Chương 80: Đi dạo ngắm trăng
Ở Hồng Phong sơn trang, Thiên Tự Bài Gian quả nhiên cùng Hoàng Tự Bài Gian khác nhau một trời một vực, nơi này hết thảy tất cả đều lộ ra vẻ xa hoa cùng quý khí.
Thái Anh cùng Lệ Sa hiện đang ở trong lầu các của Tắc Bắc Cô Nhạn, ăn đồ ăn ngon, uống nước trà ngon.
Tắc Bắc Cô Nhạn hiện cũng đang ở đây, nhưng nàng không có động đũa, chỉ một mực uống rượu. Lệ Sa thấy nàng rất thích uống rượu, chính mình cũng rót chén rượu, nâng chén nói: "Tiền bối, Lệ Sa kính người một chén."
Thái Anh thấy thế, cũng vội vàng nâng chén, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ, đồ nhi cũng kính người."
Tắc Bắc Cô Nhạn cười cười, giương lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Nàng đặt chén rượu xuống, nhìn Thái Anh nói: "Anh nhi, vi sư cũng không muốn gạt ngươi. Lần này ta xuống Nam, là vì ngươi."
Thái Anh nói: "Chẳng lẽ là ý của phụ vương?"
Tắc Bắc Cô Nhạn từng chịu qua ân huệ của Vương phủ, dù không phải là trợ tá cho Vương phủ, nhưng cũng cam nguyện vì Vương phủ mà xông pha khói lửa. Thái Anh là đồ đệ của nàng, đồ đệ gặp khó khăn, nàng tự nhiên sẽ không ngồi yên mà nhìn, Vương gia gửi thư muốn nàng chăm sóc cho Thái Anh đang xuất môn ra ngoài nhiều hơn một chút, nàng cũng không chút do dự liền từ Tắc Bắc xa xôi mà chạy đến Tây Nam. Chuyện của Thái Anh nàng cũng biết không ít, nàng nhìn Lệ Sa một chút, nói: "Mới đây Du Tông Đường nói các ngươi chắc hẳn cũng nghe đến, sát nhân cuồng ma cũng không phải là dễ dàng đối phó như vậy. Vương phủ phái ra Tam Thập Lục Thiên Cương xâm nhập giang hồ và cũng đã nắm giữ rất nhiều tin tức của sát nhân cuồng ma. Sở dĩ không có báo tin cho các ngươi, cũng là ý của Vương gia. Vương gia không muốn các ngươi mạo hiểm, đã hạ lệnh để Tam Thập Lục Thiên Cương không tiếc bất cứ giá nào tìm được Tuyệt Hồn Đao, cho nên các ngươi nên ở lại Hồng Phong sơn trang, không cho phép đi tìm sát nhân cuồng ma."
Thái Anh hốc mắt có chút ướt át. Nàng đi ra ngoài gần nửa năm, đã thật lâu chưa từng gặp qua phụ thân, bây giờ nghe nói phụ thân vì nàng mà suy nghĩ như thế, không khỏi có chút chua xót trong lòng. Thế nhưng mà, nàng tuyệt đối sẽ không ở lại Hồng Phong sơn trang mà ngồi chờ chết. Nàng lập tức dừng đũa, thần sắc nghiêm túc nhìn Tắc Bắc Cô Nhạn, nói: "Sư phụ, đồ nhi nhất định phải tự mình đi tìm sát nhân cuồng ma."
Tắc Bắc Cô Nhạn nói: "Vì sao?"
Thái Anh nói: "Sư huynh của Lệ Sa vì điều tra tin tức của sát nhân cuồng ma, đã cùng chúng ta mất liên hệ, chúng ta muốn tìm được hắn."
Tắc Bắc Cô Nhạn nói: "Cái này là chuyện nhỏ, có thể giao cho Tam Thập Lục Thiên Cương làm. Tóm lại an nguy của các ngươi là chuyện quan trọng nhất, ta sẽ không để cho các ngươi ra ngoài mạo hiểm, các ngươi cũng không cần nhắc lại việc này."
Nói xong nhìn Thái Anh, nói tiếp: "Anh nhi, ngươi là huyết mạch duy nhất của Vương phủ, mạng của ngươi cũng không phải là của một mình ngươi, ngươi có hiểu chưa?"
Thái Anh nhất thời nghẹn lời, cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa.
Ban đêm, trăng treo giữa bầu trời. Thái Anh vùi ở trong ngực Lệ Sa nhìn ánh nến phía xa mà bàng hoàng. Trước đây không lâu, câu nói của Tắc Bắc Cô Nhạn nói ra đã hết sức rõ ràng, sẽ không để cho các nàng lại đi tìm sát nhân cuồng ma, muốn các nàng đợi ở Hồng Phong sơn trang, thẳng đến khi tìm được Tuyệt Hồn Đạo mới thôi. Nàng đương nhiên sẽ không nghe, lúc này đang suy nghĩ phương pháp thoát thân. Qua nửa ngày, nàng nắm chặt vạt áo Lệ Sa, ngửa đầu nhìn nàng ấy, nói: "Lệ Sa, nàng nghĩ như thế nào?"
Lệ Sa nói: "Nàng thì sao?"
Thái Anh nói: "Ta đương nhiên sẽ không ở lại Hồng Phong sơn trang giả nhân giả nghĩa này."
Lệ Sa nói: "Ta cũng thế."
Thái Anh đột nhiên thở dài, nói: "Kỳ thật ta đã từng có một mơ ước, nàng có muốn biết hay không?"
Lệ Sa nhẹ gật đầu, nói: "Nàng nói đi."
Thái Anh nhìn nàng, nói: "Ta từ nhỏ đã không thích nữ công thêu thùa, chỉ thích vũ đạo lộng thương, vì việc này, cũng không ít mà cùng mẫu thân đấu trí đấu dũng. Khi đó ta rất ao ước được giống như những hào sĩ hiệp khách ở trong giang hồ không bị ràng buộc, chỉ muốn học võ công giỏi, một ngày kia cũng có thể giống như bọn hắn mà vẫy vùng giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa. Thế nhưng mà, trải qua sự kiện Huyền Vũ Lệnh kia, ý nghĩ này liền phai nhạt đi."
Lệ Sa nói: "Hiện tại thế nào?"
Thái Anh nói: "Hiện tại ta muốn đi thực hiện nguyện vọng này. Ta nhớ được nàng đã nói, người sống, chính là vì thực hiện nguyện vọng. Ta muốn thực hiện nguyện vọng này, nàng sẽ không cảm thấy rất buồn cười chứ?"
Lệ Sa sờ sờ cái mũi của nàng, ôm nàng nói: "Nương tử ngốc, nàng muốn thì làm thôi, sao lại buồn cười."
Thái Anh nở nụ cười xinh đẹp, ôm cổ của nàng ấy, nói: "Lệ Sa, ta hiện tại cảm thấy rất vui vẻ."
Lệ Sa nói: "Ta cũng thế." Nàng nghiêm túc nhìn mặt Thái Anh, nói tiếp: "Kỳ thật ta cũng không có nắm chắc có thể tìm được Tuyệt Hồn Đao, nhưng ta nhất định cố gắng. Chỉ vì ta muốn sống cùng nàng, sống thật khỏe mạnh. Gần đây ta thường xuyên suy nghĩ, nếu như ta không ở đây, nàng phải làm sao đây?"
Lệ Sa nhẹ nhàng nói chuyện, lại làm dấy lên nước mắt của Thái Anh. Nàng dùng ngón tay cái lau đi khóe mắt đầy nước mắt của Thái Anh, thở dài nói: "Đừng khóc. Đây đều là điều chúng ta phải đối mặt, không phải sao?"
Thái Anh cắn thật chặt môi dưới, yết hầu nghẹn ngào, thật lâu nói không ra lời. Nàng đột nhiên hôn lên bờ môi Lệ Sa, mang theo nước mắt đắng chát, dùng hết sức mà hôn.
Lệ Sa ngón tay vân vê vào trong tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, hôn đáp lại, nghiêm túc mà đáp lại. Nàng nói những lời này thực tế là có chút tàn nhẫn, nhưng chính như nàng nói, đây đều là hiện thực các nàng nhất định phải đối mặt.
Thái Anh kéo ra vạt áo của Lệ Sa, hung hăng cắn lấy đầu vai của nàng, rốt cục trầm thấp mà khóc ra thành tiếng.
"Nàng tại sao phải nói ra, tại sao phải nói ra, ta đã không muốn suy nghĩ, nhưng nàng hết lần này tới lần khác muốn nói." Nàng mơ hồ nói có chút run rẩy, trái tim co lại, có chút đau, có chút không thở nổi.
Lệ Sa khiến nàng ngẩng đầu, hôn lên môi của nàng, bàn tay bất ngờ cởi ra áo ngoài của nàng, mò vào bên trong áo yếm, xoa nắn hai đôi nhũ hoa đang căng cứng, thuận thế đẩy nàng ngã lên giường, làm chuyện thân mật nhất, cảm thụ nhiệt độ thuộc về nàng.
Màn rủ xuống, có chút tung bay.
"Ưm... ưm... a..." Thái Anh run rẩy thở gấp, nàng nửa híp mắt, bàn tay nắm chặt khăn trải giường, nụ hôn giữa hai người ngày càng triền miên, mãnh liệt và y phục theo đó cũng thoát ra. Nàng hơi khẽ nâng lên vòng eo, hai chân không tự chủ được mà giang rộng ra nghênh tiếp ngón tay thon dài của Lệ Sa ra vào hoa huyệt đang đẫm ướt của nàng.
Tiếng thở dốc của nàng là liều thuốc kích tình mạnh nhất, tay kia của Lệ Sa khẽ nhẹ vuốt vuốt trán của nàng, nhẹ giọng gọi tên Thái Anh, ngón tay cũng không dừng lại, càng thêm mạnh mẽ và càn quấy ra vào hoa huyệt đang co rút liên tục, tiếng rên rỉ ngày càng dồn dập.
Nước mắt của Thái Anh ở khóe mắt chảy xuống, nàng đột nhiên ngồi dậy, ôm thật chặt Lệ Sa, thân thể run rẩy có quy luật, đầu vai gầy yếu đã có một tia mỏng mồ hôi.
Ánh nến đã cháy hơn phân nửa, bông sen trong phòng đã tỏa ra mùi thơm ngát say lòng người.
Thái Anh mặt hướng vào bên trong, đưa lưng về phía Lệ Sa, cắn môi khóc, đem gối đầu mới tinh làm ướt một mảng lớn.
Lệ Sa ôm nàng, tại bên tai nàng ôn nhu nói: "Quận chúa, ta đáp ứng nàng, ta sẽ cố gắng sống, sẽ không bỏ rơi một cơ hội sinh tồn mảy may nào."
Thái Anh xoay người, hai mắt đẫm lệ mà nhìn nàng ấy, nói: "Ta còn có thật nhiều chuyện chưa vì nàng làm, nàng nhất định phải sống thật tốt. Nếu nàng dễ dàng buông tha, vậy là có lỗi với ta."
Lệ Sa cười cười, nói: "Phải, ta sẽ không làm gì có lỗi với nàng, cho nên ta nhất định sẽ cố gắng sống tốt."
Thái Anh lúc này mới nín khóc mỉm cười, nói: "Nàng nha, thật sự là chán ghét."
Lệ Sa nói: "Không khóc nữa?"
Thái Anh nói: "Ta không có khóc."
Lệ Sa cười nói: "Không có?"
Thái Anh nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh vào đầu vai nàng ấy, cắn môi không nói lời nào.
Lệ Sa đột nhiên ôm chặt nàng, ôn nhu nói: "Thời gian còn sớm, chớ có lãng phí thời gian tốt đẹp." Nói xong thì đầu đã rút vào ổ chăn, bờ môi đã ngậm lấy khỏa mềm mại kia của Thái Anh mà mút lấy, một tay cũng nhẹ nhàng mà xoa nắn một khỏa còn lại.
Có một số thời điểm Thái Anh thật không có biện pháp với Lệ Sa, thời khắc như vậy, nàng thật yêu thích phối hợp. Lúc này, nàng một tay ôm lấy gương mặt Lệ Sa, một tay nâng lên báu vật mềm mại trước ngực mình, chủ động đưa vào trong miệng Lệ Sa, sau đó xốc lên đệm chăn mà nhìn nàng ấy, khóe miệng lộ ra ý cười hạnh phúc. Nàng thích Lệ Sa đối với nàng như thế, đồng thời cũng ngược lại, nàng cũng cảm nhận được Lệ Sa đối với nàng quý trọng, giống như nâng ở lòng bàn tay, vân vê tiến vào trong lòng.
Ở tại sơn trang ngày thứ ba, Thái Anh để lại một tờ thư, tránh không gặp Tắc Bắc Cô Nhạn, mang theo Lệ Sa rời đi Hồng Phong sơn trang, ngựa không dừng vó mà chạy tới Tây Nam.
Điểm đến đầu tiên của các nàng chính là Tương Tây. Mà nơi này lại có thù cũ của các nàng, Tương Tây Bá Đao Môn. Các nàng kỳ thật cũng không muốn đến Tương Tây, dù sao cũng rất ghét người của Bá Đạo Mỗn. Thế nhưng mà, các nàng ngày ấy biết được tin tức từ Dụ Tông Đường, sát nhân cuồng ma gần đây ở Tương Tây liên tục giết hai mươi tám người, lại đều dùng một thanh đao dài có hình thù quái dị. Cho nên, các nàng không thể không đến Tương Tây.
Khách điếm nằm ở vùng đất trung tâm, giá cả tất nhiên không thấp. Thái Anh ngủ không được, ngồi tại bên cạnh bàn trừng mắt nhìn ánh nến lập lòe, nghĩ mấy chuyện lung tung.
Lệ Sa vuốt con búp bê bùn mua từ chợ, đột nhiên đưa tới trước mắt Thái Anh, quơ búp bê bùn, hạ giọng nói: "Ai, vị cô nương này, ngoài trời trăng đã sáng, có thể nể mặt nhau cùng đi ra ngoài không?"
Thái Anh bị nàng chọc cười, đoạt lấy búp bê bùn trong tay nàng, lại cười nói: "Nể tình nàng thái độ thành khẩn, vậy thì đi thôi."
Lệ Sa cười cười, nói: "Dù sao không có tin tức của sát nhân cuồng ma, chẳng bằng bốn phía dạo chơi, nói không chừng có thu hoạch."
Thái Anh gật đầu nói: "Có đạo lý."
Lệ Sa nói: "Sát nhân cuồng ma thường động thủ sau canh hai, chúng ta đêm khuya ra ngoài đi dạo, nói không chừng có cơ hội đụng phải hắn."
Thái Anh nói: "Có đạo lý."
Lệ Sa nói: "Ta liền biết nàng đang nghĩ như vậy."
Thái Anh nhẹ nhàng nói: "Nàng hiểu rõ ta như vậy?"
Lệ Sa nói: "Tất cả biểu lộ của nàng đều viết lên mặt, ta nhìn ra được."
Thái Anh lôi kéo tay của nàng, nói: "Lệ Sa, cám ơn nàng."
Lệ Sa nói: "Nói ngốc nghếch gì đó. Đi thôi, tìm không thấy sát nhân cuồng ma thì cũng có thể thưởng thức trăng sáng."
Thái Anh nói: "Nàng ngược lại thật là thảnh thơi?"
Lệ Sa nói: "Thời gian dù sao vẫn là phải trôi qua, nếu đã phải trôi qua, vì sao không để nó trôi qua một cách vui vẻ?"
Thái Anh bĩu môi nói: "Nàng luôn luôn có lý do của nàng, bất quá, lời này cũng rất có đạo lý."
Lệ Sa cười nói: "Nếu đã có đạo lý như vậy, vậy liền đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro