Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Tình thế xoay chuyển

Lệ Sa mỉm cười đầy ẩn ý, trái tim đã im lặng bấy lâu nay bỗng được kích thích mạnh mẽ. Cuối cùng nàng cũng đợi được viện binh đến, trong đêm đen, dưới bầu trời xanh tối, đang đạp trên dải lụa là hai mỹ nữ tuyệt đẹp, Tần Dục và Ngọc Như Nhan.

Nhìn thấy viện binh đến, Lạc Tung dùng toàn bộ lực đạo trên tay bắt lấy Lệ Sa.

Máu nóng trong người Lệ Sa trào dâng, không chịu thỏa hiệp nữa mà vươn tay ra đỡ, khiêu chiến với ông ta. Có hậu thuẫn, trong một khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy máu huyết trào dâng.

Tần Dục ở phía trước mũi thuyền nhìn thấy trên đất đầy thi thể, trong lòng không khỏi lo lắng, không đợi thuyền lớn cập bờ thì lập tức thi triển khinh công đi tới bờ biển. Đương nhiên, Ngọc Như Nhan không muốn nàng một mình tiến lên ngăn địch, cho nên lập tức theo sau.

Lạc Dật Phàm nhìn thấy Tần Dục, lập tức buông Lạc Dật Băng ra, bước nhanh về phía nàng ấy, cười nói: "Tần cô nương..."

"Ta không muốn nghe thấy giọng nói của ngươi." Tần Dục cau mày ngắt lời hắn, vòng qua bên cạnh Lạc Dật Phàm, bước tới trợ giúp Lệ Sa. Mặc dù nàng không có vũ khí nhưng một chưởng của nàng cũng có thể xem như kình phong.

Lạc Tung tiếp nàng mấy chiêu, không khỏi thầm kinh hãi, thầm nghĩ: 'Tần cô nương này quả thật không đơn giản.' Lúc đầu ông ta còn tưởng là Hoắc Diễm, nhưng khi nhìn thấy đi tới là hai tiểu cô nương, nhất thời cũng không để ở trong lòng, nhưng cũng biết cô nương cùng mình đối chiến là Tần Dục, là người mà nhi tử của ông ta ngày đêm mong nhớ.

Thể lực của Lệ Sa không thể chống đỡ được nữa, thiếu chút nữa té ngã trên đất. Ngọc Như Nhan vội vàng bước tới đỡ nàng, cười nói: "Phác tỷ phu, không phải muội tới chậm rồi chứ?"

Lệ Sa cười nói: "Lúc ta chưa chết đã đuổi tới, cũng không biết là sớm hay muộn."

Ngọc Như Nhan nói: "Phác tỷ tỷ cũng ở đây, nhưng..."

"Nhưng sao?" Thấy nàng có vẻ khác lạ, Lệ Sa vội hỏi, không ngờ lại đụng tới miệng vết thương, ho khan không ngừng.

Ngọc Như Nhan đút cho nàng một viên thuốc, nói: "Ngươi đừng lo lắng, Phác tỷ tỷ vận khí hướng huyệt, khiến chân khí tán loạn, bị nội thương rất nặng. Mặc dù thân thể của tỷ ấy suy yếu, nhưng tạm thời không ảnh hưởng tới tính mạng, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc. Chúng ta phải đi tìm Hoắc bá phụ vận công giúp tỷ ấy chữa thương."

Lệ Sa ậm ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở thân ảnh màu trắng phía trên đầu thuyền. Ngọc Như Nhan nhìn theo ánh mắt của nàng, vạt áo của người đứng trước thuyền tung bay trong gió, chính là Thái Anh.

Bên trong Bích Hồ có hai chiếc thuyền lớn, một chiếc chở hàng trăm người, y phục màu đỏ, là người của Nam Hỏa Môn, chiếc còn lại chở nhiều người với trang phục khác nhau, có rất nhiều người đứng dày đặc trên thuyền. Lệ Sa chỉ biết trong đó có hai người là Thái Anh và Bạch Thanh.

Lạc Dật Băng nhìn thấy Bạch Thanh liền nhào vào trong lòng nàng ấy khóc lớn, cố gắng trút bỏ mọi đau khổ trong lòng, về tình yêu hay tình cảm gia đình.

Thái Anh tiếc rằng mình không thể sử dụng nội lực nên chỉ có thể từng bước đến gần Lệ Sa như một người bình thường không biết võ công, tầm mắt mờ mịt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đó là người mình thương.

Ngọc Như Nhan giao Lệ Sa cho Thái Anh, sau đó quay sang giúp Tần Dục đối phó với Lạc Tung.

Lệ Sa vươn tay lau nước mắt trên mặt Thái Anh, cười yếu ớt nói: "Khóc cái gì, ta vẫn còn sống."

Thái Anh đưa tay lên quẹt nước mắt, nâng lòng bàn tay lên muốn đánh xuống, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lệ Sa, làm cách nào cũng không hạ thủ được. Mặc dù trong lòng nàng đang tức giận, nhưng cũng không đành lòng tổn thương đối phương.

"Nàng nợ ta một lời giải thích." Thái Anh vẻ mặt lạnh lùng giúp nàng lau mồ hôi trên trán, nước mắt lưng tròng, nói: "Làm sao có thể gầy đi nhiều như vậy?"

Lệ Sa nắm tay nàng ấy cười nói: "Ta ngày đêm đều nhớ đến nàng, cơm cũng chỉ ăn được mấy miếng, gầy đi là lẽ đương nhiên. Sau khi trở về nàng kêu Hồng Chúc làm nhiều món ngon cho ta ăn, rất nhanh ta đã có thể béo lên rồi."

Thái Anh ôm nàng, ngửi thấy mùi máu tanh trên người nàng, trong lòng chua xót, nước mắt giàn giụa.

Lệ Sa vùi đầu vào cổ nàng ấy, khẽ hôn xuống, ôn nhu nói: "Thân thể của nàng thế nào rồi?"

Thái Anh dừng lại một chút, nói: "Không sao, không đau không ngứa, chỉ cần không dùng nội lực thì không khác gì bình thường."

Sắc trời tối sầm lại, Lạc Thủy sơn trang lên đèn. Ánh sáng mờ phản chiếu những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau, kiên nghị, hoặc oán giận, hoặc căm tức.

Đột nhiên, một lượng lớn người với y phục giống nhau bước ra từ Lạc Thủy sơn trang, khoảng hai trăm người. Tất cả những người trên thuyền lớn cũng đều nhảy xuống, số người cũng gần như nhau. Trong lúc nhất thời, hai bên đứng đối diện nhau, đao kiếm chĩa về phía đối phương.

Lúc Lạc Tung giao tranh với Tần Dục cũng không chiếm được chút ưu thế nào, trên người ông ta có nhiều chỗ bị thương, liền thối lui về phía đám người Lạc Thủy sơn trang ở phía sau, cười nói: "Không tồi, đồ đệ của Hoắc Diễm quả nhiên danh bất hư truyền."

Tần Dục thờ ơ nói: "Quá khen."

Lạc Tung nói: "Không biết cô nương đại giá quang lâm tới đây là có chuyện gì?"

"Lạc Trang chủ cũng là cao thủ võ lâm Giang Nam, tại sao lại làm ra những chuyện khiến người khác khinh thường như vậy?" Tần Dục không phải là người thích vòng vo, thẳng thắn chất vấn.

Lạc Tung lớn tiếng cười nói: "Mỗi người đều có chí hướng riêng, mong cô nương không nhúng tay vào chuyện này."

Tần Dục hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ không xen vào. Lần này ta đến đây chỉ vì một chuyện duy nhất, Lạc trang chủ, mong ngài giao Ân Nham tiền bối ra đây."

Lạc Tung giả vờ ngạc nhiên, nói: "Tại sao cô nương lại nói ra những lời này? Ân tiền bối nên ở Bắc Thủy Môn mới phải, từ khi nào mà ngài ấy lại xuất hiện ở Lạc Thủy sơn trang?"

Tần Dục phất tay, lập tức có bảy hắc y nam tử đi tới, chính là Bắc Thủy thất hào. Vẻ mặt Lộ Hạo Nhiên có chút kích động nói: "Rõ ràng sư phụ của ta đã bị các ngươi bắt, bây giờ còn muốn chối bỏ?!"

Lạc Tung cười nói: "Vị thiếu hiệp này, ngươi không có bằng chứng, xin đừng ngậm máu phun người!"

Ninh Hạo Tuyền đứng dậy, nói: "Ngày đó, chính tai ta nghe thấy Lạc Thủy sơn trang các ngươi nói đã bắt được Ân lão nhân của Bắc Thủy Môn, hôm sau đều đã quên hết chuyện tình. Xin hỏi Ân lão nhân trong miệng bọn họ chẳng lẽ không phải là sư phụ của ta, Ân Nham?"

Lạc Tung cười một tiếng, vừa muốn lên tiếng trả lời đã bị đối phương trách móc. Tiếp theo nhìn thấy Ngọc Như Nhan dẫn theo một lão già với bộ y phục lôi thôi đi đến phía này.

Vẻ mặt của Lạc Tung thay đổi, sau đó lại mỉm cười, chào hỏi nói: "Ân tiền bối, mấy ngày nay tiếp đón không chu toàn, mong ngài thông cảm."

Người đã tìm rất lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp lại, phu thê Thái Anh đều vô cùng mừng rỡ. Lệ Sa mỉm cười, đột nhiên ngồi xuống đất, cởi giày ra, từ bên trong giày lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Ninh Hạo Tuyền, nói: "Đây là Huyền Vũ Lệnh, hôm nay vật quy nguyên chủ, đưa cho sư phụ ngươi đi." Nói xong, nàng kéo Thái Anh đi về phía thuyền lớn, vật đã quy chủ, nơi này có rất nhiều chuyện, hiện tại cũng đã không liên quan tới các nàng nữa.

Đột nhiên, cảm thấy một bên chân tê rần, bị người khác lôi lên, một bên giày khác bị tháo ra, Ngọc Kỳ Lân cũng theo đó rơi xuống đất.

Một tia sáng kỳ dị xẹt qua khuôn mặt của Ân Nham, tay phải hình thế trảo, Ngọc Kỳ Lân bay lên, rơi vào trong tay ông ta. Đối phương đột nhiên cất cao giọng cười to, dùng một tay quăng Lệ Sa ra ngoài.

Trong một khoảnh khắc, Lệ Sa dường như hiểu ra mọi chuyện, mặc dù ngã trên đất nhưng cũng không cảm thấy đau đớn. Một lúc lâu sau, nàng mới hoàn hồn lại, dưới thân cảm thấy rất mềm mại, nàng ngước mắt lên nhìn Lạc Dật Băng, liếc nhìn Thái Anh, nhanh chóng đứng dậy nói: "Lạc muội muội, ngươi không sao chứ?"

Xương cốt toàn thân của Lạc Dật Băng dường như muốn rã rời, nhưng nàng vẫn lắc đầu.

Bạch Thanh cau mày bước tới đỡ nàng ấy dậy. Lúc này, tất cả những người trong Lạc Thủy sơn trang đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô: "Lão trang chủ!"

Lệ Sa cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra tất cả đều là một âm mưu, từ đầu đến cuối đều được thực hiện dưới sự sắp xếp của người khác. Nàng từng bước đi về phía 'Ân Nham', đột nhiên bật cười, cười đến không ngừng ho khan nữa mới đưa một ngón tay cái lên, khen: "Ân tiền bối, sách lược hay quá!"

"Ha ha, còn phải đa tạ đám người các ngươi quá nhiệt tình." 'Ân Nham' đem hai thứ cất vào trong ngực, cười nói: "Nếu không phải dựa vào nhân tâm của ngươi, lão phu sẽ không thể lợi dụng được. Ngươi rất thông minh, nếu ngươi đã biết toàn bộ sự tình, bị thương ở Ung Đô lẩn trốn vào Quận mã phủ đều là khổ nhục kế của ta, mục đích chính là muốn các ngươi giao thiệp với giang hồ, đem theo Huyền Vũ Lệnh và Ngọc Kỳ Lân cùng gia nhập giang hồ. Các ngươi đã làm rất tốt, hoàn hảo hơn so với những gì ta dự đoán, thậm chí ngươi không cần tới tính mạng cũng muốn bảo vệ cho Huyền Vũ Lệnh, hơn nữa còn không một chút tổn hại nào mang nó tới Lạc Thủy sơn trang."

Lệ Sa thực ra cũng không hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn, hỏi: "Ngươi nói mình là sư đệ chưởng môn Bắc Thủy Môn, là thật hay là giả?"

Ân Nham nói: "Giả thôi, thật chết rồi. Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là Lạc Thiên."

Lệ Sa hừ lạnh một tiếng, nói: "Bắc Thủy thất hào đang ở đâu?"

"Đều đã chết hết rồi! Bọn họ đều là đệ tử của ta!" Vừa dứt lời, ông ta liền vươn tay xé rách mặt nạ da người trên mặt, đồng thời bảy người cũng xé nát mặt nạ da người trên mặt, gương mặt thật sự của bọn họ đều hiện ra bên ngoài ánh sáng.

Lệ Sa không khỏi cảm thấy buồn khi nghĩ đến Lộ Hạo Nhiên và Ninh Hạo Tuyền. Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Bá Đao Ngũ Hùng lại dễ dàng tin các nàng không phải là người của Bắc Thủy Môn, tại sao Bạch Thanh lại cảm thấy kiếm pháp của bọn nàng có chút quen mắt, hóa ra người này vốn không phải là người của Bắc Thủy Môn, thứ truyền thụ cũng không phải là kiếm pháp của Bắc Thủy Môn.

"Tại sao ngươi không lấy Ngọc Kỳ Lân lúc còn ở Ung Đô?" Lệ Sa hỏi, siết chặt nắm đấm, cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, những kẻ trong giang hồ này quả thật khiến cho kẻ khác phải thất vọng đau khổ.

Lạc Thiên bật cười nói: "Dù nói thế nào ngươi cũng là hoàng thân quốc thích, nếu ngươi chết ở Ung Đô, hoàng thượng nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng. Dân không đấu lại với quan, điểm này ta vẫn biết rõ."

Lệ Sa trong lòng càng ngày càng lạnh lẽo, nhưng nàng không có khí lực để hỏi bất cứ câu nào. Lạc Thiên cũng không còn dáng vẻ già nua nữa, mặt mày hồng hào, lắc lắc ống tay áo, nói: "Đêm nay là thời điểm tốt nhất để mở Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận. Nếu không muốn chết, tự mình lên thuyền rồi rời đi, bằng không đừng trách lão phu vô tình."

Âm mưu, quả nhiên đây là một âm mưu rất lớn, Thái Anh tức giận vô cùng cả người đều run lên, nhất thời không nói được lời nào. Hai người họ một đường trèo non lội suối, trải qua bao kiếp nạn sinh tử, hóa ra lại đang bán mạng cho một kẻ lừa đảo.

Lạc Thiên bị Ngọc Như Nhan tìm thấy, lúc này sắc mặt xanh mét, định tiến lên liều mạng với ông ta.

"Nhan nhi, không thể lỗ mãng." Tần Dục kịp thời nắm lấy nàng, vỗ vỗ cánh tay.

Trên thực tế, chính Tần Dục đã nhờ Ngọc Như Nhan dẫn người đi tìm Ân Nham. Chuyện Tần Dục nhờ đương nhiên nàng sẽ làm nghiêm túc, tưởng khó nhưng lại dễ dàng tìm thấy, lúc đó trong lòng nàng có có chút mừng thầm, hiện giờ lại rất muốn khóc. Tần Dục kéo Ngọc Như Nhan ra sau, thản nhiên nói: "Hóa ra Lạc lão trang chủ vẫn còn tại thế. Nếu như Ân tiền bối sớm đã bị ngộ hại, chúng ta liền cáo từ."

Lạc Thiên nói: "Mọi người có thể đi, ngươi cùng nàng thì không thể." Nói xong chỉ vào Lệ Sa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro