Chương 37: Đụng độ
Thái Anh hoàn toàn không biết một nụ hôn sâu của nàng có lực hấp dẫn lớn như vậy, cơ hồ trong nháy mắt liền đốt cháy trái tim xao động của Lệ Sa, nàng phản kháng không được, hời hợt đáp lại nụ hôn nồng nhiệt khiến nàng say mê kia, đưa tay đè lại bàn tay muốn cởi dây áo nàng, đợi khi hai môi tách ra, trách quỷ nói: "Lệ Sa, không thể!"
Lệ Sa hô hấp nặng nề, hôn lên khóe miệng nàng, nằm sấp trên người nàng một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nắm tay nàng cười nói: "Ai bảo nàng quá mức mê người, làm hại ta không kiềm được. Mà nàng đừng giận, là ta quá mức làm càn, lần sau cũng không dám nữa."
Thái Anh 'hừ' nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn nàng nói: "Ta nói nàng quá mức rồi, được một bước đòi một bước, còn đè ta làm cái gì? Nàng còn không dậy nhanh sao? Nếu để cho Ngọc muội muội nhìn thấy, ta còn muốn sống hay không?!"
"Trời còn chưa sáng, nàng ấy vẫn đang ngủ." Lệ Sa nghiêng người nằm bên cạnh nàng, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, nói: "Hôm qua ta thế nào cũng không tìm thấy yếm của ta, nàng có thấy không?" Tối hôm qua lúc tỉnh dậy để thu thập tàn cuộc, duy chỉ cái yếm trắng dính vết máu của mình là không thấy.
Thái Anh mặt đỏ lên, ra vẻ trấn định nói: "Ta làm sao biết được? Có lẽ nó trộn lẫn trong đống y phục. Nàng mau đứng lên rửa mặt, ăn điểm tâm còn phải chạy tới thành Thông Châu làm chính sự."
Lệ Sa cười ý vị thâm trường, ôm quyền nói: "Tuân mệnh!"
Trời mưa cả đêm, mưa lớn đã làm sạch dấu vết trên mặt đất. Lúc đó mặt trời treo cao, tiểu nhị ngâm nga khúc nhạc nhỏ, chiếc xe ngựa duy nhất trong cửa hàng vội vàng chạy về phía thành Thông Châu, bên cạnh còn có một người áo xanh.
"Tiểu nhị ca, hôm nay tâm tình không tệ nha." Lệ Sa mỉm cười nhìn tiểu nhị của cửa hàng, bộ dáng rất nhàn nhã, nói: "Đêm qua mơ thấy giấc mộng gì sao?"
Tiểu nhị ca ngây thơ cười, nói: "Ha ha, Lạp công tử thần cơ diệu toán. Đêm qua Tiểu Quả thật sự có một giấc mộng đẹp, mơ thấy Tiểu Hoàn của thôn bên cạnh, nàng đồng ý gả cho ta làm vợ."
Lệ Sa nhàm chán ngồi bên cạnh tiểu nhị, chỉ tùy tiện nhắc tới, há biết đoán trúng tâm sự của hắn, mỉm cười, nói: "Tiểu nhị ca nhất định có thể biến mơ ước trở thành sự thật."
"Ai da, Tiểu Hoàn năm ngoái lập gia đình rồi." Tiểu nhị thở dài, lập tức lại ngây ngốc cười cười, nói: "Bất quá Tiểu Hoàn gả cho hắn rất tốt, tuy rằng là làm thiếp thất, nhưng nàng có thể cả đời cơm áo không lo. Nếu Tiểu Hoàn thật sự gả cho Tiểu Quả ta thì chỉ có thể cho nàng trà thô cơm nhạt mà ăn, vải lanh quần áo mà mặc. Lạp công tử, ngươi thì tốt rồi, Lạp phu nhân xinh đẹp như vậy không nói, còn hiền lương thục đức như vậy."
Tiểu nhị là nhìn thấy Thái Anh sáng sớm rời giường lấy nước rửa mặt cho Lệ Sa mới cho rằng như thế, nếu hắn biết Lạp phu nhân hiền lương thục đức trong miệng hắn kỳ thật là lần đầu tiên làm những việc này, sẽ như thế nào đây?
Lệ Sa mỉm cười, nói: "Thiên Nhai nơi nào mà không có cỏ thơm, tiểu nhị ca có năng lực như thế, ngày nào đó nhất định có thể tìm được mỹ kiều nương làm bạn." Thầm nghĩ: 'Ngày thường, Quận chúa xinh đẹp là lẽ tất nhiên, nhưng nét hiền lương thục đức lại nhìn không thấy. Bất quá, nếu có một ngày nàng thật sự tài đức vẹn toàn, nhất định ta sẽ không quen.'
Lệ Sa cùng tiểu nhị ở bên ngoài xe ngựa, nói chuyện lung tung một câu, ta cũng đáp lại một câu, còn hai người bên trong cũng không nhàn rỗi.
Ngọc Như Nhan khóe miệng mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía cổ Thái Anh lộ ra bên ngoài.
Thái Anh bị nàng ấy nhìn thấy có chút ngượng ngùng, nàng biết Ngọc Như Nhan đang nhìn cái gì, sáng nay lúc soi gương nàng đã mắng Lệ Sa một trận, nhưng dấu vết trên cổ không phải mắng một hai câu sẽ biến mất, ảo não cắn môi dưới, một hồi lâu mới thoát khỏi từng đợt xấu hổ trong lòng.
Thái Anh khép lại áo choàng trắng như tuyết trên người, hỏi: "Ngọc muội muội, muội nói Tần cô nương có phải sẽ cứu được người của Bắc Thủy Môn bị vây ở Hắc Thủy Đàm hay không?"
"Nàng đã tự mình xuất mã, tất nhiên có thể thành công cứu người Bắc Thủy Môn." Ngọc Như Nhan nhớ tới Tần Dục có chút nghĩ ngợi, nói: "Chờ vào thành, ta liền ghi một phong thư gửi cho nàng, bảo nàng cố gắng thu xếp thỏa đáng sự tình sau đó lại tới giúp chúng ta."
"Như thế thì còn gì tốt hơn." Thái Anh nhìn nàng ấy, nghiêm trang hỏi: "Muội thật sự không có ý định nói với nàng ấy sao?"
Ngọc Như Nhan cười cười, nói: "Nói thật, ta làm sao không muốn nói cho nàng biết? Nhưng nàng đã gánh vác toàn bộ Nam Hỏa Môn, ta không muốn thêm phiền toái nữa. Chuyện của Lạc Thủy sơn trang cần phải xác minh thêm, ta cũng không hy vọng Lạc Dật Phàm là người tham gia trong đó. Nếu hắn quả nhiên là người gây họa cho võ lâm, nàng tất nhiên sẽ rất thương tâm."
Thái Anh nói: "Muội vì nàng mà suy nghĩ, không muốn cho nàng có thêm gánh nặng, lại càng hy vọng nàng sẽ vui vẻ, phàm là loại này nếu muội không nói, nàng có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Muội thật sự cầm lòng buông xuống?"
Ngọc Như Nhan cười khổ nói: "Ta cũng không biết ta bị làm sao, có lẽ là ta bệnh không nhẹ đi. Nếu nàng ấy biết ta thích nàng ấy, nàng ấy sẽ không bao giờ gặp lại ta."
Thái Anh thở dài nói: "Tóm lại ta cảm thấy muội nên nói cho nàng biết, nói một câu không dễ nghe, chết cũng phải chết rõ ràng chứ? Ngay cả khi nàng ấy biết và nàng ấy sẽ không gặp lại muội sau này, nhưng muội lại có thể đi gặp nàng ấy mà! Ngoài ra, ta thấy Tần cô nương không giống người tuyệt tình như vậy."
Ngọc Như Nhan trong lòng khẽ động, lập tức lại lắc đầu, nói: "Để sau đi. Trước mắt quan trọng nhất là điều tra rất nhiều việc của Lạc Thủy sơn trang."
...
Thông Châu là cá thước chi hương, có rất nhiều hồ. Gần hồ có rất nhiều phòng trống, ba người trả một ít ngân lượng thuê một gian.
Lúc đó đã là chạng vạng, Lệ Sa dựa vào lan can nhìn mặt hồ lấp lánh, nghĩ thầm: 'Không biết tại sao, vừa vào thành Thông Châu thì trong lòng liền thập phần bất an, chẳng lẽ có chuyện gì muốn phát sinh?'
Thái Anh thấy Kỳ Lân Ngọc trong tay phát ra hồng quang nhàn nhạt, hỏi: "Ngày thường không thấy nó phát sáng, sao hôm nay lại phát ra hồng quang?"
"Ta cũng không biết." Lệ Sa cười cười, đem Kỳ Lân Ngọc nhét vào trong túi, nói: "Nàng cũng đừng suy nghĩ lung tung, nếu khối ngọc này không có ảm đạm vô quang mà là phiếm hồng quang, nhất định là có chuyện tốt gì muốn phát sinh. Đúng rồi, Nhan cô nương đi ra ngoài tìm hiểu tin tức đã gần một canh giờ rồi, còn chưa trở về sao?"
Thái Anh nói: "Chúng ta ra ngoài tìm muội ấy, có lẽ muội ấy gặp phải chuyện phiền toái gì đó." Nàng biết võ công của Ngọc Như Nhan, người không có công lực nhất định là không đả thương được nàng ấy một chút nào. Cho dù như thế, nàng vẫn có chút lo lắng, dù sao mới đến, chuyện Thông Châu các nàng biết quá ít.
"Đi thôi, thuận tiện ra ngoài tìm chút đồ ăn." Lệ Sa kéo tay nàng đi ra khỏi căn phòng nhỏ bên hồ, đi về phía trước khoảng một dặm là một bậc thang thật dài, bên cạnh bậc thang trồng rất nhiều cây cối, bóng râm ném lên bậc thang bao phủ lá rụng trên mặt đất.
Lệ Sa phóng mắt nhìn lại, nhìn không thấy cuối bậc thang, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nói: "Leo lên."
Thái Anh không để ý tới nàng, đi thẳng lên bậc thang, Lệ Sa vội vàng đuổi theo, cười nói: "Sao vậy? Nàng sợ ta mệt mỏi?"
"Không biết xấu hổ!" Thái Anh bĩu môi, nói: "Nàng mệt là chuyện của nàng, liên quan gì đến ta? Ta muốn cảm nhận hơi thở cuối mùa thu, thưởng thức phong cách lá rụng phong đỏ."
Lệ Sa cười nói: "Sơn Hải kinh ngôn: Hoàng Đế giết Xi Vưu vu Lê Sơn, vứt bỏ vũ khí, hóa thành cây phong. Sở dĩ lá phong đỏ tươi là vì nhiễm máu tươi. Cách nói này không khỏi có chút huyết tinh, ta từng nghe nói đạo ý của lá phong, nàng có muốn nghe hay không?"
Thái Anh vội vàng nói: "Muốn, nàng chớ vòng vo, mau nói."
"Sinh mệnh luân hồi, hồi ức chuyện cũ." Lệ Sa đưa tay tiếp nhận một mảnh phong đỏ rơi xuống, nói: "Lá phong rơi xuống, có lẽ là kết thúc sinh mệnh, cũng có thể nói là sự khởi đầu của sinh mệnh." Mở lòng bàn tay ra, nhìn chiếc lá bị gió thổi rơi xuống, đi theo bậc thang rồi bay vào trong bụi cây. Nàng thở dài một hơi, nhìn Thái Anh nói: "Nàng để cho ta cõng nàng, ta liền nói cho nàng biết một loại phương thức đạo lý khác."
Thái Anh một cước giẫm lên mu bàn chân nàng, sẵng giọng nói: "Vô lại!"
Lệ Sa cười mà không nói. Thái Anh thì rất muốn biết một cách nói khác rốt cuộc là cái gì nên chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong khi lá phong bay tán loạn, Lệ Sa vui vẻ cõng nàng bước nhanh về phía trước, nói: "Nếu có thể cùng người mình yêu nhìn lá phong đỏ rụng, liền có thể vĩnh viễn không tách ra. Chúng ta may mắn được chứng kiến tư thái phong đỏ, tất nhiên suốt đời chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa. Nắm chặt một chút, ta muốn thi triển khinh công."
"Đồ ngốc!" Thái Anh nằm sấp trên lưng Lệ Sa, lòng vui vẻ nở hoa, quay đầu nhìn từng mảng lá phong vẫn rơi xuống, chỉ cảm thấy lá phong là thứ tốt đẹp nhất nàng từng thấy trong cuộc đời này, mỗi một chiếc lá đều mang theo một phần tình cảm, là tình cảm ngọt ngào mà ưu thương.
Lệ Sa cũng không quên mục đích các nàng đi ra tìm Ngọc Như Nhan, bước nhanh chạy về phía trước, đợi lên đỉnh bậc thang liền thả Thái Anh xuống, trước mắt là một mảnh cảnh tượng phồn vinh.
Trên đường phố, dòng người đông đúc như nước, cửa hàng lớn nhỏ đầy ắp, Lệ Sa nói: "Thông Châu phồn vinh quả nhiên không thua gì Ung Đô, Giang Nam thủy hương, quả nhiên không giống người thường."
Thái Anh đẩy nàng đi vào trong dòng người, cười nói: "Cảm khái lung tung cái gì đó, mau đi tìm Ngọc muội muội."
Lệ Sa bị nàng đẩy đi, nói: "Nhan cô nương tất nhiên sẽ không đến những nơi này, chúng ta đi tửu lâu lớn nhất thành Thông Châu!"
Lệ Sa lập tức hỏi người qua đường, đi về phía đệ nhất Giang Nam lâu ở phố Đông.
Cái gọi là 'đệ nhất Giang Nam lâu' chính là ám chỉ Nhạc Hồ Lâu, từ trước đến nay chính là Nhạc Hồ Lâu luôn đông đúc người tới. Ngọc Như Nhan quả nhiên đang ở Nhạc Hồ Lâu, Thái Anh liếc mắt nhìn Lệ Sa một cái, thầm nghĩ: 'Không phải là đồ ngốc sao? Đoán vậy mà cũng có thể trúng?'
Lệ Sa nháy mắt với nàng, ý bảo nàng nhìn lên lầu, chỉ thấy trên lầu một cao một thấp hai nam tử áo đen đang ngăn cản một bạch y công tử, mắt thấy sắp rút kiếm đánh. Thái Anh nhận ra hai người một cao một thấp kia, chính là Lộ Hạo Nhiên cùng Ninh Hạo Tuyền, một cái khác bạch y nam tử còn lại thì là không biết.
"Nhan cô nương, nam nhân kia có phải là Lạc Dật Phàm hay không?" Lệ Sa qua ngồi bên cạnh Ngọc Như Nhan, nói: "Hai cái bao cỏ* kia cư nhiên trực tiếp chạy tới hỏi Lạc Dật Phàm, nên đánh nên đánh!"
*Ý chỉ người ngây thơ, ngu ngốc.
Ngọc Như Nhan cười ríu một ngụm rượu, nói: "Không sai, hắn là Lạc Dật Phàm. Hai người Bắc Thủy Môn kia cũng đúng là tới chất vấn hắn, hành vi bứt dây động rừng, ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn!"
Thái Anh nói: "Bọn họ muốn đánh nhau!"
Lệ Sa cười nói: "Yên tâm, đánh không nổi, chúng ta gọi chút đồ ăn ngon, vừa ăn vừa xem kịch hay."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro