Chương 20: Món đó có ngon không
Chung Uyển trở về Park gia, đã là rạng sáng một giờ.
Jin Ah vẫn chưa ngủ, khi Chung Uyển vào nhà liền thấy nàng ta ngồi trên sofa ở phòng khách.
Nàng ta không làm gì cả, chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, có vẻ đã nhìn rất lâu rồi.
Chung Uyển đứng ở lối vào, trong giọng nói mang theo uể oải: "Đã đưa cậu ấy về."
Jin Ah để chân trái xuống khỏi đùi phải, đổi hướng bắt chéo chân phải lên đùi trái: "LaLisa có đợi nó không?"
Chung Uyển: "Có."
Jin Ah lại hỏi: "Vậy LaLisa có nhìn thấy cậu không?"
Chung Uyển nghiến răng, đèn treo trong phòng khách chiếu thẳng xuống đôi mắt của nàng, hiện ra tia lạnh nhạt: "Cậu nhờ tôi đưa Chaeyoung về, là bởi vì muốn để LaLisa nhìn thấy tôi?"
Jin Ah cười khẽ: "Nếu không?"
Nụ cười trên mặt của nàng ta biến mất: "Tôi không tin LaLisa vẫn còn yêu nó, có thể chịu đựng nó hết lần này tới lần khác."
Chung Uyển siết chặt tay, nàng nhịn không nổi nữa, bèn ném thật mạnh chìa khóa xe xuống đất, phát ra một âm thanh chói tai - "Đùng—"
"Đã đủ chưa? Chaeyoung có lỗi gì? Ngoại trừ mắc nợ LaLisa, Chaeyoung có gây ra lỗi lầm nào khác với cậu sao? Có lỗi với nhà họ Park?! Cậu nghĩ thế à? Cậu hận cậu ấy, căm ghét cậu ấy, đến mức muốn cậu ấy chết đi luôn có đúng không?!"
Sắc mặt của Jin Ah trong nháy mắt trở nên âm trầm, nghiền ép từng chữ: "Tôi là vì công ty."
Chung Uyển nghe xong không nhịn được cười: "Công ty? Một tập đoàn lớn như Park gia, không dựa vào năng lực, không dựa vào cổ phiếu, không dựa vào vốn của chính mình, lại dựa vào một nữ nhân đi trộm tài liệu của một công ty khác? Còn dựa vào mối quan hệ thông gia với Thẩm gia? Cậu không thấy nực cười à?"
"..."
Jin Ah thả hai chân xuống, đỡ sofa đứng lên, không chớp mắt mà nhìn Chung Uyển, từng bước từng bước lại gần, mỗi một bước đi đều khiến người khác cảm nhận được áp bức.
"Được lắm Uyển Uyển, đưa nó một chuyến về nhà liền khiến cậu trở thành bộ dạng này."
Nàng ta áp sát Chung Uyển, trong mắt u ám đến đáng sợ, thấp giọng nói: "Park Chaeyoung đến cùng có cái gì tốt, xứng đáng để cậu yêu thích nó như vậy?"
Chung Uyển không hề nao núng nhìn thẳng nàng ta: "Tôi đã nói với cậu vô số lần, tôi không thích Chaeyoung. Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi, chính cậu đơn thuần không ưa người ta, lại còn mượn cớ là vì công ty, thực sự khiến tôi muốn nôn mửa luôn rồi nè!"
Jin Ah hừ lạnh: "Ừ, cậu nói đúng, tôi chỉ đơn giản là không ưa nó."
Nàng ta nghiêng đầu: "Đứa con gái của kẻ phá hoại gia đình người khác, một đứa con hoang, dựa vào đâu tôi phải ưa nó chứ?"
Chung Uyển mở miệng, muốn nói gì đó.
Jin Ah nheo mắt, cướp lấy cơ hội mở lời của Chung Uyển: "Cậu giỏi thương hại người khác thật, lẽ nào đã quên mất mẹ tôi chết như thế nào rồi sao?"
Hơi thở của Chung Uyển nghẹn lại.
Jin Ah nghiến răng, từng chữ từng câu nói: "Nếu như không có loại tiểu tam kia chen vào, mẹ tôi sẽ còn sống, tôi sẽ có mẹ chăm sóc, được mẹ dạy dỗ lớn lên. Tại sao tôi không thể oán hận Park Chaeyoung? Nói cho cậu biết, nó mang họ Park, đã là điều khiến tôi cảm thấy OÁN, HẬN, CÙNG, CỰC."
Chung Uyển dừng lại, tiếng nói kế tiếp cũng không sung sức như vừa nãy: "Người mà cậu nên căm ghét là Chu Hồng, Chaeyoung vô tội..."
Jin Ah giơ ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Chung Uyển, tuy nàng ta đang cười, nhưng đáy mắt lại tràn đầy vẻ tàn nhẫn không cam lòng.
"Uyển Uyển, gia đình tôi bị phá hủy rồi, mẹ tôi tự sát, tương lai tôi gánh trên lưng trách nhiệm gả đi vì lợi ích của Park gia, người mà tôi yêu không những không yêu tôi, mà còn vì kẻ tôi hận nhất cùng tôi đối nghịch. Tại sao tất cả mọi người đều yêu nó, bảo vệ nó như vậy? Tại sao nó có thể vô tư mà sống, còn sống theo cách không hề bị ràng buộc?"
Ý cười trong đôi mắt của Jin Ah chậm rãi biến mất, con ngươi lạnh lẽo âm u như chốn địa ngục chưa bao giờ bị ánh mặt trời chiếu qua, giống như có thể đem tất cả mọi người cùng nhau chôn xuống vực sâu.
"Nếu như tôi không thể sống một cuộc đời như thế, như vậy nó, cũng đừng hòng được."
Chung Uyển lui về sau một bước, chật vật né tránh ánh nhìn của Jin Ah, ngực như bị một tảng đá to đè nặng, khó chịu đến không thở nổi.
Jin Ah nhìn Chung Uyển, viền mắt từ từ đỏ ửng.
Nàng ta nghĩ rằng Chung Uyển cũng nên oán hận Park Chaeyoung mới đúng.
Nếu như không có thứ tiểu tam cặn bã đó, nếu như nàng ta vẫn còn một người mẹ yêu mình, nàng ta cũng sẽ không trói buộc Chung Uyển luôn luôn ở bên cạnh, cho rằng người này... là tia sáng duy nhất trong đời mà nàng ta có thể nắm giữ.
****
Sáu giờ sáng.
Chaeyoung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng mơ màng bắt máy, là Tiểu Ngải gọi.
Tiểu Ngải: "Nhị tiểu thư, nhanh xuống lầu."
Nàng sợ có chuyện gấp, dù sao thì trước giờ Tiểu Ngải cũng không tìm nàng sớm như vậy.
Thế là nàng chỉ đơn giản rửa mặt, lấy tốc độ nhanh nhất vọt xuống lầu.
Ngồi bên cạnh ghế lái, nàng hỏi: "Sao vậy, là chuyện gì khẩn cấp?"
Tiểu Ngải hì hì nở nụ cười: "La tổng gọi tôi chở cô đến nhà lớn làm bữa sáng cho chị ấy."
Chaeyoung ngẩn người: "Bữa sáng?"
Tiểu Ngải gật gù: "Đúng vậy, La tổng nói, chị ấy muốn ăn món trứng xào do cô làm."
Trước kia khi bên nhau, mỗi sáng sớm Chaeyoung đều sẽ làm bữa sáng cho Lisa.
Tuy rằng Lisa là Chủ tịch của một công ty lớn, nhưng cuộc sống của hai người so với người bình thường không khác nhau là mấy.
Buổi sáng Chaeyoung sẽ xào trứng gà, nặn một cái bánh bao, khi Lisa lim dim buồn ngủ thì sẽ nhét vào tay cô.
Đợi khi Lisa đi vào phòng, Chaeyoung liền chạy đến bên cạnh cửa sổ, đứng đó chờ cô đi ra.
Mỗi khi Lisa quay trở ra ngoài, món trứng xào trên đĩa đều bị cô ăn sạch sẽ.
Từ góc nhìn của Chaeyoung, còn thấy được quai hàm nhấp nhô đang nhai của cô.
Tiểu Ngải lại hỏi: "Cô xào như thế nào vậy? La tổng bảo món trứng của cô ai cũng không làm được. Mấy năm qua vì nhớ nhung hương vị đó, La gia đổi tới đổi lui cũng hơn vài vị đầu bếp rồi."
Chaeyoung nói: "Lát nữa tôi làm thì cô đứng một bên nhìn, cố gắng học, sau này còn có thể nấu cho chị ấy ăn."
Tiểu Ngải vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, miệng của La tổng không đến lượt tôi hầu hạ, còn phải do chính tay Nhị tiểu thư đút cơ."
Chaeyoung mỉm cười, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Vì sao Lisa lại đột ngột gọi nàng làm bữa sáng?
Có phải giống như nàng tưởng tượng? Nàng luôn có cảm giác, cách làm như thế đại diện cho... Lisa nguyện ý vì mối quan hệ này mà mở ra một cánh cửa.
Dù cho chuyện của tối hôm qua có chút mất mát, nhưng một đêm trằn trọc suy nghĩ kĩ, nàng cảm thấy mình không có đủ tư cách để mất mát.
Lisa không tin nàng, thử lòng nàng, nói cho cùng thì, đều là do nàng tự làm tự chịu.
Căn hộ ven sông cách nhà lớn của La gia không xa, sáng sớm trên đường ít xe qua lại, xe của bọn họ rất nhanh lái đến nhà cũ.
Lisa không ở dưới lầu, Tiểu Ngải nói cô đang tổ chức một cuộc họp hội nghị online trên lầu.
Nàng trực tiếp đi tới nhà bếp, thành thạo bật bếp đổ dầu.
Nhiều năm qua đi, cảm giác một lần nữa nấu ăn cho Lisa khiến nàng có hơi choáng váng.
Trứng gà vẫn vậy, muối vẫn là muối, nhưng quan hệ giữa hai người có gì đó đã khác đi.
Nàng bỗng dưng nghĩ tới bốn chữ.
- Cảnh còn người mất.
Xào xong trứng, nàng bưng mâm do dự đứng ở phòng khách, không biết bản thân có nên đưa lên hay không.
Tiểu Ngải thấy nàng đứng ở dưới lầu, nói: "Nhị tiểu thư trực tiếp đưa lên đi, La tổng đã dặn dò, bất cứ lúc nào cô đều có thể vào."
Chaeyoung khịt mũi, hít sâu một hơi, ôm chặt cái mâm bước lên lầu.
Tới trước cửa phòng, nàng gõ cửa.
Hai giây sau, đợi người bên trong nói "Vào đi", nàng mới dám mở cửa đi vào.
Phòng của Lisa rất rộng, chia thành hai căn trong - ngoài riêng biệt.
Bên ngoài có sofa và ban công, bên trong có giường và bàn làm việc.
Cô ngồi ở bàn làm việc, nói với màn hình: "Tạm dừng một lát, cho mười phút nghỉ ngơi", sau đó cô tháo tai nghe, đứng dậy bước ra.
Chaeyoung nhìn cô đến gần, tim đập bắt đầu dồn dập.
Lisa cúi đầu liếc nhìn món trứng xào trong mâm, lại nâng mắt, nhăn lại lông mày.
"Bánh bao đâu?" Cô hỏi.
Chaeyoung chớp mắt mấy lần, không ngờ Lisa lại nói ra câu này đầu tiên.
Cô hỏi đến mức quá tự nhiên, khiến nàng còn lầm tưởng rằng đây là quá khứ.
Chờ nàng hoàn hồn, Chaeyoung thấy mình vẫn chưa trả lời Lisa, bèn vội vã nói: "Chị không có nói muốn ăn bánh bao."
"Không có bánh bao, vậy ăn kèm với cái gì?"
"Vậy để em ra ngoài mua cho chị."
"Quên đi." Lisa xua tay, lấy điện thoại mở ra WeChat: "Tôi gọi Tiểu Ngải đi mua, em đặt món ăn lên bàn đi."
"Ừm." Chaeyoung đáp một tiếng, ngoan ngoãn làm theo lời cô.
Cô gửi xong WeChat, lại nhìn về phía Chaeyoung: "Đi theo tôi."
Chaeyoung theo cô đi tới ban công.
Trên ban công được trải một lớp thảm nhung sang trọng, nhìn rất mới, chắc là hai ngày trước mới trải, trông có vẻ nên ngồi hơn là giẫm lên thế này.
Lisa lấy ra một cái hộp được đóng gói kỹ càng từ một góc của ban công, dường như có hơi nặng, cô cầm cái hộp đưa cho Chaeyoung: "Đây là khối đồ chơi Lego mà đối tác mới tặng tôi. Tôi không hứng thú với cái này, bỏ đi thì lãng phí, em ngồi ở chỗ này xếp đi."
Chaeyoung đưa hai tay ra nhận lấy, có chút luống cuống: "Cái này... tại sao để cho em xếp?"
Lisa nhìn hộp gỗ, thấp giọng nói: "Sợ em ở chỗ này buồn chán."
Tới lượt Chaeyoung trầm mặc: "... Chị dám để em ở đây sao?"
Nàng hỏi ra một câu cẩn thận xen lẫn thấp kém.
Dưới đáy mắt của Lisa như có gì đó xẹt qua, rất nhanh đã được cô che giấu: "Ông nội muốn gặp em."
Chaeyoung thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi, hơi lúng túng cười: "Thì ra là vậy..."
"Ừm. Tối qua ông nội hẹn với đồng đội cũ đi đánh mạt chược, tới chiều mới trở về."
"... Được, vậy em liền ở đây chờ."
Nàng cởi giày ra, ngồi xếp bằng trên tấm thảm nhung, nhìn món đồ chơi được gói trong hộp.
Có quá nhiều việc đè nặng trong lòng nên nàng cũng không phát giác có gì đó không ổn.
Ví dụ như, không có đối tác kinh doanh nào lại tặng chủ tịch một công ty lớn hẳn hoi một món đồ chơi Lego như thế.
Lại ví dụ như, nếu ông nội thật sự muốn gặp nàng, thì tối hôm trước chắc chắn đã không ra ngoài chơi mạt chược.
Lisa chuẩn bị trở về tiếp tục cuộc họp.
Khi đi tới bên bàn, cô bỗng dừng chân lại, không nhịn được muốn ăn thử món trứng xào trên bàn.
Cô quay đầu lại liếc nhìn ban công, Chaeyoung vẫn đang chăm chú chơi đồ, không có phân tâm.
Lisa ra vẻ thản nhiên xoay người lại, cầm lấy đĩa trứng xào trên bàn.
Gói bánh mì kiểu Pháp hôm qua còn chưa ăn hết, vẫn nằm ở một bên bàn làm việc.
Cô cẩn thận suy nghĩ nếu thay bánh bao bằng bánh mì Pháp thì sẽ ra sao.
Sau một hồi suy nghĩ, cô đưa ra kết luận: "Hai cái đều là thành quả của bột mì, chắc hẳn sẽ không có khác biệt gì đó quá lớn.
Thế là cô cắt hai lát bánh mì Pháp, đem trứng gà phủ lên, không hề nao núng cắn một miếng.
Hay rồi! Khi nho khô, trứng gà, mứt, bánh mì hòa quyện vào nhau, hàm răng đang nhai trong nháy mắt dừng lại.
Trên trán mơ hồ nổi lên một cọng gân xanh.
Giữa rất nhiều cửa sổ video trên màn hình, khuôn mặt to lớn của Lục Nghiên hiện ra dưới cùng góc bên trái, khoái trá cười trên sự đau khổ của người khác:
"La tổng không phải nói là đi ăn bữa sáng do vợ nấu sao? Thế nào, vợ nấu có ngon không?"
Lisa cầm cốc nước uống một hớp lớn, miễn cưỡng lợi dụng dòng nước nuốt xuống đồ ăn trong miệng.
Cô nhìn chằm chằm món trứng xào, đột nhiên nhận ra hình dạng đặc biệt của những miếng trứng này, chỉ có thể là từ phong cách nấu ăn độc nhất vô nhị của Chaeyoung mà ra.
Lisa khẽ cười.
Sau đó, lại cắn xuống miếng thứ hai, thứ ba.
"Ăn ngon." Cô nói một cách mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro