Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Tiểu biệt thắng tân hôn

Sau khi về thành thì cũng đã gần đến hoàng hôn, Ngọc Như Nhan làm chủ nhà, rất nhanh liền giúp Hoắc Diễm các nàng an bài tốt chỗ ở. Thời điểm ra về cũng dẫn Ngọc thị tỷ đệ về nhà, cũng dặn dò bọn hắn bảy ngày không cho phép xuất phủ, sau đó liền mang theo Thái Anh cùng Lệ Sa về Đằng Ngọc Các.

Hoắc Diễm là người biết chuyện, nàng biết mình muốn cái gì nên sẽ không hành sự lỗ mãng. Nàng sở dĩ nguyện ý ở tại biệt viện, là muốn cho Ngọc Như Nhan thảo luận cùng Ngọc Thanh Thu, đừng đột nhiên xuất hiện mà hù dọa người ta. Đối với Tần Dục, mọi chuyện đều do sư phụ an bài. Nàng ấy cảm thấy, vô luận như thế nào, chỉ cần đi theo bên người sư phụ thì liền tốt, thời điểm nguy hiểm giúp một tay, không có gì thì bồi tiếp.

Mà Ngọc thị tỷ đệ thì là đối Ngọc Như Nhan nói gì nghe nấy. Ngọc Như Nhan nói rằng không cho phép bọn hắn đi ra ngoài, bọn hắn đầu gật như gà con mổ thóc. Ngọc thị tỷ đệ vốn thích làm ầm ĩ đột nhiên thuận theo như thế làm Thái Anh ngay từ đầu có chút không hiểu vì sao, cuối cùng Ngọc Như Nhan cũng nói qua: "Sư phụ từng nói rằng thân phận của ta tương đương với nàng, bọn hắn thì rất nghe lời sư phụ, tự nhiên liền muốn nghe lời của ta."

Đằng Ngọc Các cũng giống như thường ngày, lúc đi vào cũng cần vượt qua trùng trùng điệp điệp cửa ải.

Ngọc Như Nhan trở về thì chạy đi tìm Ngọc Thanh Thu, không hề nghi ngờ, là đi nói cho nàng chuyện của Hoắc Diễm.

Bóng đêm mông lung, một trận mưa lớn đổ xuống, trong không khí tràn ngập hương vị bùn đất mới mẻ. 

Bên trong sương phòng Đằng Ngọc Các, Thái Anh đang ăn bánh ngọt Lệ Sa mua cho nàng, phong cách ăn rất nhã nhặn, nhưng lại không che giấu được cảm giác đói bụng.

Lệ Sa an tĩnh nhìn nàng, khóe miệng mang theo ý cười, thấy khóe miệng nàng dính vào một hạt vừng, liền đưa tay giúp nàng phủi rơi. Ngón tay cái phất qua khóe miệng, nhẹ nhàng ôn nhu một cách tự nhiên.

Thái Anh ngước mắt nhìn nàng, trừng tròng mắt, phồng má, bộ dáng có mấy phần buồn cười.

"Ăn đi, nàng khẳng định là rất đói." Lệ Sa thu tay lại, cầm lên ấm trà giúp nàng châm trà.

Thái Anh: "Viên Thập Tam thật sự là chán ghét, thế mà cho ta ăn bánh bao vô cùng bẩn lại lạnh lẽo."

Lệ Sa: "Ta biết, nếu không phải vậy thì nàng sẽ không lựa chọn để bụng đói."

Nàng vẫn luôn biết Thái Anh không phải người kén ăn. Nếu nàng lựa chọn đói bụng, nhất định là đồ ăn đó không thể chấp nhận được.

Thái Anh uống trà súc miệng, nói: "Nàng làm sao không hỏi ta như thế nào trốn được?"

Lệ Sa nói: "Có hỏi hay không thì nàng đều sẽ nói."

Thái Anh bĩu môi, nói: "Đã như vậy, ta sẽ không nói."

Lệ Sa cười nói: "Nhưng ta rất muốn biết."

Nụ cười rất quen thuộc, thanh âm ôn nhu hoàn toàn như trước đây. Thái Anh nhìn khuôn mặt đã in dấu thật sâu trong đầu, không biết sao đột nhiên trong lòng chua chua, lập tức cúi đầu nhìn sàn nhà, không nói tiếng nào.

Phát giác có điều không thích hợp, Lệ Sa liền quỳ một chân trên đất, nghiêng đầu nhìn, vừa vặn một giọt nước mắt rơi vào má phải nàng. Nàng khẽ thở dài một cái, một thoáng ôm lấy Thái Anh, để nàng ấy ngồi bên trên chân của mình, nói khẽ: "Đừng khóc, ta ở đây."

Nàng không nói lời nào còn được, vừa nói thì khiến nước mắt Thái Anh rơi lại thêm nhiều. Đột nhiên nhanh trí nghĩ ngợi, bỗng cười khẽ.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Thái Anh nhanh chóng lau khô nước mắt, nắm chặt vạt áo của nàng, không vui nói: "Giỏi cho nàng, còn dám giễu cợt bản Quận chúa."

Lệ Sa nhíu mày nói: "Ôi, đều đã là làm mẹ rồi, còn thích khóc nhè, ngày sau ta liền nói cho Diễm nhi mẫu thân con bé là người thích khóc."

"Nàng dám!" Thái Anh nắm chặt vạt áo tay càng dùng lực mạnh, uy hiếp nói: "Họ Lạp kia, nàng to gan thử xem!"

Lệ Sa cười cười, đột nhiên liền hôn khóe mắt Thái Anh, nói: "Lúc khóc nhìn rất đẹp, nhưng thời điểm giận dỗi càng đẹp hơn. Quận chúa, đừng chê ta lắm lời. Thời gian chia cách cũng không dài, ta thực rất nhớ nàng, tối hôm qua ta đã một đêm không ngủ."

Thái Anh lông mày giật giật, con mắt chớp chớp, nửa ngày, nói: "Lệ Sa, nàng thật là giảo hoạt."

Lệ Sa nói: "Dám can đảm trực tiếp nói ra tên của phu quân, tam tòng tứ đức không cần tuân thủ rồi sao?"

Thái Anh khinh thường hừ một tiếng, ghét bỏ nói: "Còn nàng?"

"Ta làm sao?" Lệ Sa nhướng thân thể, không phục mà hất cằm.

Thái Anh nắm cằm của nàng trái phải xem xét, một lát sau, gật đầu nói: "Ừm, có điểm giống tiểu bạch kiểm mà Quận chúa nuôi."

Lệ Sa cười khóe miệng cứng đờ, nói: "A, ta nhớ tới, đoạn thời gian trước ta chọn trúng một tiểu nha hoàn, không biết Quận chúa đại nhân có thể hay không giúp ta mua lại, cái kia, để nàng ấy hầu hạ ta, như thế nào?"

Thái Anh nện một quyền ngay đầu vai nàng, gằn từng chữ một: "Nghĩ hay lắm!!"

Gian kế chuyển dời lực chú ý đã thành công, Lệ Sa đơn giản cùng Thái Anh trò chuyện hàn huyên. Lúc thì mềm mỏng, lúc thì làm ra vẻ giả bộ đáng thương, khá là thích thú.

Thái Anh tất nhiên biết Lệ Sa thuận theo là không muốn mình rơi nước mắt, ôm lấy cổ của nàng, cười nói: "Lệ Sa, nàng có từng cảm thấy tuổi thân?"

Lệ Sa gật đầu nói: "Cũng có tí xíu như vậy." Nói xong liền cúi đầu ngậm lấy môi dưới Thái Anh, nâng lưỡi liếm nhẹ, cười nói: "Đừng coi là thật, ta nói đùa thôi." Vừa dứt lời thì chính là một cái hôn sâu, xúc cảm ấm áp, mùi vị quen thuộc, đều là một loại dụ hoặc.

Thái Anh nhắm mắt lại, đầu lưỡi của Lệ Sa chen vào miệng nàng, tay nàng ấy đặt ở bên hông nàng cũng bắt đầu động đậy, nâng niu gương mặt nàng. Nàng thích cảm giác được quý trọng, đặc biệt thích cảm giác được Lệ Sa nâng ở lòng bàn tay. Một cái hôn sâu, tựa hồ để nàng quên đi bất an mới sinh ra, nàng dần mông lung, dần đi vào mộng cảnh.

Cái hôn kết thúc, hơi thở của cả hai đều có chút bất ổn. Gương mặt Thái Anh có chút phiếm hồng, kiều diễm động lòng người. Lệ Sa chống đỡ lấy trán của nàng, ôn nhu hỏi: "Quận chúa, chúng ta bao lâu không có động phòng rồi?"

Vấn đề này muốn nàng trả lời thế nào đây? Thái Anh rủ xuống mí mắt, xem như không nghe thấy gì.

Lệ Sa nhịn cười, tại bên tai nàng mà nói khẽ: "Đi ra ngoài đến nay đã hơn một tháng." Nói xong ngậm lấy vành tai của nàng, nói: "Hiện tại, ta rất muốn nàng."

Thân thể chợt nhẹ đi đã bị Lệ Sa ôm lấy. Thái Anh tự nhiên biết hướng đi hiện tại là đi về giường, cũng không có phản kháng. Bởi vì, nàng thực sự cũng muốn nàng ấy.

Rèm khẽ buông xuống, y phục cởi sạch, chân thành nhìn nhau mỉm cười. Lệ Sa luôn luôn là ưa thích đầu vai mỏng của Thái Anh, hình như mỗi một lần đều là từ phía sau lưng mà bắt đầu, hôn vào đầu vai, rơi vào phía sau lưng khiến cho Thái Anh thân thể có chút run rẩy, tìm lấy chăn êm, tay dần dần nắm chặt.

Tay Lệ Sa hình như có ma lực, đi tới chỗ nào thì cũng đều có thể gợi lên dục vọng của Thái Anh, đôi gò bồng đảo nằm trọn trong tay Lệ Sa, người phía trên không ngừng vân vê, thay phiên chăm sóc, nắn bóp đỉnh đồi, thành công kích thích Thái Anh phát ra âm điệu mê người nhẫn nại đã lâu.

Gương mặt Thái Anh hiện ra ửng hồng, toàn thân giống như bị ngọn lửa đốt có chút khó nhịn. Nàng cúi đầu nhìn mình bị Lệ Sa tách ra hai chân, cũng nhìn thấy Lệ Sa chôn mình ở dưới cơ thể nàng, đầu lưỡi linh hoạt khuấy loạn, liếm mút nơi đó, tay không nhàn rỗi vầy vò tiểu hạt đậu ra sức lấy lòng nàng. Kích thích cả trên và dưới liên tục khiến Thái Anh thở dốc, đôi mắt chứa một tầng hơi nước nhưng cả thể xác và tinh thần của nàng đều cực kỳ hạnh phúc, tràn đầy khát vọng muốn hoà làm một với Lệ Sa.

Lệ Sa lưu luyến ở cửa huyệt một hồi, liền không do dự đưa một ngón tay tiến thẳng một mạch thăm dò bụi hoa, đâm đến chỗ sâu nhất.

"Á... Lệ Sa xấu xa! Nàng... nàng sao có thể... a..." Thái Anh còn đang trầm mê dưới sự vuốt ve liếm mút nhẹ nhàng của Lệ Sa, không nghĩ tới chưa đầy một khắc cơ thể mình liền bị xâm nhập. Xấu hổ hơn là thân thể mình lại vô cùng hưởng thụ Lệ Sa đang cắm vào rút ra đầy tính xâm lược, có chút cảm thấy sỉ nhục, lại có chút sung sướng, hốc mắt Thái Anh nhanh chóng đong đầy nước mắt.

"Hửm? Không thích à? Sao lại khóc? Vậy ta dừng lại nhé!" Lại một lần nữa không có dấu hiệu nào, Lệ Sa đình chỉ động tác, làm bộ muốn từ từ rút ngón tay khỏi cơ thể Thái Anh, mang ra thật nhiều chất lỏng, khiến Thái Anh run rẩy cả người.

"A... đừng! Nàng... nàng... đừng... có ngừng mà... tiếp tục... ưm..." Thái Anh hoảng hốt, nơi riêng tư kẹp chặt ngón tay Lệ Sa, nước mắt chảy xuống thành dòng.

"Muốn ta tiếp tục, vậy nàng phải gọi ta là gì?" Lệ Sa cúi người hôn lên khóe mắt Thái Anh, từ từ đút ngón tay trở vào thân thể nàng.

"Là... là nương tử... hừ..."

Lông mày Lệ Sa nhướn lên giờ phút này rất muốn trêu chọc nàng, một tiếng "póc" nhẹ nhàng vang lên, ngón tay nhanh chóng rút khỏi cơ thể Thái Anh.

"Đêm đã khuya, chúng ta đi ngủ thôi!" Nói dứt lời liền thổi nến ngay đầu giường, xoay người quay lưng về phía Thái Anh, giả vờ muốn ngủ.

Thái Anh thở dốc một hồi, cảm thấy vô cùng trống rỗng, liền hung ác hạ quyết tâm, xích lại lại gần Lệ Sa, từ sau ôm lấy nàng, nũng nịu uốn éo người, nhẹ nhàng yêu kiều rên rỉ: "Lệ Sa, cho thiếp đi mà ~"

Lệ Sa giật mình, không ngờ Thái Anh trên giường sẽ nũng nịu cầu hoan như vậy, đó chính là xuân dược mạnh nhất đối với nàng.

Lệ Sa không nhịn được nữa, liền xoay người ôm lấy Thái Anh, đè nàng dưới thân, tay trái nắm lấy một bầu ngực tròn trịa, tay phải ngón trỏ cùng ngón giữa lại thăm dò u cốc kia một lần nữa, lần này cửa huyệt càng ướt đẫm, hai ngón tay Lệ Sa nhanh chóng khuấy động, khiến trên trán Thái Anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Ưm... a... nhanh quá... nhanh... a... đừng đừng..." Mặt chôn giữa hai tay, nhìn thấy ngực mình bị Lệ Sa bóp tới bóp lui, Thái Anh không khỏi uốn éo người như muốn thoát khỏi móng vuốt của người nào đó, nhưng ở trong mắt người khác, đây rõ ràng là nghiện mà còn ngại. Lệ Sa đỏ mắt, ngón tay tăng thêm tốc độ, nhanh chóng cắm vào nơi sâu nhất. Thái Anh cảm giác thân thể như bị không chế, dục hỏa lại một lần nữa tăng vọt, không ngừng năn nỉ Lệ Sa thỏa mãn mình. Chút xấu hổ còn lại đã sớm bị ném lên chín tầng mây, thay vào đó là những âm thanh rên rỉ câu dẫn người.

"Ứm... á... tới... a a a..." Lệ Sa đột ngột đâm mạnh khiến Thái Anh kêu to một tiếng, toàn thân điên cuồng run rẩy, như có một dòng điện từ bụng dưới chạy thẳng lên tới tim. Thái Anh cảm thấy như mình đang ở trên mây, ngón chân không kiềm được co quắp lại, mệt mỏi nằm nhũn trên giường. Lệ Sa nhíu nhíu mày, lật thân mình ai kia lại mặc cho ánh mắt u oán đang nhìn mình, đánh yêu lên bờ mông của nàng, nhanh chóng tách đùi Thái Anh ra. Dư vị cao trào còn chưa tan, Lệ Sa đã muốn tiến công lần thứ hai.

"A... aaa.... sướng... nhanh quá.... ưm... đừng ngừng... cho ta.... ưm..." Hai tay Thái Anh bấu chặt ga giường, khớp xương trắng bệch, không an phận uốn éo người, hoa huyệt xiết chặt ngón tay của Lệ Sa.

Đợt cao trào thứ nhất còn chưa lắng xuống, ngay sau đó liền cảm thấy bụng dưới tràn lên một dòng nước ấm. Rốt cuộc, toàn bộ nhiệt lưu trên người Thái Anh đều bắn ra. Vật vã ngã xuống giường, Thái Anh thở dốc không ngừng, trong lòng không ngừng mắng cái tên khốn kiếp xấu xa đang cười kia.

Lệ Sa yêu thương lật người nàng lại, hôn lên đôi môi đang thở dốc của Thái Anh, mỉm cười nói: "Quận chúa, ta làm có tốt không?"

Thái Anh quay mặt đi không trả lời, phớt lờ đồ xấu xa kia mà nhắm mắt ngủ.

Lúc tỉnh lại, Lệ Sa cũng không có ngủ tại bên người của nàng. Vén chăn lên xem xét, y phục đã chỉnh tề, chỉ bất quá là đổi một bộ mới. Thái Anh nhíu mày, vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa, hết thảy trước mắt đều là lạ lẫm.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Lệ Sa đi đâu rồi? Nàng làm sao lại đến đây? Tất cả nghi vấn Thái Anh đều muốn lập tức biết đáp án, thế nhưng là dạo qua một vòng, bên trong cả viện liền chỉ có một mình nàng.

Trong nội tâm nàng càng dấy lên cảm giác bất an, bước nhanh đi ra khỏi viện, chỉ thấy bên ngoài lại thêm rộng lớn, lại có người đi tới đi lui. Có người là có hy vọng, nàng liền vội vàng kéo một nha hoàn bưng chén đĩa, hỏi: "Đây là nơi nào?"

Nha hoàn rõ ràng hơi giật mình, lập tức cười nói: "Cô nương, đây là Ngọc phủ."

Ngọc phủ? Ngọc phủ nào? Thái Anh tiếp tục hỏi: "Gia chủ của các ngươi có phải là gọi là Ngọc Bằng Sơn? Đại tiểu thư có phải là Ngọc Linh Lung?"

Nha hoàn gật đầu nói: "Đúng vậy a. Cô nương nhận biết gia chủ cùng đại tiểu thư, chắc hẳn nhất định là quý khách của Ngọc phủ."

Thái Anh nhíu mày không nói, trong lòng rất là nghi hoặc. Nàng buông tay ra, không ngăn cản nha hoàn bưng đĩa.

Lúc này cách đó không xa đi tới bốn người mặc đồ gần giống nhau, các nàng tại trước mặt Thái Anh dừng lại, cung kính hành lễ.

Thái Anh nói: "Ta tại sao lại ở chỗ này?"

Một nha hoàn dẫn đầu nói: "Cô nương mời cùng các nô tì đi, hết thảy sẽ rõ ràng."

Thái Anh cảnh giác nói: "Đi đâu?"

Nha hoàn nói: "Đại tiểu thư mời cô nương đi qua dùng điểm tâm sáng."

Trong sảnh người đã đến đủ, nhập tọa, trừ một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ra, còn lại Thái Anh đều biết.

Ngọc Linh Lung kéo Thái Anh ngồi bên cạnh nàng, mở miệng nói: "Tẩu tẩu, vị này chính là mẫu thân ta."

Thái Anh trong lòng có ngàn vạn nghi vấn, nhưng cũng nhịn xuống không hỏi. Dạng trường hợp này, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Nàng mỉm cười hướng mẫu thân của Ngọc Linh Lung nhẹ gật đầu, nói: "Ngọc phu nhân."

Ngọc phu nhân cười cười, nói: "Nghe Linh Lung nói Lạp phu nhân đoan trang hào phóng, quốc sắc thiên hương, hôm nay nhìn thấy quả là thế."

Thái Anh nói: "Phu nhân quá khen."

Ngọc phu nhân nói: "Chắc hẳn cô nương có rất nhiều nghi vấn, chúng ta ăn trước rồi nói hay là nói rồi mới ăn nhỉ?"

Thái Anh nói: "Trước dùng điểm tâm sáng đi, tất cả mọi người cũng đói rồi."

Trên thực tế, nàng rất muốn lập tức biết nguyên nhân, thế nhưng là nhiều người như vậy đợi nàng ăn điểm tâm, có chút xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro