Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Đại nghiệp xưng bá

Một chùm ánh sáng trắng tràn vào trong hang, phản chiếu khuôn mặt có chút mệt mỏi của mấy người họ. Sáu người cùng ngồi lại một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Thanh.

Bạch Thanh mỉm cười, nói tiếp: "Sư phụ bị ám ảnh bởi y thuật, cả đời cũng không phục người nào nhưng ông ấy lại vô cùng bội phục một vị đại phu không biết võ công, người đó chính là bá phụ của hai người Lạp Bạch Cảnh. Ta đi theo ông ấy tới Bắc Thượng, phong cảnh nơi này không giống với miền bắc, cũng không phải là một nơi phồn hoa như Giang Nam. Chúng ta ở Bách Thiện Đường tới ngày thứ ba, nhìn thấy hai người giống nhau như đúc bước vào, sững sờ mất một lúc, ánh mắt hai người trong trẻo không nhiễm một hạt bụi, tựa như thần tiên trên trời khiến cho người ta có cảm giác sạch sẽ."

"Nói bậy." Lệ Vũ thấp giọng oán trách, giọng nói rất nhỏ rất nhỏ như thể chỉ có mình nàng mới có thể nghe thấy. Nàng hơi ngượng ngùng, nhưng suy nghĩ vẫn bay bổng không ngừng hướng tới ngày gặp mặt lần đầu tiên. Nàng nhớ rằng hôm đó Bạch Thanh có vẻ mặt lạnh lùng, dường như đang không vui.

Lệ Sa và Thái Anh cười với nhau, nhìn Bạch Thanh và Lệ Vũ đầy ẩn ý.

Lạc Dật Băng nói: "Nhị tỷ, Ung Đô sao có thể so với Giang Nam được?"

Bạch Thanh cười nói: "Giang Nam tú lệ, Ung Đô to lớn. Mỗi nơi đều có ưu điểm riêng. Nếu có cơ hội, muội cũng có thể tới Ung Đô một lần."

Lạc Dật Băng khẽ đáp, liếc nhìn Lệ Sa, rồi cũng không nói nữa.

Lạc Dật Hằng nói: "Nhị tỷ, sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Thanh nói: "Ta và sư phụ ở Bách Thiện Đường trong nửa năm ngắn ngủi. Trong thời gian này, ta kết bạn với tỷ đệ Lạp thị, tình nghĩa càng ngày càng sâu sắc. Nửa năm sống ở Ung Đô cũng xem như là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời ta." Khi nói đến nửa câu sau nàng ấy nhìn về phía Lệ Vũ nở nụ cười rạng rỡ, đủ để làm một trái tim tan chảy.

Bạch Thanh đã bỏ qua rất nhiều chuyện, một số chuyện xảy ra trong nửa năm qua, một số đó Lệ Sa có biết, một số còn lại thì là bí mật nho nhỏ trong lòng. Mặc dù những người ở đây là những người thân yêu của nhau, nhưng cũng có những điều khó có thể nói ra. Nàng ấy dừng lại, nhìn xuống vết máu trên giày nói: "Sau đó, ta nhận được thư phụ thân gửi tới gọi ta quay về sơn trang, ta liền rời khỏi Ung Đô."

Nói về Lạc Thủy sơn trang, vẻ mặt lúc trước của Bạch Thanh cũng biến mất, trở nên vô cùng u ám.

Lạc Dật Hằng thấy nàng như vậy liền hỏi: "Nhị tỷ, đệ nhớ rõ sau khi tỷ quay về sơn trang thì bị phạt nhốt mình trong phòng để kiểm điểm hai tháng, sau khi tỷ ra ngoài không lâu bá phụ nói tỷ đột nhiên phát điên, đã đem tỷ nhốt ở sau núi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Thanh không trả lời câu hỏi của hắn, liền hỏi mọi người: "Các ngươi có biết 'Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận' không?" Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Bạch Thanh thở dài: "Đây là trận pháp thời thượng cổ. Các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường. Tất cả những chuyện xảy ra nguyên nhân đều bởi vì trận pháp này, đây là một trận pháp vô cùng ác độc."

Thấy mọi người khó hiểu, Bạch Thanh cười nói: "Sau khi ta quay về Lạc Thủy sơn trang chịu phạt, một tháng đầu còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng sau đó lại không thể chịu được cuộc sống quá mức nhàm chán này. Vì thế ta liền muốn trốn đi một lần nữa, không nghĩ lại gặp được một chuyện làm thay đổi vận mệnh cả đời mình."

Nàng dừng lại một chút, ngẩng đầu hỏi huynh muội Lạc thị: "Băng nhi, Hằng nhi, các ngươi còn nhớ trước đây chúng ta từng chơi trốn tìm thì phát hiện ra một nơi không?"

Lạc Dật Hằng nói: "Vân Thủy động?"

Lạc Dật Băng nói: "Đáng tiếc, sau khi bị bá phụ phát hiện, chúng ta bị phạt quỳ ba ngày ba đêm."

Bạch Thanh nói: "Chính là Vân Thủy động. Xuyên qua mật thất có một bức màn nước, ngày trước chúng ta vô tình tìm thấy nơi đó chỉ vì chơi trốn tìm, không hề phát hiện ra chỗ đó bất thường. Mãi cho đến khi ta chuẩn bị trốn đi một lần nữa, ta phát hiện ra bên trong đó lại cất giấu một bí mật động trời."

Trong chốc lát, không khí trong sơn động bắt đầu đông cứng lại, chỉ có Bạch Thanh giọng nói có chút lạnh lùng: "Khi ta vừa mới trốn khỏi Bích Thủy Hiên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người vụt qua trước mặt, ta liền tò mò đi theo. Đến gần mới phát hiện ra người kia là đại ca, hình như hắn có chút thấp thỏm, lập tức đi tới chỗ mật thất. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn vô cùng lo lắng, ta liền nghĩ đến Lạc Thủy sơn trang xảy ra chuyện gì đó, vẫn luôn trộm theo sát phía sau."

"Võ công của hắn cũng không bằng ta, ta đi theo phía sau, hắn căn bản cũng không biết. Đến khi ta theo hắn xuyên qua thủy mạc, bước vào Vân Thủy động, nấp sau tảng đá mà trộm nhìn..." Ánh mắt Bạch Thanh nhìn xa xăm, giống như nàng đang trở về cái đêm hai năm trước, chậm rãi nói ra những chuyện xảy ra.

"Phàm nhi, mọi chuyện thế nào rồi?" Người nói đang ngồi trên chiếc ghế đá lớn phía trên, người đó chính là Lạc Tung.

Lạc Dật Phàm nói: "Thưa phụ thân, đương nhiên đã tìm được chín nữ tử thuần âm, mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch. Chỉ là..."

La Chí Tường cau mày nói: "Chỉ là cái gì?"

Lạc Dật Phàm nói: "Chỉ là... Tần cô nương cũng nằm trong số đó."

Lạc Tung chửi rủa: "Đồ vô dụng! Lại do dự vì một nữ tử?!"

Lạc Dật Phàm vội nói: "Phụ thân, con thật sự thích Tần cô nương. Mong người cho con một chút thời gian, con nhất định sẽ tìm được một cô nương khác thay thế cho nàng."

Lạc Tung cười nói: "Ha ha, không vội, không những tìm được nữ tử thuần âm, ngươi còn phải cam đoan các nàng tuyệt đối thuần khiết, nếu như máu của các nàng không tinh khiết, đến lúc đó đều sẽ vô dụng. Như vậy đi, ta cho ngươi thời gian hai năm tìm được hay không đều là do ngươi."

Lạc Dật Phàm vui mừng nói: "Đa tạ phụ thân. Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long, ba lệnh bài đều nằm trong khống chế của chúng ta, chỉ cần con thành thân với Tần cô nương, Chu Tước Lệnh đương nhiên cũng trở thành vật của Lạc Thủy sơn trang chúng ta."

Lạc Tung nói: "Tứ đại lệnh bài đương nhiên quan trọng, Ngọc Kỳ Lân còn quan trọng hơn. Ta nhận được tin tức xác định Ngọc Kỳ Lân đang ở Ung Đô. Việc này không nên chậm trễ, ngươi lập tức phái người tới Ung Đô nghe ngóng về Ngọc Kỳ Lân."

Lạc Dật Phàm nói: "Phụ thân, sau khi Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận mở ra sẽ như thế nào?"

Lạc Tung cười lớn nói: "Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận có thể mở ra lăng mộ của Mai Nguyệt Bách, bên trong cất giấu vô số vàng bạc châu báu, còn có tuyệt học bí tịch cả đời của Mai Nguyệt Bách. Với hai thứ này, Lạc Thủy sơn trang của chúng ta có thể thống lĩnh giang hồ, cho dù ngai vàng của hoàng đế cũng sẽ phải nhường lại."

Bạch Thanh thản nhiên nói ra những chuyện này, bị cắt ngang bởi lời chế nhạo của Thái Anh. Thái Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Hoang đường!"

Lệ Sa nhéo nhéo tay nàng, ra hiệu cho Bạch Thanh tiếp tục. Thái Anh cảm thấy khó chịu nhưng khi ngón tay của Lệ Sa chạm vào mu bàn tay mình thì cũng dần bình tĩnh lại.

Bạch Thanh thở dài, nói: "Họ muốn mở lăng mộ của Mai Nguyệt Bách nhưng phần mộ của Mai Nguyệt Bách lại bày Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận, để mở được trận pháp này cần máu của nữ tử thuần âm cùng với năm thứ đồ này."

Lệ Sa nói: "Là tứ đại lệnh bài cùng Ngọc Kỳ Lân?"

Bạch Thanh gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ chuyện này thật vô lý. Cho dù có ra mặt khuyên can phụ thân cùng huynh trưởng, chuyện này bọn họ mưu tính đã lâu, sao có thể chịu nghe lời của ta? Nhiều lần ta đã muốn khuyên can, vì muốn chừa lại một đường lui cho Lạc Thủy sơn trang, ta bắt đầu thuyết phục mọi người trong trang rời đi."

Lạc Dật Băng chợt nhận ra, nói: "Khó trách tại sao ngày ấy Nhị tỷ lại khuyên ta rời khỏi Lạc Thủy sơn trang, lúc đó ta còn nhỏ, nghe cũng không hiểu."

Bạch Thanh nói: "Chuyện này tỷ cũng không trách muội. Về sau, ta bị bọn họ cho là kẻ ăn nói hàm hồ xem như kẻ điên nhốt ở phía sau núi. Sau khi bị nhốt ở đó không lâu, ta phát hiện mẫu thân, người vốn dĩ đã chết, giờ đây vẫn còn sống nhưng bà ấy đã phát điên. Sau này từ miệng phụ thân ta mới biết được mẫu thân đã biết hết mọi chuyện, cũng nhiều lần khuyên can cho nên đã bị ông ta nhốt lại. Ta cũng biết bọn họ rất kiên quyết cho nên cũng không hỏi đến chuyện của Lạc Thủy sơn trang nữa. Bị nhốt sau núi một thời gian, ta một lòng luyện võ, đã dần thích ứng với cuộc sống phía sau núi. Cho đến ba tháng sau, bọn họ tới tìm ta, phá vỡ cuộc sống buồn tẻ mà bình thản kia của ta."

Bạch Thanh liếc mắt nhìn Lệ Vũ một cái, rồi nói tiếp: "Không biết bọn họ nghe được từ đâu mà biết ta thân thiết với các ngươi, muốn ta lấy Ngọc Kỳ Lân từ tay hai người. Đương nhiên ta một mực từ chối, thế nhưng lời nói vô tâm của Lạc Dật Phàm đã làm cho ta thay đổi chủ ý, hắn nói Vũ nhi là nữ tử thuần âm trên đời hiếm gặp. Ta biết hắn muốn Vũ nhi thế chỗ thay cho Tần cô nương, lập tức đưa ra điều kiện với hắn, ta có thể giúp bọn hắn có đi tìm Ngọc Kỳ Lân nhưng hắn nhất định không được động vào Vũ nhi."

Lệ Sa chợt nhận ra, trong lòng thầm nghĩ: 'Hóa ra mọi việc tỷ ấy làm đều là vì tỷ tỷ, chẳng trách ngày đó ở Vô U Cốc, trên người tỷ ấy có chút phiền muộn.' Nói: "Nói mới nhớ, tại sao Tần cô nương không tới Lạc Thủy sơn trang."

Thái Anh nói: "Chính là... Chính là Ngọc muội muội đã gửi thư tới kêu nàng đừng tới giúp chúng ta." Lúc này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một tia lo lắng không thể giải thích được, thầm nghĩ: 'Tỷ tỷ là thuần âm nữ tử, đương nhiên Lệ Sa cũng sẽ giống như vậy, vì thế nếu còn để nàng ấy ở lại Lạc Thủy sơn trang thì sẽ không an toàn.'

Lệ Sa cau mày nói: "Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận quả thật là vô cùng hoang đường! Không được, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây, rời khỏi nơi quỷ quái này."

Bạch Thanh nói: "Theo như ta biết, bọn hắn đã thu thập được Thanh Long, Bạch Hổ Lệnh. Chu Tước Lệnh thì còn nằm trong tay Tần cô nương, nhất định bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ấy. Huyền Vũ Lệnh cùng Ngọc Kỳ Lân đều ở Lạc Thủy sơn trang, bắt được chúng ta đoạt lấy hai vật này chỉ là chuyện sớm hay muộn..." Không phải nàng bi quan mà thật sự không nghĩ ra cách nào có thể an toàn rút lui.

Lạc Dật Hằng nghe được chuyện bá phụ mà mình vẫn luôn kính trọng lại làm ra những chuyện điên rồ như vậy, không khỏi cảm thấy bi phẫn. Hắn tới gần tường đá ngồi xuống đánh mạnh một quyền vào phía trên tường đá, một quyền này lại có thể đánh xuyên qua. Tất cả mọi người đều chú ý về phía bên này, Lệ Sa đứng dậy kiểm tra, sau đó nhặt cục đá trên mặt đất ném lên tường đá.

Trên bức tường đá đã mở ra một cái lỗ to bằng cái chậu rửa mặt, Lệ Sa đi vào thăm dò. Bên trong rất tối, không thể nhìn rõ. Với ánh sáng từ cửa hang, người ta có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có một chiếc bàn đá.

Lạc Dật Hằng đốt đuốc, đi vào bên trong động tìm kiếm, cách đó hai ba mét có ba cái bàn đá, còn lại bốn phía đều là đá vụn.

"Chúng ta vào xem một chút." Lệ Sa dùng đá đập vào tường, đến khi có thể cho phép một người đi qua mới dừng lại.

Lạc Dật Hằng dẫn đầu đi vào, theo sau là Lạc Dật Băng, sau khi Bạch Thanh đi vào, nàng vươn tay ra kéo Lạp Lệ Vũ vào. Thái Anh cũng theo sát phía sau Lệ Sa mà bước vào. Lệ Sa quay lại và liếc nhìn ánh sáng ở lối vào cửa động, quay lại, nhìn thấy Thái Anh đứng ở phía sau bức tường đá chờ mình thì không khỏi mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro