Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Lang băm

Sau khi Ngọc Cô Tán Nhân đề cập đến, Thái Anh đã nhớ ra rất nhiều điều. Kể từ khi trở về từ Giang Nam, thân thể của Lệ Sa không được tốt như trước, trước đây nàng ấy hiếm khi ốm đau, nhưng hiện giờ lại thường xuyên như vậy. Nàng ấy ngủ bao lâu cũng không cảm thấy đủ, có đôi khi nàng ấy ngủ thì lại ngủ rất lâu, giống người người đã chết vậy, mỗi lần như vậy đều phải lay nàng ấy dậy. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nếu Lệ Sa cũng bất tỉnh giống như tỷ tỷ, nàng phải làm như thế nào?

Trong kế hoạch ngày hôm nay, nhất định phải nghĩ cách để hồn phách ổn định lại, như vậy mới không cần phải lo lắng về tính mạng.

Ngọc Cô Tán Nhân: "Có ba thứ cần thiết để kêu gọi linh hồn. Sau khi tìm thấy tất cả, có thể bày trận."

Bạch Thanh: "Đó là ba thứ gì vậy?"

Ngọc Cô Tán Nhân: "Truy Hồn Tán, Tuyệt Hồn Đao, Khóa Hồn Kiếm."

Bạch Thanh: "Những thứ này ở đâu?"

Ngọc Cô Tán Nhân: "Truy Hồn Tán đang ở Phác Vương phủ. Hai thứ còn lại, tạm thời ta cũng không biết, ta chỉ tạm thời biết được, Đằng Ngọc Các đang giữ Khóa Hồn Kiếm, còn Tuyệt Hồn Đao vẫn không rõ tung tích."

Vẻ mặt của mấy người họ lập tức trở nên nặng nề, im lặng không nói.

Ba thứ này bọn họ cũng chưa từng nghe qua, trời cao đất rộng, đi đâu tìm Tuyệt Hồn Đao đã mất tích đây?

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Các ngươi cũng không cần đau buồn, Tuyệt Hồn Đao cùng Khóa Hồn Kiếm vốn là một đôi. Nếu các ngươi có thể thành công lấy được Khóa Hồn Kiếm, nó liền có thể cảm ứng được vị trí của Tuyệt Hồn Đao."

Lệ Sa nói: "Sư phụ, không có cách nào khác sao?"

Ngọc Cô Tán Nhân nói tiếp: "Chuyện tới hiện giờ, vi sư chỉ có một biện pháp này."

Lệ Sa nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của Bạch Thanh, sau đó nhìn về phía tỷ tỷ đang nằm trên giường, nắm chặt tay nói: "Sư phụ, nhi đồ nguyện ý đến đó một mình."

Thái Anh lườm Lệ Sa một cái, nói: "Nàng có biết nếu nàng đi, ta cũng không thể không đi?!"

Lệ Sa nói: "Tương lai của cuộc hành trình này không thể biết trước được, nàng..." Sau khi dừng lại, nàng nói: "Thôi thì, chúng ta hãy ở bên nhau."

Thái Anh cười, nói: "Cũng còn biết ý tứ."

"Ta đi tìm, các ngươi ở lại đi." Bạch Thanh đi tới bên giường nắm lấy tay Lệ Vũ, ngữ khí kiên định không cho phép cự tuyệt.

"Ngươi thì không được." Ngọc Cô Tán Nhân cười, nói: "Để giữ lại một phách vẫn còn đang lưu lạc bên ngoài của Vũ nhi, nhất định phải có một người mà nàng cực kỳ vướng bận thường xuyên bầu bạn, ngươi là lựa chọn tốt nhất."

"Đúng vậy, Bạch Thanh tỷ tỷ, tỷ ở lại chăm sóc cho tỷ ấy, ta cùng Lệ Sa nhất định sẽ tìm được Tuyệt Hồn Đao và Khóa Hồn Kiếm, cứu tỷ tỷ tỉnh lại." Thái Anh siết chặt lòng bàn tay, rồi mỉm cười với Lệ Sa.

Bạch Thanh mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời nào.

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Một khi đã như vậy, vi sư phải dặn các ngươi một chuyện."

Lệ Sa nói: "Mời sư phụ nói rõ."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Theo như ta được biết, Khóa Hồn Kiếm là vật trấn giữ của Đằng Ngọc Các, các ngươi muốn tìm được phải tới Đằng Ngọc Các. Tuy nhiên, Đằng Ngọc Các cũng không phải nơi có thể dễ dàng ra vào, các ngươi phải tuyệt đối cẩn thận. Về phần Tuyệt Hồn Đao... " Nói đến đây, ông ấy mới xuất thần nhìn cây phất trần trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Sát khí của Tuyệt Hồn Đao quá nặng, bình thường sẽ ở những nơi lạnh vô cùng, các ngươi có thể tìm theo hướng này. Nếu như Khóa Hồn Kiếm cảm ứng được vị trí của Tuyệt Hồn Đao, viên đá phía cuối chuôi đao sẽ phát sáng. Nhớ lấy, Tuyệt Hồn Đao sát khí rất nặng, nếu lấy được phải lập tức dùng hộp gỗ phong ấn lại, đừng cầm vào đao."

Lệ Sa gật đầu nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta có thể lập tức đi ngay."

Ngọc Cô Tán Nhân nói: "Thời gian Ngọc Kỳ Lân rời chủ là ba năm, bây giờ cũng đã hơn một năm, các ngươi còn chưa tới hai năm, nhất định phải đi nhanh về nhanh."

...

Đó là giữa mùa hè, ve sầu kêu, hoa sen nở rộ.

Cảnh đẹp như thế, nhưng Thái Anh và Lệ Sa cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Con đường phía trước chưa biết, mọi thứ đều chưa biết, trong lòng hai người họ đều cảm thấy sợ hãi, có phiền muộn, nhưng cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau, nắm tay nhau nhìn nhau mỉm cười. Họ đã nghĩ, dù tương lai có ra sao, chỉ cần ở bên nhau là đủ.

Suốt một ngày đêm không ngừng không nghỉ, cuối cùng cũng đến Tây Bắc. Bây giờ đã gần chạng vạng, liền tìm một khách điếm để nghỉ chân, nhân tiện hỏi thăm tin tức, cũng biết được tình hình của Đằng Ngọc Các.

Tên của khách điếm là Hâm Hâm, Thái Anh từng trêu chọc mà nói rằng chủ nhân của khách điếm này nhất định sẽ mang họ Kim. Sau khi trải qua điều tra của Lệ Sa, chủ của khách điếm này thật sự họ Kim, mà bên trong khách điếm chỉ có hai tiểu nhị, một người tên là Chiêu Tài, người còn lại tên là Tiến Bảo.

Ở trong khách điếm đến ngày thứ ba, Thái Anh đột nhiên cảm thấy đau bụng, Lệ Sa sau khi bắt mạch xong liền kê đơn, sau đó nhờ Chiêu Tài đi ra ngoài bốc thuốc. Chiêu Tài đi một hồi lâu vẫn chưa trở về, còn Thái Anh đau tới nỗi sắc mặt tái nhợt, khiến cho người làm đại phu như Lệ Sa cũng không thể không đưa nàng tới y quán gần đó.

Y quán có tên là Bách Thảo Đường.

Vào đại sảnh, Lệ Sa nhìn thấy một đống hỗn độn, Chiêu Tài ôm đầu đứng ở một góc tường, cả người run lên.

Nổi bật nhất là đại phu của Bách Thảo Đường, hắn bị một cô nương vẻ mặt không tốt làm sợ tới mức cả người run lên.

"Hôm nay nơi này không khám bệnh, đi ra ngoài!" Cô nương kia liếc nhìn Lệ Sa và Thái Anh đang đứng ở cửa, hung dữ nói.

Lệ Sa cũng không để vào mắt, nói, "Nếu đã là y quán, nào có đạo lý đuổi người bệnh."

Cô nương kia lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Đại phu ở Bạch Thảo Đường chính là lang băm, tốt nhất các ngươi đừng xem bệnh ở nơi này."

Lệ Sa không muốn gây chuyện, nói: "Ta cũng là một đại phu, đến đây chỉ để lấy thuốc."

"Ngươi là đại phu?" Một tia sáng lóe lên trong mắt cô nương kia, dường như vẫn chưa tin bèn xác nhận lại: "Ngươi thật sự là đại phu?

Lệ Sa cười nói: "Đương nhiên."

Bàn tay đang túm lấy áo đại phu của vị cô nương kia cũng buông lỏng, bước nhanh về phía Lệ Sa, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: "Nếu ngươi đã là đại phu, đương nhiên phải cứu người, mau đi theo ta."

Lệ Sa cau mày nói: "Có thể cứu người, nhưng ta phải chữa khỏi cho phu nhân của ta trước đã."

Nghe vậy, cô nương kia mới nghiêng đầu nhìn người nãy giờ vẫn chưa hề mở miệng là Thái Anh, nói: "Nàng chính là phu nhân của ngươi?" Thấy Lệ Sa gật đầu, lại nói: "Tướng mạo trông rất đẹp." Nói xong quay đầu trừng mắt nhìn đại phu đã sớm thoát khỏi tay mình, lạnh lùng nói: "Còn đứng đó làm cái gì, mau đi bốc thuốc cho nàng ấy!"

Thái Anh chỉ có chút không quen với khí hậu nơi này, sau khi uống hai thang thuốc, đã hồi phục nhanh chóng.

Mà cô nương kia vẫn đi theo hai người đến khi vào trong khách điếm, hóa ra nàng ở phòng bên cạnh phòng của hai người.

Xem ra, nàng nhất quyết chờ Thái Anh khỏe lại để Lệ Sa đi cứu người.

Tuy nhiên, Lệ Sa cũng đã nghe được rất nhiều chuyện gần đây từ miệng cô nương kia. Đại khái là bọn họ bắt những đại phu xung quanh đây phải tới cứu người, nếu như không trị khỏi được, thì y quán của bọn họ cũng sẽ giống như Bách Thảo Đường, bị người tới đập phá.

Tất nhiên, Lệ Sa đã hứa sẽ cứu người, cũng sẽ không nuốt lời.

Ngày hôm đó thấy Thái Anh đã cảm thấy tốt hơn, liền tới gõ cửa phòng cô nương kia.

"Cô nương, chúng ta có thể đi cứu người được rồi."

Cô nương kia tươi cười nói: "Vậy đi thôi."

Trên thực tế, cô nương này khá ưa nhìn, lông mi dài nhỏ, đôi mắt tràn đầy sức sống, khi cười rộ lên trông rất đẹp.

Lệ Sa nghĩ đến việc thường xuyên gặp nàng trong hai ngày qua, nhưng vẫn chưa biết tính danh của đối phương, nhịn không được liền hỏi: "Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?"

"Ta họ Ngọc." Nàng vẫn luôn đi phía trước dẫn đường, khi nói chuyện cũng chưa từng quay đầu lại.

Thái Anh và Lệ Sa liếc nhìn nhau nhưng cũng không lên tiếng. Khi họ đến phía Tây Bắc, đối với từ 'Ngọc' thì hai người họ rất mẫn cảm, bởi vì Các chủ của Đằng Ngọc Các cũng họ Ngọc, còn do Quyết Minh Tử ban tặng... Trên thực tế, bọn họ đã từng gặp qua Các chủ của Đằng Ngọc Các. Nhưng trên cơ bản vị Các chủ kia không hề nói chuyện, hơn nữa Lệ Sa khi đó lại bị Ngũ Thạch Tán dày vò, căn bản liền bỏ qua.

Bây giờ, sau hơn một năm, bọn họ đã sớm quên mất dáng vẻ của vị Các chủ kia từ lâu. May mắn thay, họ biết Ngọc Như Nhan, mặc dù họ không biết mối quan hệ giữa Ngọc Như Nhan và vị Các chủ kia như thế nào, nhưng họ có thể đoán được vị Các chủ kia rất yêu quý Ngọc Như Nhan. Biết vậy, trước khi xuất phát, các nàng đã dùng bồ câu đưa tin cho Ngọc Như Nhan, mong được hỗ trợ.

Vòng qua một vài ngã rẽ, họ được đưa đến một ngôi nhà tồi tàn. Đẩy cửa vào, có mùi ẩm mốc.

"Nàng bị bệnh nhưng đám lang băm kia không có một người nào trị khỏi." Ngọc cô nương bước đến bên cạnh chiếc giường cực kỳ đơn sơ, trên đó có một tiểu cô nương mặc quần áo rách rưới, khoảng chừng tám, chín tuổi.

Lệ Sa tĩnh tâm bắt mạch, một lúc sau mới hỏi: "Tiểu cô nương, có thường xuyên cảm thấy đau bụng không?"

Tiểu cô nương gật đầu.

"Nào, thè lưỡi ra cho ta xem." Nói xong tiểu cô nương liền làm theo, nhìn thấy lưỡi nàng có màu vàng sẫm liền khẳng định chẩn đoán ban đầu của mình là chính xác. Nàng nhìn Ngọc cô nương, nói: "Là bệnh kiết lỵ." Ngừng một chút, nói: "Ta nghĩ đứa nhỏ đã ăn nhiều thức ăn không sạch sẽ. Bệnh này có thể lây, cũng không trách được đám đại phu kia không muốn chữa trị."

"Hừm, đúng là đám lang băm tham sống sợ chết!" Ngọc cô nương lạnh lùng nhìn Lệ Sa, nói: "Không phải ngươi cũng không muốn chữa trị đấy chứ?"

Lệ Sa cười nói: "Ta sẽ kê đơn, ngươi đi bốc thuốc."

Nghe vậy, Ngọc cô nương nhoẻn miệng cười nói: "Ta biết ngươi là một người tốt."

Lệ Sa chỉ cười không trả lời, lục khắp nơi tìm giấy bút để viết đơn thuốc mà không tìm thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực. Thấy vậy, Ngọc cô nương liền đi ra ngoài một lát, sau khi trở về trên tay cầm theo giấy bút, nói: "Viết nhanh đi, ta đi bốc thuốc."

Bệnh kiết lỵ có thể lây lan. Lệ Sa không sợ, Ngọc cô nương lại càng không sợ, ban đêm đều nằm bên cạnh tiểu cô nương.

Về điểm này, Lệ Sa thật sự rất khâm phục.

Để điều trị bệnh kiết lỵ, thuốc và châm cứu chỉ là phụ trợ, hàng ngày nàng sẽ châm cứu cho tiểu cô nương, cứ như vậy sau bảy ngày, tiểu cô nương đã dần hồi phục lại.

Sự hồi phục của tiểu cô nương khiến thái độ của Ngọc cô nương đối với Lệ Sa thay đổi cực kỳ nhanh chóng, xưng hô dần thay đổi thành 'Lạp đại ca'.

Đại phu chữa bệnh cứu người, vốn là những việc theo lẽ thường. Tuy rằng xa xứ, nhưng thói quen này vẫn mãi không thay đổi. Bây giờ bệnh nhân đã hồi phục, Lệ Sa dự định rời đi, đi tìm những người đang chờ các nàng cứu mạng.

Ngày hôm đó, ánh mặt trời vừa lên. Lệ Sa đứng dậy cáo biệt, nói: "Ngọc cô nương, chúng ta còn có chuyện quan trọng, đành phải cáo từ."

"Các ngươi muốn đi đâu?" Ngọc cô nương đặt đũa xuống, chống cằm hỏi.

Lệ Sa suy nghĩ một chút, cảm thấy tìm kiếm xung quanh dường như cũng không phải là cách, bèn hỏi: "Chúng ta muốn đến Đằng Ngọc Các, không biết Ngọc cô nương có biết Đằng Ngọc Các ở nơi nào không?"

Ngọc cô nương 'a' lên một tiếng vô cùng khoa trương: "Các ngươi thật sự muốn tới Đằng Ngọc Các?"

"Ngọc cô nương biết Đằng Ngọc Các ở đâu?" Lệ Sa vội hỏi với vẻ vui mừng.

"Đương nhiên là biết, hơn nữa ta còn biết Các chủ của Đằng Ngọc Các."

Lệ Sa vui mừng nói: "Vậy thì tốt rồi, Ngọc cô nương có thể đưa chúng ta tới đó được hay không?"

Ngọc cô nương nhíu nhíu mày, vẻ mặt có chút khó xử, một lúc lâu sau mới cắn môi nói: "Được rồi, vì các ngươi không phải là người xấu, ta đưa ngươi tới đó là được rồi. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Lệ Sa hỏi.

Ngọc cô nương nói nói: "Chỉ là nếu để mẫu thân của ta biết, nhất định ta sẽ bị trách phạt."

Lệ Sa không khỏi buồn cười nói: "Thì ra là Ngọc cô nương rất sợ mẫu thân."

"Hừm, ta không sợ!" Ngọc cô nương ngẩng cổ lên nói: "Đừng tưởng rằng ta là loại người có ơn mà không báo. Bất kể thế nào, ta đều sẽ đưa các ngươi tới đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro