Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75: Mãn nguyện

Giống như lời đồn trên giang hồ, tính cách của Hoắc Diễm tương đối mềm mại, phẩm hạnh thuần lương, nàng tin tưởng hết thảy đều tốt đẹp, hết thảy đều sẽ tốt lên. Chính vì vậy, nàng mới có thể thỉnh cầu Ngọc Thanh Thu không cần cắt gân tay chân của Viên Thập Tam, chỉ đổi thành phế võ công, cuối cùng còn dứt khoát thả hắn. Nếu nàng tâm độc hơn một chút thì Viên Thập Tam có lẽ đã bị đứt gân tay chân và bị giam cầm cả đời trong thủy lao của Đằng Ngọc Các rồi.

Rất nhiều năm trước nàng biết Viên Thập Tam yêu Ngọc Thanh Thu, hơn nữa không phải yêu bình thường. Đồng thời, nàng cũng biết địch ý của Viên Thập Tam đối với nàng, là loại địch ý hận thấu xương này. Chính là bởi vì trong lòng Ngọc Thanh Thu chỉ có nàng, rốt cuộc không thể chứa đựng được bất luận kẻ nào khác.

Nhiều năm yêu thích một người, thật cẩn thận mà che chở, sợ người kia va chạm bị thương ngã, kết quả lại may hỷ phục cho người khác. Đáng buồn thay, người ngươi thích không bao giờ để ngươi trong mắt. Viên Thập Tam chính là như thế, nhưng có thể làm thế nào đây?

Ngọc Thanh Thu rất ích kỷ, nàng từ đầu đến cuối chỉ có một mục đích, đó chính là che chở cho Hoắc Diễm được chu toàn. Hiện giờ Hoắc Diễm bình yên vô sự ngồi bên cạnh nàng, vốn là kết quả nàng muốn. Thế nhưng, câu nói vừa rồi của Viên Thập Tam có ý gì?

Viên Thập Tam tung người cười to, cầm lấy bầu rượu trên bàn liền miệng một hơi uống cạn. Mặt hắn đỏ bừng, trong nụ cười mang theo một tia hưng phấn: "Còn nhớ rõ sư phụ từng dạy Sáu Đạo Phi Châm không?"

"Ngươi..." Ngọc Thanh Thu bất ngờ đứng lên, nắm chặt nắm tay, thân thể run rẩy, khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Viên Thập Tam nói: "Không sai. Ta chính là ở trên người nàng ta tẩm độc Sáu Đạo Phi Châm, vẫn là trên thế gian này không có thuốc giải. Nếu là không tin, có thể nhìn tay nàng, có phải đã lan tràn đến khuỷu tay trở lên rồi hay không."

Ngọc Thanh Thu lập tức xắn ống tay áo Hoắc Diễm lên, liền nhìn thấy một sợi dây nhỏ đỏ như máu nằm ngang trên cánh tay trắng như tuyết, thoạt nhìn chướng mắt như vậy. Hao tổn hết bao tâm tư, cuối cùng vẫn khiến Viên Thập Tam tổn thương Hoắc Diễm, nàng rất phẫn nộ.

Hoắc Diễm giữ chặt Ngọc Thanh Thu muốn phát tiết, khẽ thở dài nói: "Độc vô giải, có thể giải cũng không hết."

Trúng độc, bản thân Hoắc Diễm đương nhiên rõ ràng nhất. Lúc ấy chiêu cũ của nàng kiệt hết, chiêu mới chưa ra, trong ống tay áo Viên Thập Tam đột nhiên bay ra mấy đạo ngân quang, trong phút chốc nàng né tránh năm quả, nhưng cũng bị một quả trong đó đánh trúng cánh tay. Sau đó bức ra ngân châm, cổ tay lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn như thấu vào tim, khi đó nàng mới biết mình trúng độc.

Viên Thập Tam nhếch miệng cười cười, nói: "Ngươi ngược lại rất lạc quan. Ai da, ta sớm biết sẽ có một ngày giao thủ với ngươi, cũng đoán được có khả năng đánh không lại ngươi. Ta cảm thấy một nữ nhân để ý nhất chính là dung mạo của mình, nếu trên người ngươi phủ đầy tơ máu, cuối cùng vì hết máu mà chết, chắc hẳn là một phương pháp chết không tồi."

"Còn ngươi thì sao? Muốn chết như thế nào?" Chủy thủ trong tay Ngọc Thanh Thu đã sớm đặt trên cổ Viên Thập Tam, tay nàng có chút run rẩy, không phải sợ hãi, là tức giận.

Viên Thập Tam nhìn Ngọc Thanh Thu, ánh mắt hưng phấn trở nên nhu hòa, hắn cười cười, nói: "Sư muội, vì sao ngươi lại không tin ta đây? Tại sao ngươi không tin ta vì ngươi làm những điều này?"

Ngọc Thanh Thu lạnh lùng nói: "Tin ngươi? Tại sao ta phải tin ngươi, ta ngay cả mình cũng không tin."

Viên Thập Tam lớn tiếng nói: "Ngươi ngay cả chính mình cũng không tin, nhưng vẫn tin tưởng nàng ta?" Hắn chỉ tay vào Hoắc Diễm: "Rốt cuộc nàng ta tốt hơn ta ở đâu?"

Ngọc Thanh Thu không trả lời câu hỏi của hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Đưa giải dược cho ta."

Viên Thập Tam nói: "Ta đã nói rồi, không có giải dược. À, cho dù nội lực của nàng có cao đến đâu, cũng sẽ có một ngày không ức chế được độc tính lan tràn, đến lúc đó tất nhiên sẽ chết rất đẹp." Hắn cười cười nhìn Hoắc Diễm, nói: "Trên đường Hoàng Tuyền*, ta chờ ngươi." Nói xong cười ha ha, trong chớp mắt, cổ họng đã bị chủy thủ đâm thủng. Tướng chết của hắn rất khó nhìn, nhưng ánh mắt lại có hào quang nhu hòa. Có thể chết trong tay người mình yêu, cuộc đời này không còn hối hận.

*Hoàng Tuyền: suối vàng, tức âm phủ.

Viên Thập Tam tự mình đụng chủy thủ, hắn muốn chết, muốn chết trong tay Ngọc Thanh Thu. Đây là quyết định khi Nguyên Dực nói Ngọc Thanh Thu muốn vì hắn mà đãi tiệc. Hắn đã mất đi Ngọc Thanh Thu, nếu không còn võ công, vậy liền cái gì cũng không có, chi bằng chết sạch sẽ.

Rất nhiều người nói Ngọc Thanh Thu là động vật máu lạnh, thật ra đúng là như vậy. Viên Thập Tam yêu nàng như vậy, nàng lại chưa bao giờ đối xử tốt với hắn. Hiện giờ người đã chết, nàng thế nhưng có thể như không có việc gì mà lau máu tươi dính trên tay.

Hoắc Diễm không nói gì, im lặng nhìn Viên Thập Tam.

Nàng biết Ngọc Thanh Thu luôn luôn là như thế, lạnh lùng, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, không muốn nói cho bất luận kẻ nào. Nàng đột nhiên nhớ lại lần cuối bọn họ chia tay nhiều năm trước. Đó là vào một buổi hoàng hôn, trên bầu trời có từng mảng lớn bông tuyết, tuyết trắng rơi trên quần áo trắng tinh không tỳ vết của Ngọc Thanh Thu, cơ hồ là hòa làm một thể. Ngọc Thanh Thu trên mặt vẫn không có biểu tình, ánh mắt nàng ấy có chút lạnh nhìn nàng, tựa hồ có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không có mở miệng nói qua một câu, một câu tạm biệt cũng không có. Lúc ấy nàng lựa chọn tuân theo di mệnh của sư phụ, trở về Nam Hỏa Môn kế thừa vị trí môn chủ, nói một câu bảo trọng liền dứt khoát xoay người. Nàng đi rất chậm nhưng không quay đầu lại, nàng sợ quay đầu lại nhìn thấy Ngọc Thanh Thu một mình đứng trong gió tuyết, sợ mình hối hận, sợ mình không thể hoàn thành di mệnh của sư phụ. Nhưng nàng có thể đoán được biểu tình lạnh lùng của Ngọc Thanh Thu, cũng có thể đoán được nàng ấy đang đau đớn, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm rời đi, đem Ngọc Thanh Thu một mình lưu lại trong gió lạnh.

Nàng không biết chính là, Ngọc Thanh Thu đã ngồi xổm trên mặt đất khóc như một đứa trẻ, giống như một con mèo bị bỏ rơi. Dù sao trơ mắt nhìn người mình yêu đi xa mà không thể giữ lại, tựa như biết rõ phía trước là vực sâu vạn trượng vẫn muốn nhảy, là tàn nhẫn như vậy, nhưng không thể làm gì được.

Hoắc Diễm chìm vào trong hồi ức, càng nghĩ càng đau lòng, càng muốn nắm chặt nắm tay. Nàng giương mắt nhìn Ngọc Thanh Thu, không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, vẫn là Ngọc Thanh Thu phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của nàng ấy vẫn rất lạnh: "Trúng độc không nói cho ta biết, ngươi muốn thế nào đây?"

Hoắc Diễm trừng mắt nhìn Ngọc Thanh Thu, không trả lời hỏi ngược lại: "Bị nội thương không nói cho ta biết, ngươi muốn thế nào đây?"

Ngọc Thanh Thu ngẩn người, nói: "Làm sao ngươi biết?"

Hoắc Diễm nói: "Chuyện của ngươi ta tự nhiên biết. Hiện giờ ta trúng độc, ngươi bị nội thương, xem ra đều là quỷ đoản mệnh, có muốn cùng nhau quy ẩn núi rừng hay không?"

"Ngươi..."

"Ta là nghiêm túc."

...

Núi An Hoa, bên trong nhà gỗ, phòng ăn.

"Sư phụ, đồ nhi có việc thỉnh giáo."

"Nói đi."

Lệ Sa dùng đũa dính nước vẽ một vòng tròn trên bàn, nói: "Nếu nói đây là một khối đá tròn vô cùng cứng rắn, nếu muốn đập nát nó, nên bắt đầu từ đâu?"

Ngọc Cô Tán Nhân ý vị thâm trường nhìn Lệ Sa một cái, nói: "Vạn vật quy nhất, tự nhiên là tìm được tâm tròn, một kích liền vỡ."

Lệ Sa nháy mắt với Thái Anh, Thái Anh lập tức hiểu ý, hỏi: "Sư phụ, nếu đem nội lực ngưng tụ trên tế trúc, thác nước có thể bổ ra hay không?"

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Ngươi đã thử chưa?"

Thái Anh lắc đầu.

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Ngày mai có thể thử xem."

Ngày hôm sau Thái Anh dậy sớm, trực tiếp đi về phía thác nước.

Dưới thác nước, Ngọc Cô Tán Nhân chắp tay mà đứng đó, ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng 'ta muốn cưỡi gió trở về'.

Thái Anh vừa đi tới bên cạnh hắn, liền cảm giác được một cỗ nội công cường đại bao phủ nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.

"Cảm giác thế nào?" Ngọc Cô Tán Nhân xoay người nhìn Thái Anh, cười hỏi.

Thái Anh nói: "Rất áp lực."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Đây chính là nội lực kinh người."

Mới vừa rồi Ngọc Cô Tán Nhân thủ không động, chân không nhấc, nội kình phát ra từ khi nào thì Thái Anh không biết. Thế nhưng, có thể không sử dụng nội kình mà khiến người khác không thể động đậy thì liền là nhân tài võ học. Nàng mỉm cười, nói: "Công phu tốt."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Vậy ngươi có muốn học không?"

Thái Anh nói: "Đương nhiên muốn ạ."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Đợi thêm 30 năm nữa ngươi mới có thể làm được."

Thái Anh thất vọng cúi đầu, một lúc lâu sau, nói: "Sư phụ, người là muốn nói cho ta biết ta không thể tiến xa hơn có phải hay không?"

Ngọc Cô Tán Nhân vuốt râu cười cười, nói: "Ngộ tính của ngươi quả nhiên rất cao. Tất cả mọi thứ ngươi chú ý đến đều là một quá trình, ngươi bỏ ra bao nhiêu tự nhiên sẽ nhận lại được bấy nhiêu. Vi sư dùng trúc nhỏ có thể bổ ra thác nước, ngươi không thể. Vi sư có thể không sử dụng nội kình, ngươi không thể. Cũng không phải ngươi ngốc, cũng không phải là phương pháp vi sư chỉ không đúng, mà là ngươi quá mức nóng lòng cầu thành. Muốn một bước lên trời, thế là không có khả năng. Khoảng thời gian này nỗ lực của ngươi vi sư đều biết, nhưng ngươi nóng lòng muốn trở thành như thế, sư phụ cũng có chút lo lắng, hôm qua dẫn ngươi đến thác nước cho ngươi bổ nó ra chẳng qua là vì muốn đánh bại nhuệ khí của ngươi, hiện giờ ngươi đã biết như vậy là không đúng, vậy liền tâm bình khí hòa từng bước một."

Thái Anh tự nhiên là hiểu được những đạo lý này, chỉ là vừa nghĩ tới thuật pháp chỉ có thể duy trì chín tháng, vả lại ngày ngày dần dần rút ngắn, trong lòng nàng liền sốt ruột muốn chết. Lúc này Ngọc Cô Tán Nhân ngữ trọng thâm trường, nàng cam tâm thụ giáo, buồn bực nói một câu rõ ràng liền cúi đầu không nói.

Ngọc Cô Tán Nhân khẽ thở dài, nói: "Thời điểm chưa tới, gấp cũng vô dụng." Một lúc lâu sau vẫn không thấy Thái Anh ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Ai nha, sư muội nói cho ta biết Tây Nam xuất hiện một cuồng ma giết người, cũng không biết có quan hệ gì với Tuyệt Hồn Đao hay không."

Chiêu này quả nhiên rất hữu dụng, Thái Anh lập tức ngẩng đầu, lôi kéo ống tay áo rộng lớn của Ngọc Cô Tán Nhân, hưng phấn nói: "Thật sự có tung tích Tuyệt Hồn Đao?"

Ngọc Cô Tán nói: "Phỏng chừng trong đầu ngươi bây giờ cũng chỉ có Tuyệt Hồn Đao."

Thái Anh nói: "Tất nhiên, tìm được Tuyệt Hồn Đao, Lệ Sa liền có thể cứu."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Nghe ngươi nói có vẻ Vũ nhi không quan trọng, haha."

Thái Anh nói: "Ai nha sư phụ, người đừng chọc con nữa, mau nói cho con biết tung tích Tuyệt Hồn Đao."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Ừm, kỳ thật cũng không có tung tích. Sư muội bảo ta đi nội điện, chỉ là vì thương nghị có nên phái người đi điều tra một chút chuyện cuồng ma giết người ở Tây Nam hay không."

Thái Anh một phen hất tay áo ra, không vui nói: "Lừa đảo!"

Ngọc Cô Tán Nhân mỉm cười, thở dài nói: "Bất quá, vũ khí mà cuồng ma giết người kia sử dụng..."

"Là Tuyệt Hồn Đao?" Thái Anh lại trở nên thập phần vui vẻ, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Ngọc Cô Tán Nhân lắc đầu nói: "Vi sư chỉ là hoài nghi, không dám khẳng định."

Thái Anh nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Quản nó có phải hay không làm gì, ta phải đi xem một chút, so với ở chỗ này sốt ruột còn tốt hơn."

Ngọc Cô Tán Nhân gật đầu nói: "Tuy nói như thế, vết thương của Sa nhi vẫn còn phải dưỡng hơn một tháng." Hắn vuốt râu, trầm ngâm nói: "Như vậy đi, ta phái Thanh Tu đi Tây Nam một chuyến, để cho nó đi tìm hiểu trước, các ngươi trước tiên ở lại chỗ này, yên lặng quan sát kỳ biến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro