Chương 43: Quyền sở hữu
"Chẳng lẽ anh không muốn tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với em sao?"
--------------------------------------
Tôi biết em ấy là cố ý.
Nhưng vẫn muốn dung túng.
-- Lạp Lệ Sa --
Điểm số và thứ hạng của hai người, tính theo điểm chuẩn năm ngoái, vào Đại học Z khá an toàn.
Phác Thái Anh bàn bạc với bố mẹ, cuối cùng quyết định chọn ngành báo chí và truyền thông của Đại học Z.
Sau khi quyết định xong, tâm trạng rối ren lập tức biến mất.
Cô đi vào thư phòng, bật máy tính lên.
Trong khi chờ máy tính bật lên, Phác Thái Anh gọi điện cho Lạp Lệ Sa.
Cô để điện thoại bên tai, tay khác mở trang web điện nguyện vọng ra, nhập số báo danh và mật khẩu.
Lạp Lệ Sa nghe máy rất nhanh.
Phác Thái Anh cầm tờ hướng dẫn điện nguyện vọng bên cạnh lên, lật sang trang Đại học Z.
"Sa Sa, anh muốn chọn chuyên ngành gì?"
Lạp Lệ Sa trầm mặc một lát, rồi nhanh chóng trả lời: "Máy tính."
"Oh..." sự chú ý của Phác Thái Anh đặt hết vào tờ hướng dẫn, giọng nói có hơi chậm chạp.
Đầu ngón tay của cô đang khoa tay múa chân trên tờ hướng dẫn, tìm kiếm mã báo chí và truyền thông.
Sau khi tìm thấy, cô đọc thầm mấy con số đó ra.
Sau đó mới phản ứng, hỏi lại lần nữa.
"A, anh vừa mới nói chuyên ngành gì?"
Lạp Lệ Sa cũng không tức giận, kiên nhẫn lặp lại: "Máy tính."
"Máy tính à." Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, "Tỷ lệ hói đầu của chuyên ngành đó đứng thứ ba."
"Đây không phải là điều em nói, em nhìn thấy trên Weibo."
Lạp Lệ Sa không muốn bình luận gì với cô về phát biểu này.
Anh đi tới bàn học, vừa bật máy tính lên, vừa hỏi: "Em học cái gì."
Phác Thái Anh cười hì hì trả lời: "Báo chí và truyền thông."
Lạp Lệ Sa mở trang web ra, nhập số báo danh và mật khẩu vào.
Lúc nhập mật khẩu, đầu ngón tay của anh đột nhiên dừng lại.
Chợt nghĩ tới một việc, anh hình như không có đổi mật khẩu, mà để mặc định sáu chữ số cuối cùng của thẻ căn cước.
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, thì đã nghe Phác Thái Anh nói: "Sẽ không hói đầu đâu, yên tâm."
Trán Lạp Lệ Sa giật giật: "... Ừm."
Phác Thái Anh tiếp tục lật tờ hướng dẫn điền nguyện vọng: "À, chuyên ngành thứ hai em nên điền gì đây, nhiều chỗ trống quá."
Lạp Lệ Sa không để ý nâng mắt lên, sau khi vào hệ thống, thì nhập mã trường vào nguyện vọng đầu tiên.
"Muốn điền cái nào thì điền cái đấy."
"Vậy anh điền gì?"
"Không điền."
"Anh chỉ điền một cái? Trường học cũng vậy?"
"Ừ."
Tâm trạng của Phác Thái Anh có hơi mất cân bằng: "Anh không sợ sẽ không đậu sao?"
Nghe vậy, trong giọng nói của Lạp Lệ Sa có chút do dự: "Sẽ sao?"
"Đương nhiên! Sau khi chuyên ngành đó đầy thì em sẽ phải điều chỉnh cho thích hợp!"
Phác Thái Anh thở dài một tiếng, trong giọng nói lộ ra mấy phần buồn bã.
"Em hoàn toàn không cảm nhận được anh muốn học cùng một trường đại học với em."
Sau đó ––
Lạp Lệ Sa, người chắc chắn có thể vào được một chuyên ngành phổ biến của Đại học Z, lại âm thầm lấy cuốn hướng dẫn điền nguyện vọng mà anh mang từ thành phố B ra.
Cẩn thận lấp đầy tất cả các chỗ trống.
**
Ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa trở lại thành phố B.
Sau khi hoàn thành việc điền nguyện vọng, thì phải quay lại trường một chuyến, xác nhận nguyện vọng và ký tên.
Ban đầu Lạp Lệ Sa muốn nhờ bạn học ký giúp.
Nhưng Lâm Mậu vẫn luôn khăng khăng bảo anh phải tự mình quay về ký.
Nguyên văn là: "Sau này cháu sẽ không còn cơ hội quay lại trường cấp 3 với tư cách là một học sinh cấp 3 nữa, đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này."
... Thật ra thì bây giờ anh cũng không phải nữa.
Lâm Mậu vô cùng ân cần, thậm chí còn chủ động đặt xong vé máy bay cho anh, lái xe chở anh ra sân bay.
Giống như là bất đắc dĩ vậy, Lạp Lệ Sa bị buộc phải quay lại thành phố B.
Trước khi vào nhà, Lạp Lệ Sa đứng ngoài cửa một lúc.
Đột nhiên lùi về phía sau hai bước, mở túi ngoài cùng cặp sách, lấy thẻ căn cước ra.
Có hơi do dự bỏ vào túi.
Vào ngày Chủ nhật, bố Lạp và mẹ Lạp đều ở nhà.
Lạp Lục Lễ ở lại trường, chưa trở về.
Lạp Lệ Sa đi vào, lên tiếng chào bọn họ.
Rồi anh lặng lẽ bước lên lầu.
Còn chưa đi được mấy bước, bố Lạp đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên lên tiếng.
"A Sa."
Giọng nói của ông ấy trầm ổn, mang theo vẻ uy nghiêm.
Giọng điệu ra lệnh theo thói quen.
Lạp Lệ Sa dừng lại, quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Một giây tiếp theo, giọng nói của bố Lạp đã dịu xuống: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Mẹ Lạp bước ra từ phòng bếp, trên tay cầm một đĩa trái cây, đưa cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa không nhận.
Tâm trạng của mẹ Lạp có vẻ không tệ, cười dịu dàng: "Lần này thứ hạng của con ở tỉnh còn cao hơn A Lễ trước đây, chú bác của con đều khen con, lần này nhất định có thể vào Đại học B."
Lạp Lệ Sa khẽ cau mày, muốn nói với bọn họ anh sẽ không ghi danh đại học B, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Bố Lạp chậm rãi cầm ấm trà lên rót một chén trà, hỏi: "Con đăng ký chuyên ngành gì?"
Lạp Lệ Sa kìm lại sự mất kiên nhẫn của mình, trả lời: "Máy tính."
"Chuyên ngành tài chính của Đại học B rất tốt, con ra trường cũng có thể giúp quản lý công ty."
"Vâng." Lạp Lệ Sa gật đầu, nói qua loa lấy lệ, "Không có việc gì khác thì con lên lầu trước."
Mẹ Lạp lại đưa đĩa cho anh: "Ăn đi, mẹ đã cắt rất lâu."
Lạp Lệ Sa đột nhiên cười, chỉ để lại hai chữ rồi bước lên lầu.
"Không ăn."
******
Lạp Lệ Sa đi tắm, rồi trở về phòng.
Vừa định đi tới giường ngủ, thì nhớ lại những gì bố Lạp nói.
Lạp Lệ Sa quay lại, đi tới trước bàn học, bật máy tính lên.
Nhưng lại không thể kết nối với wifi của nhà.
Dùng trình duyệt trên điện thoại thì cứ mãi không thể đăng nhập vào trang web điện nguyện vọng đại học.
Lạp Lệ Sa vô cùng sốt ruột gãi đầu.
Muốn Phác Thái Anh xem giúp, nhưng lại sợ thật sự bị thay đổi, thì sẽ khiến cho cô hiểu lầm.
Anh suy nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại cho Lạp Lục Lễ.
Lạp Lục Lễ nhận điện thoại rất nhanh, có hơi vừa mừng vừa lo.
"A, anh? Sao anh lại gọi điện cho em?"
Lạp Lệ Sa không nói gì nhiều với cậu ấy, đi thẳng vào vấn đề: "Em xem giúp anh nguyện vọng đại học của anh, số báo danh là..."
Mặc dù không biết tại sao anh lại đột nhiên nói cái này, nhưng Lạp Lục Lễ vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Sau nửa phút, giọng nói trong trẻo của Lạp Lục Lễ truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Anh, anh muốn tới Đại học Z sao? Nghe nói Z có rất nhiều người đẹp, bên em toàn là con trai."
Tâm trạng vốn đang khẩn trương của Lạp Lệ Sa bị những lời này của cậu ấy làm tan biến không ít.
Anh chợt cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn không quên vấn đề của mình.
"... Có phải chỉ đăng ký Đại học Z không?"
Sau khi xác nhận nguyện vọng không bị thay đổi, Lạp Lệ Sa mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói thêm vài câu với Lạp Lục Lễ rồi cúp máy, đặt điện thoại sang một bên.
Trước khi đi ngủ, còn nghĩ lại, có phải bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi không.
******
Ngày hôm sau.
Lúc Lạp Lệ Sa thức dậy, bố mẹ đã ra ngoài đi làm.
Anh thu dọn đồ đạc xong, định đến trường ký tên rồi trực tiếp ra sân bay.
Đến trường trung học B.
Lạp Lệ Sa đi lên tầng ba, bước vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm lớp chào anh, lấy danh sách nguyện vọng của anh ra khỏi xấp giấy A4 ở trước mặt.
"Xác nhận xem, nếu có sai sót thì có thể đến phòng giáo vụ chỉnh sửa."
Lạp Lệ Sa gật đầu, đang định xem, thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Anh đưa mắt xuống xem, sau đó cầm tờ đơn đi ra ngoài, nhận điện thoại.
Phác Thái Anh gọi tới.
Giọng cô lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Mỗi một chữ mỗi một câu, đều mang theo ý cười làm cho tâm trạng người ta dễ chịu.
"Sa Sa, ngày hôm qua, em mơ thấy anh bị hói đầu."
Tâm trạng vốn đang tốt của Lạp Lệ Sa biến mất trong tích tắc.
"-- Oh."
Chú ý tới cảm xúc của anh, Phác Thái Anh lập tức lấy lòng nói: "Nhưng mà vẫn rất đẹp trai, he he he."
Lạp Lệ Sa hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô.
Phác Thái Anh đổi chủ đề: "Ngày mai em đi xác nhận nguyện vọng, anh có đi cùng em không?"
Lạp Lệ Sa cụp mắt xuống, nhìn tờ giấy trong tay mình một cách vô thức: "Không đi."
Không nhận được câu trả lời như ý muốn, Phác Thái Anh bắt đầu nói dối không từ thủ đoạn nào.
"A, Vương Nam cũng đi, cậu ấy còn chưa biết em đã có bạn trai."
"..."
"Thật ra thì em cũng từng nói với anh rồi, em rất nổi tiếng ở trung học Z, bởi vì quá đẹp."
"Chẳng lẽ anh không muốn tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với em sao?"
Lạp Lệ Sa vừa định đồng ý, thì nghe thấy Phác Thái Anh đáng thương nói: "Ồ, anh không biết rồi, sau khi anh đến thành phố B học trung học, người bạn cùng bàn cũ đó của anh đã đến tìm em, nói chúng ta nhất định sẽ chia tay."
"Vậy đi không?"
"Ừ."
Sau khi cúp điện thoại, Lạp Lệ Sa mím môi, nhìn danh sách nguyện vọng.
Cằm cứng lại, như thể là tức đến cực điểm.
Ánh mắt của Lạp Lệ Sa lạnh đi.
Một giây tiếp theo, khóe miệng của anh đột nhiên cong lên, không có chút nhiệt độ nào.
Trên tờ giấy.
Ở ngay nguyện vọng đầu tiên, bất ngờ là.
-- Tài chính Đại học B.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro