ Sa ở bên cạnh cô.

Đôi mắt của Lạp Lệ Sa tối lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, giống như đang kìm nén điều gì đó.

Sau đó, anh nghiêng người ôm cả người cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, giọng nói mang theo sự dỗ dành.

"Nói bản thảo của em làm không tốt chỗ nào?"

Phác Thái Anh vừa sụt sịt, vừa quẹt nước mắt lên áo anh.

"Nói những gì em viết quá cứng nhắc, quá văn vở."

Lạp Lệ Sa Cọ chóp mũi lên trán cô, nửa đùa nửa thật.

"Em sao có thể viết cứng nhắc được."

Nghe như vậy, Phác Thái Anh nhìn anh với đôi mắt đỏ, không nói gì.

"Đừng quá để lời của người khác nói ở trong lòng." Suy nghĩ một chút, anh nói thêm, "Anh cũng thường xuyên bị mắng, đủ các loại lý do, anh không phải cái gì cũng làm rất tốt."

Phác Thái Anh rất nghiêm túc phản bác lại anh, ồm ồm.

"Anh chính là cái gì cũng rất tốt, người mắng anh đều là đang ghen tị với anh."

Tâm trạng nặng nề của Lạp Lệ Sa lập tức biến mất, bị cô chọc cho bật cười một tiếng.

Anh cúi đầu hôn lên mắt cô, khóe miệng cong lên.

"Sau này nếu có người mắng em thì anh sẽ tặng quà cho em có được không?"

Tâm trạng của Phác Thái Anh đã khá lên rất nhiều, xuôi theo lời của anh: "Về phần quà, nếu bị mắng thì anh hôn em nha, muốn kiểu hôn đặc biệt thô bạo đó."

"Không được." Lạp Lệ Sa quyết đoán từ chối.

Phác Thái Anh sửng sốt một chút.

Cô chưa kịp nói tiếp, thì môi của Lạp Lệ Sa đã di chuyển xuống, cọ môi của cô.

Anh cắn đôi môi đầy đặn của cô, như thể nghe theo những gì cô vừa nói, lực có hơi mạnh.

Phác Thái Anh mơ hồ nghe anh nói một câu: "Nếu như không có người mắng em thì làm thế nào."

Mắt cô mở to, nghe thấy anh bổ sung một câu.

"Anh cũng cảm thấy em cái gì cũng tốt."

******

Hai người quấn quít nhau trong xe một lúc rồi mới vào quán thịt nướng.

Lạp Lệ Sa cầm cái kẹp, trải một vài miếng thịt lên khay nướng, cẩn thận lật lên.

Phác Thái Anh vừa cắn một miếng thịt nướng, thì chợt nhớ ra một chuyện.

"Sa Sa, còn chưa tới một năm nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi."

Lạp Lệ Sa múc nước tương đặt trước mặt cô.

Nghe thấy Phác Thái Anh nói, mi mắt của anh giật một cái, giọng nói trầm xuống: "Phác Thái Anh, đừng có cái gì cũng giành với anh."

Phác Thái Anh chớp mắt, vô tội nói: "Em không giành cái gì cả."

Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm anh một lúc, có hơi hoài nghi: "Sao em lại cảm thấy anh luôn luôn tức giận."

Anh thở dài một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Em không muốn anh đối với em tốt hơn sao?"

"Hả?" Phác Thái Anh suy nghĩ cẩn thận, "Anh ..." đối với cô rất tốt mà...

Không đợi cô nói xong, Lạp Lệ Sa đã tiếp tục nói: "Em cũng phải cho anh một cơ hội."

Giọng nói của anh mang theo mấy phần phiền muộn.

Phác Thái Anh ngơ ngác nói "ồ", cúi đầu tiếp tục gặm thịt.

Một lúc sau, cô cuối cùng cũng kịp phản ứng.

"Em không cầu hôn anh đâu, nhưng mà em đã nghĩ ra rất nhiều cách đấy." Nói đến đây, Phác Thái Anh đột nhiên có chút không cam lòng,

Lạp Lệ Sa gắp mấy miếng thịt vào chén cô, nhẹ nhàng nói: "Khi nào thì em có thể bình thường một chút."

Phác Thái Anh cười vừa, mặt dày hỏi: "Anh không thích à?"

Lạp Lệ Sa nhướng mày, nhìn lướt qua cô.

Trong mắt không có cảm xúc dao động lớn gì, bày ra khuôn mặt lạnh nhạt.

Giọng nói dịu dàng như ngọc, giống như hạt mưa lác đác ngoài cửa sổ.

"Thích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro