Chương 51: Hẹp hòi
"Anh không thích người khác cũng thích em."
Thật ra khi cô ấy nói chuyện vớinhững người con trai khác tôi đều không vui.
Nhưng nếu tôi nói như vậy, thì cô ấy sẽ không cảm thấy tôi rất hẹp hòi chứ.
-- Lạp Lệ Sa --
Cuối tháng hai, Phác Thái Anh chào đón học kỳ hai của năm thứ nhất.
Một ngày trước khi tựu trường, Phác Thái Anh lấy quần áo trong tủ ra thay xong, cúi đầu liếc nhìn điện thoại, thì tình cờ nhìn thấy Lạp Lệ Sa nhắn trên WeChat là đã đến dưới nhà.
Cô vội vàng quang chiếc khăn màu đen mà lần trước anh đưa cho cô, kéo chiếc vali nặng nề của mình ra ngoài.
Mùa đông ở phương nam vừa ẩm ướt vừa lạnh giá, cho dù bạn có mặc áo dày đến đâu, thì hơi lạnh cũng có thể xâm nhập vào lỗ chân lông của bạn từ bất kỳ một ngóc ngách nào, không có chỗ nào chạy thoát.
Vừa ra cửa, thì một cơn gió lạnh thổi tới.
Phác Thái Anh không khỏi rụt cổ lại, nửa khuôn mặt vùi vào trong khăn quàng cổ.
Sau đó, cô đi tới nắm tay Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa chỉ đeo một cái balo đựng laptop, không mang theo bất cứ thứ gì khác.
Anh nắm tay cô, vô thức nhìn cô từ trên xuống dưới.
Hôm nay Phác Thái Anh mặc một cái váy len màu be, bên ngoài khoác một cái áo khoác len cashmere màu nâu, quàng một cái khăn, phía dưới mặc một cái quần legging lông cừu màu đen.
Sắc mặt của Lạp Lệ Sa lập tức trở nên khó coi.
Phác Thái Anh đã bị anh dạy dỗ không ít lần, sau khi chú ý tới vẻ mặt của anh thì lập tức nói: "Anh không được phép phê bình em, em là một người không chịu được phê bình."
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa yên lặng nhìn cô.
Anh đã từng thấy Phác Thái Anh gửi câu nói này cho anh.
-- Tớ là một người không chịu được phê bình, nếu cậu phê bình tớ, tớ sẽ mắng cậu.
Anh mím môi, nghĩ rằng sau khi cô nói xong, sẽ dạy dỗ hai chuyện này.
Lạp Lệ Sa rủ mắt, âm thầm cân nhắc cách dùng từ.
Mùa đông không nên mặc ít như vậy, sẽ lạnh. Hơn nữa, anh cũng chưa từng nghĩ muốn phê bình, chỉ là...
Còn chưa đợi anh cân nhắc xong.
Phác Thái Anh đột nhiên kiễng chân lên, nghiêng người trước mặt anh, cười đùa cợt nhã: "Nếu như anh phê bình em-..."
Lạp Lệ Sa dừng dòng suy nghĩ của mình lại, cúi đầu nhìn cô, đợi cô nói hết lời.
"-- Em sẽ hôn anh."
Nghe được câu trả lời bất ngờ này, Lạp Lệ Sa sửng sốt một chút.
Ánh mắt của anh từ từ di chuyển xuống dưới, nhìn vào môi của Phác Thái Anh.
Thoa một lớp son dưỡng mỏng, nhìn vừa mềm vừa căng mọng, sáng bóng.
Yết hầu của Lạp Lệ Sa lăn lên lăn xuống, im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Đợi một hồi, quả nhiên không nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh.
Phác Thái Anh hài lòng kéo anh đi tới trạm xe.
Đi được nửa đường.
Phác Thái Anh đột nhiên nghe thấy Lạp Lệ Sa mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ.
Giống như sau khi nội tâm đấu tranh dữ dội, thì vẫn không chống cự nổi cám dỗ mà nói ra.
"Phác Thái Anh, mùa đông mặc ít như vậy không được."
Mấy phút sau, Phác Thái Anh đã hoàn toàn quên mất những lời vừa mới trêu đùa Lạp Lệ Sa.
Nghe nói như vậy, cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết."
Lạp Lệ Sa: "..."
******
Sau khi đến trường.
Lạp Lệ Sa giúp Phác Thái Anh đem vali về ký túc xá trước.
Trong ký túc xá đã có hai người tới, sau khi Phác Thái Anh lên tiếng chào hỏi các cô ấy, thì đẩy va li về chỗ của mình, chuẩn bị thu dọn đồ đạc sau khi trở về.
Trước khi rời ký túc xá, Phác Thái Anh nhìn balo của Lạp Lệ Sa, không nhịn được mà kéo nó xuống.
Bên trong có để laptop, hơi nặng, đeo lâu chắc chắn sẽ không dễ chịu.
"Để đây trước đi, lát nữa ăn xong lại đến lấy."
Lạp Lệ Sa rủ mắt nhìn lướt qua laptop cô đặt ở trên ghế, không phản đối.
Bầu trời giống như bị bôi mực lên, càng ngày càng tối, các vì sao bị che lấp ở bên trong.
Những chiếc lá xung quanh bị gió thổi xào xạt.
Sinh viên lần lượt trở lại từ nhà, con phố ăn vặt vắng vẻ trong kỳ nghỉ đông nay đã được lấp đầy, tăng thêm mấy phần sức sống.
Bởi vì trời lạnh, nên Phác Thái Anh đã kéo Lạp Lệ Sa vào một cửa hàng cá nướng.
Bên trong tình cờ chỉ còn lại một bàn trống.
Hai người ngồi đối mặt với nhau.
Phác Thái Anh lấy điện thoại ở trong túi ra, gõ nhanh vào màn hình.
Lạp Lệ Sa ở đối diện xe màng nhựa bọc chén đũa ra, rửa qua nước nóng một lần.
Sau khi xử lý xong, anh lặng lẽ đẩy chén đũa đến trước mặt Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thấy động tác của anh, không nhịn được mà ngẩng đầu lên, cười hì hì nói: "Hiền thục."
Lạp Lệ Sa không nói gì, rủ mắt lặp lại động tác vừa nãy, tự rửa chén đũa của mình.
Sau khi các món ăn được phục vụ lên.
Phác Thái Anh cất điện thoại vào túi, nghiêm túc ăn.
Bởi vì từng bị mắc xương cá cổ họng, nên lúc ăn cá Phác Thái Anh rất cẩn thận.
Sự chú đều đặt vào việc gắp xương cá, hoàn toàn không có ý mở miệng.
Một lúc sau, cô đột ngột hỏi: "Sa Sa, có muốn em gắp xương cá giúp cho anh không?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không cần."
"Nhưng mà thật là nhiều xương..."
Yên lặng một lúc.
Lạp Lệ Sa dùng một chút, trong lòng có một suy đoán: "Em muốn anh gắp cho em sao?"
Nghe vậy, Phác Thái Anh mở to mắt tủi thân: "Anh làm sao có thể nghĩ em như vậy chứ."
"Cũng bởi vì hôm nay em nhờ anh xách vali lên sao?"
"...Không phải."
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào mặt anh, nghiêm túc nói: "Lần sau anh không cần phải miễn cưỡng xách đâu, hồi tiểu học em đã nhấc được thùng nước rồi, xách vali chỉ là chuyện nhỏ."
Lạp Lệ Sa không trả lời cô, mặt không biểu cảm mà ăn.
Phác Thái Anh có chút phiền muộn, thấp giọng hỏi: "Tại sao anh không nói chuyện."
"Ăn đi." Anh nói.
"Ồ." Phác Thái Anh tiếp tục gắp xương cá, vừa gắp vừa nói, "Một lát nữa có lẽ em phải tới quán Tổi Thì Quang bên kia một chuyến, hôm qua là sinh nhật của trưởng ban, bọn họ nói hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật bù cho anh ấy."
Động tác của Lạp Lệ Sa dừng lại, sau đó lại ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cô.
Phác Thái Anh không để ý tới, suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Em đưa anh về ký túc xá trước, nhân tiện đưa laptop cho anh."
Bởi vì cá nướng hơi cay, nên giọng nói của Lạp Lệ Sa có chút khàn khàn,
Anh liếm đôi môi đỏ mọng, nóng hừng hực, mang theo chút cảm giác ngứa ran.
"Trưởng ban là Tạ Lâm Nam?"
Phác Thái Anh gật đầu, gắp con cá vào chén trước mặt anh.
Lạp Lệ Sa nhìn cái chén sứ kia, trên thành chén còn có đôi tay trắng nõn của cô, chưa kịp buông tay ra.
Trắng nõn nhỏ nhắn, vô cùng mảnh khảnh, ngay cả độ cong của khớp cũng vô cùng đẹp.
Khiến cho người ta nhìn vào liền muốn đưa tay ra nắm.
Anh rủ mắt xuống, hàng mi dày giấu đi cảm xúc của anh.
Lạp Lệ Sa không biết phải nói gì.
Anh đẩy chén lại, nghiêm túc nói: "Laptop ngày mai lấy đi, một lát nữa anh đưa em qua đó. Buổi tối đừng đi một mình, anh không yên tâm."
Phác Thái Anh chớp mắt, chỉ vào chén, nói: "Anh không định ăn sao?"
"Em ăn đi." Nói xong câu này, Lạp Lệ Sa dùng một chút, rồi nói thêm: "Anh gắp cho em."
**
Đưa Phác Thái Anh đến tận cửa KTV Tổi Thì Quang.
Lạp Lệ Sa dặn dò cô mấy câu, rồi mới quay đầu đi về trường.
Phác Thái Anh đứng đó một lúc, nhìn theo bóng lưng anh.
Cô đột nhiên phản ứng lại, gọi Lạp Lệ Sa một tiếng, chạy đến nắm lấy vạt áo len của anh.
Lạp Lệ Sa quay đầu lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc.
"Nếu như anh không thích, thì em không đi có được không?" Cô nói.
Nghe thấy lời cô nói, vẻ ngụy trang lãnh đạm của Lạp Lệ Sa lập tức tan rã.
Vẻ mặt của Phác Thái Anh có chút bất an, lực tay cũng nắm chặt hơn.
"Anh đừng không vui..."
Lạp Lệ Sa vừa muốn nói gì đó, thì một giọng nói của một cô gái đột nhiên truyền đến cách đó không xa: "Này! Thái Anh! Sao em tới mà không đi vào vậy!"
Phác Thái Anh vô thức nhìn về phía chỗ giọng nói, là phó trưởng ban.
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa bên cạnh Phác Thái Anh, phó trưởng ban lập tức hiểu ra, cười nói: "Bạn trai của em sao? Hay là cùng vào đi? Nhiều người thì cũng náo nhiệt hơn."
Nghe vậy, Phác Thái Anh có hơi do dự.
Lạp Lệ Sa không thích kiểu môi trường ồn ào này cho lắm...
Cô quay đầu lại nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi không? Nếu không muốn đi thì chúng ta đi về."
Lạp Lệ Sa nhếch miệng, nắm lấy bàn tay đang kéo vạt áo của anh.
Sau đó nhấc chân, đi về phía Tối Thì Quang, thản nhiên nói:
"Muốn."
**
Phó trưởng ban đi ở phía trước, đẩy cửa KTV ra.
Tạ Lâm Nam vừa vặn đứng ở chỗ cửa rót đồ uống.
Anh ta liếc mắt chú ý tới cánh cửa mở ra, vô thức ngước mắt lên.
Nhìn thấy người tới, nụ cười nơi khóe miệng bỗng dưng cứng đờ, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Mấy cán sự trong ban ồn ào lên tiếng, rất nhanh sau đó liền mạnh ai nấy chơi.
Thành viên trong ban truyền thông bao gồm cả trưởng ban thì gồm có mười hai người, cho nên dựa theo số người mà đặt một phòng riêng lớn.
Ở giữa phòng có hai cái bàn dài, để trước hàng ghế sofa.
Một bàn trong số đó đã kín người, đang chơi đổ xúc xắc.
Phác Thái Anh kéo Lạp Lệ Sa đi sang một bàn khác.
Mấy cô gái cũng ngồi ở bàn này, cầm micro hát.
Âm thanh âm trong phòng riêng điếc tai nhức óc, Tạ Lâm Nam không nói chuyện, mà trực tiếp cầm ly Coca tới.
Phác Thái Anh dùng khẩu hình nói "Cảm ơn".
Sau đó cô cầm một chiếc ly rỗng ở trên bàn lên tráng nước, sau đó rót một cốc nước nóng đặt trước mặt Lạp Lệ Sa.
Hôm nay Lạp Lệ Sa đặc biệt kỳ lạ.
Anh rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm động tác của Phác Thái Anh, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt của Tạ Lâm Nam.
Đột nhiên anh cong môi, vươn cánh tay dài ra, ôm Cổ Phác Thái Anh, kéo vào vòng tay anh.
Phác Thái Anh lập tức ngã vào vòng tay anh.
Chóp mũi xém chút nữa đập vào lồng ngực của anh, một luồng khí lạnh lẽo phả vào mặt.
Hiếm khi thấy Lạp Lệ Sa nhiệt tình như vậy, cô sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh.
"Sao vậy?"
Cô vốn nghĩ Lạp Lệ Sa sẽ nói "Vô tình đụng phải", hoặc là "Ở đó có sâu" gì đó.
Nhưng mà, Lạp Lệ Sa lại nhìn chằm chằm mắt cô, lần đầu tiên mặt không đổi sắc mà nói dối.
"Không phải chính em nhào tới sao?"
Tiếng nhạc xung quanh vừa vặn đến phần nhạc đệm, cho nên trầm lắng hơn lúc trước một chút.
Giọng nói của Lạp Lệ Sa không lớn không nhỏ, giọng nói trầm thấp vừa đủ để những người ở bàn này có thể nghe rõ.
Nghe được câu trả lời này, Phác Thái Anh tròn mắt.
Cô dời tầm mắt, chú ý tới bàn tay hoàn toàn không muốn nhấc lên của anh.
Sau một hồi lâu, Phác Thái Anh bắt đầu hoài nghi bản thân.
... Vừa nãy rốt cuộc có phải cô đã chủ động nhào tới hay không.
Sau khi rót đồ uống xong, Tạ Lâm Nam liếc nhìn xung quanh, trong phòng riêng chỉ có bên cạnh Lạp Lệ Sa là còn một ghế trống. Anh ta dùng một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngồi xuống.
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn anh ta, sau đó ngày càng táo tợn hơn.
Anh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Em không chỉ thích như vậy sao?"
"Cái gì?" Phác Thái Anh hoang mang.
Ánh mắt của Lạp Lệ Sa khẽ động, nhìn chằm chằm mắt cô, giọng nói mang theo chút quyến rũ.
"Em không chỉ thích một mình anh sao?"
Phác Thái Anh hoàn toàn không để ý tới hành vi kỳ lạ của anh, mà bị ánh mắt này của anh làm thần hồn điên đảo.
Cô gật đầu, vô cùng nịnh nọt thốt ra..
"Thích, siêu thích, thích đến bùng nổ."
Lạp Lệ Sa rõ ràng cảm nhận được cơ thể của người bên cạnh cứng đờ.
Đạt được mục đích, anh thở dài mãn nguyện.
Một giây sau đó, Lạp Lệ Sa cúi đầu, môi ghé vào tai của Phác Thái Anh.
"Chúng ta trở về đi."
******
Trên đường về, hai người im lặng suốt quãng đường.
Khi sắp đến tầng dưới tòa ký túc xá nữ, Phác Thái Anh đột nhiên mở miệng.
Giọng nói yếu ớt, như thể không dám tin vậy: "Sa Sa, anh vừa nãy..."
Vẻ hùng hồn đã hết, vẻ mặt của Lạp Lệ Sa cũng có chút mất tự nhiên.
Nhưng anh không hối hận chút nào.
Phác Thái Anh bất ngờ choàng tay qua cổ anh.
"Wow! Anh ghen sao! Anh vừa nãy là đang tuyên bố chủ quyền sao!"
Lạp Lệ Sa mặc cho ôm, một tay ôm lưng cô, không phủ nhận điều đó.
Sau cơn phấn khích, Phác Thái Anh bình tĩnh trở lại, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.
"Không cần không vui đâu, mọi người trong khoa em đều biết em có một người bạn trai rất đẹp trai!"
Vốn tưởng rằng có thể trấn an anh.
Nhưng Lạp Lệ Sa lại im lặng, rồi nhanh chóng nói: "Chính là không vui."
Phác Thái Anh sửng sốt.
"Anh không thích người khác cũng thích em."
"Phác Thái Anh, anh chưa bao giờ nói chuyện phiếm với cô gái khác."
"Em nói chuyện với nam sinh khác thì anh có thể kìm chế không tức giận."
Anh hơi cúi xuống, đôi mắt đen sáng ngời của anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Dã thú trong lòng anh lập tức lao ra khỏi xiềng xích.
"Nhưng em không thể chơi với bọn họ."
Vẻ mặt của Phác Thái Anh vẫn còn hơi đờ đẫn.
Lạp Lệ Sa ở trước mặt, dường như đã chồng lên hình ảnh của anh lúc học lớp mười.
Khuôn mặt non nớt khi đó nay đã trưởng thành không ít, âm cuối hơi cao của cậu thiếu niên cũng đã hạ thấp xuống.
Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu, trái tim cô giống như được ngâm trong mật ong.
Tâm trạng ngọt ngào làm cho cô trở nên mơ mơ màng màng, không còn khả năng suy nghĩ gì.
Sau khi nhận được đáp án của cô, Lạp Lệ Sa cúi đầu, vùi mặt vào cổ cô.
Anh há miệng, cắn vào da thịt mềm mại trên cổ cô, liếm liếm.
Giọng nói của Lạp Lệ Sa trầm khàn, đi cùng với hơi thở rối loạn.
Bàn tay đặt tay trên lưng của Phác Thái Anh ôm thật chặt.
Sau đó, anh không chút do dự, không giữ lại chút gì lấy cả trái tim của anh ra cho cô xem.
"Nếu không, anh sẽ khó chịu trong lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro