Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Lạc Nhị tiểu thư

Tối hôm qua Lạc Dật Hằng bị mấy câu nói của Lệ Sa chọc cho tức giận đến không ngủ được, sáng sớm chạy đến trước cửa Lệ Sa, định đánh bại thư sinh thối nát này.

"A, Lạc huynh đệ sớm!" Lệ Sa thuận tay đóng cửa phòng lại, thấy Lạc Dật Hằng nghiêm mặt dựa vào lan can, cười nói: "Là tới báo thù cho ngày hôm qua đúng không?"

"Hừ, ngày hôm qua là ta cho ngươi thắng thôi!" Lạc Dật Hằng khinh thường nhìn nàng, nói: "Ngươi nói nhảm quá nhiều. Ta cùng ngươi đánh nhau một trận, nếu không ta sẽ không phục." Tối hôm qua Lệ Sa nói những ngôn từ chế nhạo hắn, hôm nay hắn sẽ dùng kiếm trong tay đòi lại gấp bội.

Lệ Sa mỉm cười, nói: "Lạc huynh đệ, ta không muốn đánh nhau với ngươi."

Lạc Dật Hằng dựng thẳng mày, nói: "Ngươi không dám đánh với ta! Sợ thua sao?"

Lệ Sa nói: "Lời này sai rồi, thua thì thua, có cái gì phải sợ. Ngươi nếu muốn đánh với ta, đi Lạc Thủy sơn trang đánh cũng không muộn."

Lạc Dật Hằng nói: "Không được! Muốn đánh ngay bây giờ! Chờ trở lại Lạc Thủy sơn trang, ta sẽ không có cơ hội đánh nhau với ngươi."

Lệ Sa khó hiểu nhìn hắn, nói: "Nếu ngươi có ý muốn đánh, chúng ta sẽ ra ngoài đánh." Nghĩ thầm: 'Lạc Thủy sơn trang đã là võ lâm thế gia, mọi người cùng nhau luận bàn võ nghệ, động đao động kiếm tất nhiên là khó tránh khỏi, tại sao sau khi hồi trang lại không có cơ hội đánh nhau?'

Lạc Dật Hằng trong lòng vui vẻ, cười nói: "Tốt như thế, chúng ta đi sân đất trống sau hậu viện mà tỷ thí." Hắn từ sau khi gặp qua khinh công của Lệ Sa liền vô cùng tò mò về người này, tò mò kiếm pháp của nàng có xinh đẹp dứt khoát như khinh công hay không.

Lệ Sa vô tâm mà luận võ với hắn, để cho hắn dùng ba lực là thành công chiến thắng, kết quả tự nhiên là nàng thua.

Lạc Dật Hằng thắng được thoải mái tự nhiên như vậy, không khỏi cất tiếng cười to, chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái, mặt trời cũng ấm áp kỳ lạ, nói: "Ha ha ha, thối thư sinh quả nhiên chỉ là khinh công lợi hại, kiếm pháp ngược lại qua quít bình thường."

Lệ Sa mỉm cười, nói: "Lạc Thủy kiếm pháp quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục bội phục! Lạc huynh đệ, không biết có thể dạy ta một chiêu nửa thức hay không? Ngày nào hành tẩu giang hồ cũng dùng để hù dọa người khác."

Lạc Dật Hằng hiển nhiên không nghe ra ý tứ bên trong của nàng, cười nói: "Biết Lạc Thủy kiếm pháp lợi hại rồi chứ gì? Dạy ngươi cũng không phải là không thể, bất quá ngươi phải bái ta làm sư phụ."

Lệ Sa bĩu môi, nói: "Vậy thì thôi."

"Lạp đại ca, hắn không dạy ngươi, ta sẽ dạy." Cách đó không xa có một nữ tử áo trắng, chính là Lạc Dật Băng.

"Lạc muội muội nói lời này là thật?" Lệ Sa có chút kinh ngạc trước sự xuất hiện của nàng ấy, nhưng vẫn duy trì nụ cười trước sau như một.

"Thật sự!" Lạc Dật Băng rất nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Đại ca ca cùng bá phụ nói chuyện Lạp đại ca muốn đi Lạc trang làm khách, bá phụ rất là cao hứng, đã phái một chiếc thuyền lớn đi ra nghênh đón."

"Đã như vậy, chúng ta liền hồi trang đi." Lạc Dật Hằng cười hắc hắc, nói: "Thối thư sinh so kiếm thua ta, lúc này ta gọi ngươi là tiến trang, ngươi sẽ không từ chối chứ?"

Lạc Dật Băng liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Bá phụ nói Lạp đại ca là khách quý, tuyệt đối không thể thất lễ." Cười cười với Lệ Sa, nói: "Không biết Lạp đại ca dự định khi nào sẽ đi Lạc Thủy sơn trang?"

Trong lòng Lệ Sa có quá nhiều nghi hoặc, trong lúc nhất thời lại không giải được gì, thầm nghĩ: 'Có lẽ những bí ẩn này sẽ được vạch trần ở Lạc Thủy sơn trang.' Mỉm cười, nói: "Tại hạ ngưỡng mộ Lạc Thủy sơn trang đã lâu, cái này ngay bây giờ liền khởi hành đi."

Thái Anh sau khi Lệ Sa đi cũng theo đó chạy tới bên hồ, trốn ở xa xa thấy Lệ Sa chắp tay đứng ở mũi thuyền, gió hồ thổi lên một góc quần áo của nàng ấy, dường như đang vẫy tay cáo biệt nàng.

Con thuyền lớn càng phiêu càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Thái Anh cảm giác mũi chua xót, nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Đột nhiên, đầu vai bị người ta vỗ nhẹ một cái, quay đầu liền nhìn thấy một bóng hồng mơ hồ, đưa tay lau mắt, tầm mắt trở nên rõ ràng.

"Không nỡ?" Ngọc Như Nhan cười hỏi nàng.

Thái Anh nhìn mặt hồ yên tĩnh, nói: "Từ khi chúng ta thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên chàng rời xa ta."

"Thì ra là như thế." Ngọc Như Nhan nắm lấy tay nàng, nói: "Chuyện đã đến nước này, Phác tỷ tỷ không cần quá mức thương tâm. Chúng ta cũng nên hành động."

Thái Anh gật gật đầu, đi theo nàng ấy rời khỏi bên hồ, thầm nghĩ: 'Ta nhất định phải làm tốt nhiệm vụ, tuyệt đối không được kéo chân Lệ Sa.'

Lệ Sa sở dĩ đi dứt khoát như vậy, thật sự là sợ thấy Thái Anh âm thầm lau nước mắt. Cái loại bộ dáng nước mắt long lanh này thật sự quá mức khiến người ta chua xót, chỉ có không gặp mới không có thương cảm đi theo. Rất rõ ràng là nàng đã đánh giá quá cao tâm tình của mình, đứng ở mũi thuyền lại mong đợi Thái Anh sẽ xuất hiện bên hồ, cùng nàng phất tay chào tạm biệt.

Nàng không nói Thái Anh là thê tử của nàng với người Lạc Thủy sơn trang, phòng khi nàng bị bọn người kia phát giác, toàn bộ là vì bảo vệ nàng ấy. Nếu nàng thật sự ở Lạc Thủy sơn trang có cái gì bất trắc, người của Lạc Thủy sơn trang cũng sẽ không tìm tới Thái Anh. Nhìn một làn sóng nước xanh, không thể không nghĩ: 'Cầu mong sẽ không có biến cố.'

Thuyền lớn dần dần đi về phía một hòn đảo, Lạc Dật Băng ở bên cạnh nàng nói: "Lạp đại ca, phía trước chính là Lạc Thủy sơn trang. Không giấu gì huynh, người trong trang mỗi người đều có thủy tính cực tốt, Lạp đại ca có biết bơi hay không?"

"Ta từ nhỏ ở phương bắc, sẽ không xuống nước." Lệ Sa cười cười, nói: "Ta nghe bọn họ gọi ngươi là Tứ tiểu thư? Ngươi có tỷ tỷ hay ca ca nào không?"

Lạc Dật Băng thần sắc có chút ảm đạm, sâu kín nói: "Đại ca ca còn có một muội muội ruột, cũng chính là đường tỷ của ta cùng ca ca, nàng tên là Lạc Dật Tuyết. Vốn kiếm thuật của Lạc Thủy sơn trang cao nhất chính là Nhị tỷ. Nhưng không biết vì sao hai năm trước Nhị tỷ đột nhiên tinh thần thất thường, trở thành người điên. Hiện tại nàng một mình ở phía sau núi, ta từng muốn đi thăm nàng, bị bá phụ bọn họ bắt về mắng cho một trận."

"Ngươi đừng quá thương cảm, tại hạ biết chút y thuật, nếu có cơ hội ta có thể giúp nàng bắt mạch." Lệ Sa thở dài một hơi, hỏi: "Vì sao lại đột nhiên phát điên? Có phải quý trang đã xảy ra chuyện lớn không?"

Lạc Dật Băng lắc đầu, nói: "Đêm hôm trước Nhị tỷ phát điên còn nói với ta, nàng bảo ta mau rời khỏi Lạc Thủy sơn trang, vĩnh viễn cũng không cần trở về. Ta lúc ấy không biết nàng đang nói cái gì, về sau bá phụ nói Nhị tỷ điên rồi, nói rằng những lời người điên nói thì sao có thể tin tưởng? Sau đó ta cũng không gặp qua Nhị tỷ nữa. Lạp đại ca, Nhị tỷ tỷ rất có năng lực, cũng rất thông minh, nàng từng là kiêu ngạo của Lạc Thủy sơn trang chúng ta, kiếm thuật của Đại ca ca đều không bằng nàng. Nếu ngươi thật sự có thể cứu Nhị tỷ tỷ, còn điều gì tốt hơn."

Lệ Sa nghi ngờ nổi lên, nói: "Tại hạ nhất định dốc hết khả năng cứu nàng ấy." Nghĩ đến một cô nương như hoa như ngọc bị người ta nhốt ở phía sau núi trống rỗng, không khỏi dâng lên một tia thương hại, nhưng càng nhiều là nghi vấn, thầm nghĩ: 'Chẳng lẽ Lạc Thủy sơn trang thật sự có bí mật gì không thể cho người khác biết?'

Lạc Dật Băng biết được có người nguyện ý cứu tỷ tỷ nàng rất là cao hứng, đột nhiên lại rầu rĩ không vui.

Lệ Sa hỏi: "Làm sao vậy?"

Lạc Dật Băng nhíu mày nói: "Bá phụ nhất định sẽ không cho phép ngươi đi chẩn trị cho Nhị tỷ."

Lệ Sa nói: "Đó là nữ nhi của hắn, chẳng lẽ hắn không hy vọng nàng ấy khỏe mạnh?"

Lạc Dật Băng nói: "Ta cũng không biết. Ta cùng ca ca từng nhắc tới tìm đại phu thay Nhị tỷ chẩn trị, bị bá phụ một mực từ chối."

Lệ Sa nói: "Vậy thì đừng nói cho bá phụ biết, chúng ta tự mình lén lút đi."

Lạc Dật Băng nói: "Như thế rất tốt, chúng ta gọi ca ca đi cùng sao?"

Lệ Sa nhớ tới thiếu niên huyết khí phương cương kia, không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: "Gọi hắn ta đi."

Lạc Dật Băng nhẹ giọng nói: "Lạp đại ca, ở hậu sơn âm trầm, sâm quái đáng sợ. Không biết Nhị tỷ có sợ không?"

Lệ Sa nói: "Trên đời này nào có yêu ma quỷ quái gì, lòng người mới là đáng sợ nhất. Việc này chỉ có ba người chúng ta biết, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, bằng không sẽ không gặp được Lạc Nhị tiểu thư."

Lạc Dật Băng gật gật đầu, vui mừng nói: "Lạp đại ca, chúng ta đến rồi! Ngươi xem, bá phụ cùng phụ thân đích thân ra đón ngươi."

Lệ Sa ngạc nhiên, thầm nghĩ: 'Ta và Lạc Thủy sơn trang không hề liên quan, vì sao bọn họ lại thịnh tình nghênh đón như vậy?' Cất bước xuống thuyền, Lạc Dật Phàm dẫn theo hai người trung niên vội vàng nghênh đón, giới thiệu: "Lạp huynh, vị này là phụ thân ta, trang chủ Lạc Thủy sơn trang."

Người râu hơi dài cười sảng khoái, nói: "Lạp thiếu hiệp đại giá quang lâm, ta là Lạc Tung, vị này là Nhị trang chủ, Lạc Hoành."

Lệ Sa mỉm cười gật đầu, đi theo bọn họ vào trong trang.

Lạc Thủy sơn trang chiếm cứ toàn bộ hòn đảo, bố cục bên trong không khác gì biệt thự ở Giang Nam, màu xám trắng làm tông màu chủ đạo, hành lang thủy đình rất nhiều, dọc theo đường đều có hành lang nước.

Lệ Sa trong lòng đề phòng đi theo bọn họ, xuyên qua mấy hành lang nước, đến một trạch viện chính tên là 'Thính Thủy Các'.

Lạc Tung đã sớm chuẩn bị rượu và thức ăn, mời Lệ Sa ngồi xuống. Ba người Lạc Dật Phàm cũng không vào bàn, đứng ở phía sau bọn họ bồi tiếp. Lệ Sa không khỏi nhớ tới Lạc Dật Tuyết bị nhốt ở phía sau núi kia, vốn nàng cũng nên đứng ở nơi này đi.

Lạc Tung không kiêng nể gì mà đánh giá Lệ Sa, cười nói: "Lạp thiếu hiệp, lão phu nghe nói ngươi dùng sức một mình đánh bại hơn trăm đệ tử Bá Đao Môn, có thể thấy được trình độ võ công không thấp. Ta có mấy con cháu không thành tài, mong Lạp thiếu hiệp nhàn rỗi chỉ điểm một chút."

Lệ Sa liếc mắt nhìn thấy Lạc Dật Hằng bĩu môi, biết hắn đang thầm mắng võ công của mình bình thường, mỉm cười, nói: "Lạc trang chủ sao lại nói ra lời này? Tại hạ cùng Bá Đao Môn cũng không có liên quan, nói gì mà đánh bại người Bá Đao Môn?"

"Lạp thiếu hiệp quá khiêm tốn." Lạc Hoành cười hắc hắc, hướng về phía thuộc hạ bên cạnh nói: "Ngươi đi mời người của Bá Đao Môn tới đây."

Lệ Sa cả kinh, thầm nghĩ: 'Người của Bá Đao Môn ở Lạc Thủy sơn trang? Chẳng lẽ là Bá Đao Ngũ Hùng? Tại sao họ lại ở đây?' Chỉ chốc lát sau, Lệ Sa xa xa nhìn thấy hai người đi về phía bọn họ, nàng thấy được một người, không phải Bá Đao Ngũ Hùng. Đợi đến khi người thứ hai dần tới gần, nàng nhận ra người kia, là Phí Hằng.

Lạc Tung, Lạc Hoành cười đến ý vị thâm trường, vội vàng đưa Phí Hằng vào tiệc.

Lệ Sa thấy là Phí Hằng, thần kinh toàn thân căng thẳng nhất thời buông lỏng, chủ động chào hỏi hắn: "Thì ra là Tuyệt Mệnh Tam Đao Phí Hằng, Phí đại hiệp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro