Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Bảo bối




Phác Thái Anh mặt dày vô sỉ nói thêm: "Còn nữa, là tuổi mà em cầm thẻ căn cước cũng có thể đi thuê phòng."

--------------------------------------

Cô ấy nói, chỉ có Lệ Sa.

-- Lạp Lệ Sa --

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng lực nắm tay cô thì không hề buông lỏng.

Phác Thái Anh không nhận ra, tâm trí đã sớm bị khuôn mặt lạnh của anh hù dọa.

Cô lập tức kinh sợ, thẹn thùng gì đó, tất cả đều bị cô ném lại sau não.

Lạp Lệ Sa đưa mắt nhìn về phía hồ nước nhỏ cách đó không xa.

Dòng nước bạc đổ xuống, nhuộm một tầng ánh sáng trên đường nét khuôn mặt anh.

Cục yết hầu trên cổ kia từ từ trượt xuống, đặc biệt rõ ràng dưới ánh đèn đường.

Phác Thái Anh không biết phải nói gì.

Chưa nghĩ ra đường rút lui mà đã trực tiếp thốt ra mấy lời hạ lưu như vậy.

Như vậy có tính là tục tĩu bằng lời nói hay không...

Cô sao lại có thể bởi vì sắc dục mà làm cho đầu óc mê muội, nghe lời của bạn cùng phòng...

Lạp Lệ Sa không giống những người đàn ông khác! Cái này đối với anh mà nói thì tính là tình thú gì chứ!

Liệu anh có thể...

Nghĩ đến lời Lạp Lệ Sa nói trước kia, Phác Thái Anh đột nhiên có chút sợ hãi.

Nỗi sợ hãi đó giống như một sợi chỉ này đến một sợi chỉ khác, kết thành một tấm lưới, siết chặt trái tim cô.

-- "Phương pháp này của tớ có phải sẽ dễ dàng theo đuổi được cậu hơn không."

-- "Tôi có thể sẽ báo cảnh sát."

Báo, báo cảnh sát...

Cô vô thức buông tay Lạp Lệ Sa ra, cúi đầu giải thích: "Em, em đang nói đùa với anh..."

Lạp Lệ Sa quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô, chờ những lời tiếp theo của cô.

Trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không nhìn ra rốt cuộc anh có tức giận hay không.

Một giây tiếp theo, lời nói của Phác Thái Anh khiến cho vẻ mặt đóng băng của anh xuất hiện một vài vết nứt.

"Anh đừng báo cảnh sát mà..."

Anh cứng họng: "Ai dạy em cái này."

Phác Thái Anh mở to đôi mắt ươn ướt, nội tâm dao động trong chốc lát, cuối cùng vẫn kiên định không phản bội bạn cùng phòng.

Đầu cô nhanh chóng vận động.

Phác Thái Anh liếm môi, kéo sợi dây áo len của Lạp Lệ Sa, sáp lại hôn lên.

Cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào!

Vẫn nên dùng loại phương thức thô bạo đơn giản mà lại sảng khoái này chặn cái miệng của anh lại.

Vậy mà, Lạp Lệ Sa lại không phản ứng kịp.

Anh vô thức ngửa đầu lên, khiến cho môi của Phác Thái Anh chỉ chạm nhẹ vào cằm của anh.

Phác Thái Anh nhất thời có loại cảm giác như bị người ta tát vào mặt.

Cô im lặng một lúc, đồng ý với lời anh vừa nói: "... Tự em về thôi."

Phác Thái Anh quả thật đã tổn thương một chút, bị dáng vẻ tránh như tránh rắn bọ cạp của anh làm tổn thương.

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa nhìn xuống cô.

Đầu cô cúi thấp, để lộ cái cổ trắng nõn mịn màng, sáng lấp lánh.

Nhìn từ góc độ này, thì có thể thấy cái mũi nhỏ của cô hơi nhăn lại, lông mi cũng hơi run.

Yết hầu của Lạp Lệ Sa vô thức lăn lên lăn xuống mấy lần.

Bàn tay của anh nắm thành quả đấm, không nhịn được mà kéo cô lại, cúi đầu hôn cô.

Sau khi kết thúc nụ hôn, anh rủ mắt xuống, dùng đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào khóe mắt của Phác Thái Anh.

******

Buổi tối ngày 11 tháng 12.

Phác Thái Anh đi chơi với Lạp Lệ Sa trên phố ăn vặt bên ngoài trường học.

Hai người đi tới một quầy bán bánh kếp Sơn Đông [1].

[1] Bánh kếp Sơn Đông: hay còn gọi là Jianbing, là một món ăn đường phố quen thuộc ở Trung Quốc. Bánh được làm từ đậu xanh, trứng, quẩy, nước sốt đậu ngọt, hành lá, tương ớt... chiên trên chảo phẳng và được cuộn lại gọn gàng để mang đi.

Phác Thái Anh nghiêng đầu hỏi một câu: "Sa Sa, anh ăn không?"

Lạp Lệ Sa gọi cho cô một cái, lấy điện thoại ra quét thanh toán: "Em ăn đi."

Sau khi chủ quầy trải đều trứng, thì bỏ dưa chua, hành lá xắt nhỏ và chà bông vào, gấp một phần ba mặt bánh lại, rưới tương ngọt lên, cho thêm một ít rau lên trên, cuộn lại, cắt ra.

Chia làm hai phần.

Hai người bọn họ vừa đúng mỗi người một phần.

Phác Thái Anh nhét một phần vào tay Lạp Lệ Sa, nói, "Món này rất ngon."

Lạp Lệ Sa không từ chối, cầm lên cắn một miếng, nhai.

Phác Thái Anh cũng không vội ăn mà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.

Thấy anh nhướng mày một cái, dường như không thích mùi vị này.

Cô vội vàng kéo phần đó lại, nói lung tung: "Được rồi, em ăn không đủ no, anh đừng ăn."

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh chợt nhớ ra ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Cô quay đầu lại, có chút mong đợi hỏi: "Sa Sa, anh có nhớ ngày mai là ngày gì không?"

Lạp Lệ Sa lấy khăn giấy trong túi ra, lau nước tương ngọt dính trên ngón tay cô.

Lau sạch xong, Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn trả lời: "Sinh nhật em."

Phác Thái Anh mặt dày vô sỉ nói thêm: "Còn nữa, là tuổi mà em cầm thẻ căn cước cũng có thể đi thuê phòng."

Nhìn thấy vẻ mặt lập tức lại khó coi của anh, Phác Thái Anh chớp chớp mắt, vô tội nói: "Em đi thuê phòng cũng rất trong sáng đó, không phải làm cái gì khác, anh đừng nghĩ xiêu vẹo."

Lạp Lệ Sa mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, không để ý đến cô.

"Nhưng mà dẫn theo anh cũng rất tốt." Cô cười toe toét nói.

"... Ăn nhanh lên, phải đi về."

Phác Thái Anh cắn bánh kếp, đột nhiên nói: "Ngày mai người trong ban chúng em nói sẽ tổ chức sinh nhật cho em."

Nghe vậy, Lạp Lệ Sa nhíu mày: "Trưởng ban của em cũng đi?"

"Anh ấy có đi hay không đâu liên quan đến em." Phác Thái Anh đang ăn, nên giọng nói có chút không rõ, "Dù sao em cũng không đi, em đã bảo bọn họ đừng làm nữa."

"Em nhất định phải ở bên anh." Phác Thái Anh có lý chẳng sợ.

Lạp Lệ Sa trầm mặc một lúc, có chút buồn bực mở miệng.

"Xung quanh em sao lại có nhiều nam sinh tên 'Nam' như vậy."

Phác Thái Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không có mà."

Nghe vậy, bong bóng chua trong lòng Lạp Lệ Sa lại dâng lên, đến nỗi khiến cho anh không còn giữ được bộ dáng thanh tâm quả dục của mình nữa.

Còn chưa chờ anh nói gì, Phác Thái Anh đã nói lại: "Chỉ có Sa."

Sinh nhật những năm trước của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đều trực tiếp mua cho cô những thứ cô cần.

Nào là mua bánh gato, gửi một bao tiền lì xì, không nghĩ quá nhiều chiêu trò.

Thật ra, anh cũng không nghĩ ra được chiêu trò gì.

Nhưng lần này là sinh nhật lần thứ mười tám của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đã suy nghĩ rất nhiều.

Lên Internet tra, miễn cưỡng hỏi bạn cùng phòng, thỉnh thoảng giả vờ vô tình hỏi Phác Thái Anh.

Do dự hồi lâu, anh quyết định làm đủ mọi chiêu trò.

Tặng hoa tặng dây chuyền tặng mỹ phẩm hát tình ca...

Hai người không có nơi nào để đi, thuê phòng thì không thể nào, cho nên Lạp Lệ Sa đã đặt trước một phòng riêng nhỏ trong một quán cà phê gần trường.

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh được Lạp Lệ Sa dẫn vào phòng riêng.

Cô nhìn thoáng qua chiếc bánh trên bàn, trên đó cắm mười mấy cây nến, xếp thành hình trái tim.

Bên cạnh có một bó hoa hồng đỏ, trên đó có một hộp quà tinh xảo.

Trên bàn còn để mấy hộp quà.

Phản ứng đầu tiên của Phác Thái Anh là: "Sa Sa, hình trái tim kia là anh cắm sao?"

Lạp Lệ Sa liếm môi, có hơi mất tự nhiên thừa nhận nói: "Ừ."

Nghe được câu trả lời này, Phác Thái Anh ở bên cạnh đột nhiên im lặng.

Lạp Lệ Sa hoài nghi quay đầu lại.

Đúng lúc Phác Thái Anh đột ngột kéo cổ áo của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàn.

Sống mũi của hai người đụng nhau, lực hơi mạnh.

Lạp Lệ Sa bị đau nhíu mày, nhưng lại vô thức xoa xoa mũi của cô, trầm trọng nói: "Em làm sao vậy."

Được đãi ngộ như vậy, khiến cho Phác Thái Anh rất vui.

Đồng thời, địa vị trong nháy mắt cũng cao lên, ngang ngược mở miệng nói: "Hôm nay là sinh nhật em, nếu anh không cho em muốn làm gì thì làm với anh thì em sẽ tức giận! Em phải dùng hành động nói cho anh biết, không phải chỉ có anh sẽ tức giận!"

Phác Thái Anh vừa nói vừa kéo Lạp Lệ Sa đến ngồi bên cạnh.

Cô mở một hộp quà trên bàn ra, nhất thời kinh sợ: "Có phải quá đắt rồi không..."

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không bao nhiêu."

"Em không cần anh mua cho em những thứ này..."

Lạp Lệ Sa ngắt lời cô: "Những thứ này đều là tiền anh kiếm được khi làm gia sự trong kỳ nghỉ hè."

Nghe như vậy, Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn anh.

"Sau này anh sẽ mua cho em nhiều hơn." Anh rủ mắt xuống, thấp giọng nói.

Trong căn phòng riêng yên tĩnh, chỉ có tiếng mở nắp bật lửa không ngừng vang lên.

Sh -- Sh --

Sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật xong, Lạp Lệ Sa lại mở miệng hát.

Giọng hát trầm ấm giàu từ tính vang vọng trong căn phòng riêng, âm cuối hơi lên cao, mang theo nét dịu dàng lưu luyến.

Là một bài hát được phát lặp lại gần đây của Phác Thái Anh.

"Bảo bối, bảo bối của anh

Dành cho em một chút ngọt ngào

Để đêm nay em có một giấc ngủ say nồng" [2]

[2] Bài hát Bảo bối của ca sĩ Lạp Huyền, mọi người nghe bản nam hát để cho trí tưởng tượng bay cao bay xa nhé.

Phác Thái Anh là bảo bối của Lạp Lệ Sa.

Bảo vật vô giá trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro