Chương 29: Hai địch năm
'Bá Đao Ngũ Hùng', bọn họ là năm người trong mười đại cao thủ của Bá Đao Môn, thường xuyên kết bè mà đi, năm người giống như huynh đệ ruột thịt, bọn họ nghe nói người của Bá Đao Môn nhiều lần bại dưới tay hai người trẻ tuổi kia thì không khỏi giận dữ, nói cái gì cũng phải rửa nhục trước.
Thái Anh chưa bao giờ nghe qua danh hào Bá Đao Ngũ Hùng, có chút không cho là đúng, nói: "Bá Đao Ngũ Hùng gì? Ta gọi là 'Bá Đao Ngũ Gấu' có đúng không?"
*'Hùng' là 'Gấu'
Nàng vừa dứt lời, lập tức có người lớn tiếng quát: "Nha đầu này từ đâu ra! Nhanh chóng ra ngoài chịu chết!"
Lệ Sa thấy bọn họ hùng hổ, thầm kêu không tốt, thầm nghĩ: 'Bản thân từng giao thủ với Phí Hằng, võ công của hắn cũng không phải danh hư bất truyền nhưng cũng xuất chúng, đoán chừng võ công của đám Ngũ Hùng này nhất định cũng không kém, nếu một mình đối phó một người trong đó nhất định có thể thủ thắng, nhưng nếu sáu người bọn họ đồng loạt xông lên, sợ là khó có phần thắng!'
Giương mắt nhìn lướt qua tình thế bốn phía, muốn mượn địa thế bỏ chạy, không ngờ lại phải thất vọng, ngoại trừ bên phải có hai gốc đại thụ trần trụi ra, phương viên mấy dặm đúng là một mảnh bình nguyên! Nàng biết rõ lần thứ hai này muốn chuồn đi là không có khả năng, trong tay bọn họ có cung nỏ, cho dù có thể cưỡi ngựa chạy trốn, cũng rất có khả năng sẽ bị cung nỏ ám khí đả thương, còn nếu không chạy trốn, xông vào đánh nhau thì lại không có phần thắng quá lớn, nghĩ đến nơi này, không khỏi nhíu mày.
Thái Anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn không quen Bá Đao Ngũ Hùng tâm cao khí ngạo kia, trong lòng đã khinh bỉ ngàn vạn lần, leng keng rút ra trường kiếm, nghiêng kiếm chỉ đất, nói: "Bản cô nương hôm nay liền muốn chém đùi gấu 'Bá Đao Ngũ Hùng'!"
Một trong năm hùng bá đao cực kỳ tức giận nói: "Hừ, khẩu khí thật lớn!"
Một người khác nói: "Bá Đao Ngũ Hùng cũng không giết nữ nhân cùng trẻ con, hôm nay chúng ta phải lấy tính mạng của tiểu tử thúi kia! Tiểu nha đầu ngươi mau chạy trối chết đi!"
Một người lại nói: "Đi đi đi! Bá Đao Ngũ Hùng khinh thường động thủ với nữ nhân!"
Phí Hằng trầm mặc thật lâu, lúc này mở miệng nói: "Tiểu nha đầu quả nhiên miệng lưỡi khéo léo, tại hạ tự than không bằng. Bất quá, Bá Đao Môn ta quả thật khinh thường sát hại trẻ con cùng nữ nhân, ngươi vẫn là mau rời đi là trên hết! Vị tiểu tướng công này của ngươi luyến tiếc ngươi, không muốn ngươi cùng hắn chết, ngày đó hắn không phải cũng vì bảo vệ ngươi mà cùng ta đơn đả độc đấu sao?"
Thái Anh khó hiểu nhìn Lệ Sa, thầm nghĩ: 'Vì sao phải bỏ ta một mình đánh nhau với Phí Hằng? Chẳng lẽ nàng sợ ta làm chậm chân sao?' Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Lệ Sa dần dần trở nên nhu hòa, suy nghĩ: 'Không phải, nàng là sợ ta bị thương tổn, lúc đấy mới mượn danh tỷ thí khinh công để ta rời đi, chính là vì muốn một mình đi đấu Phí Hằng.' Nghĩ đến đây, không khỏi cảm động vạn phần, mắt thấy sắp rơi lệ, rốt cục nghiêng đầu không nhìn đến Lệ Sa nữa.
Lệ Sa cũng không muốn nói cho Thái Anh việc này, dự đoán Phí Hằng vì mặt mũi cũng sẽ không nhắc tới chuyện ngày đó bại trong tay mình, ai biết Phí Hằng chẳng những rất nhanh tìm được các nàng, còn đem chuyện ngày đó nói thành thật. Nàng kéo ống tay áo của Thái Anh, nói: "Nàng đừng tức giận, ta là sợ hắn làm tổn thương nàng."
"Chết đến nơi còn ở đây ta ta nàng nàng, tiểu tử! Chúng ta sẽ lấy mạng của ngươi ở đây!"
Thái Anh biết đại địch trước mắt, đây không phải là lúc liếc mắt đưa tình, liền ổn định tinh thần, nói: "Hừ, Bá Đao Môn không giết phụ nữ và trẻ con có lẽ là thật, nhưng ai sẽ kiểm chứng những lời này, cần gì giả tình giả ý? Phu thê cùng chết, nếu Lệ Sa có chuyện, ta tuyệt đối sẽ không để chàng ra đi trong cô độc!"
"Đúng vậy! Chúng ta liền lĩnh giáo cao chiêu của các ngươi!" Thái Anh một phen nói đến, Lệ Sa liền nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ: 'Ta sớm biết Quận chúa không phải là nữ tử khuê trung nũng nịu, can đảm như thế, ta cũng phải tự than không bằng.' Câu nói đồng sinh cộng tử kia thật sự khuấy động lòng nàng, không khỏi chấn động, nghĩ: 'Cưới được thê tử như thế, còn cần phải cầu gì thêm?'
Thái Anh cười cười với nàng, nói: "Cứ dùng bọn họ để thử bảo kiếm mới của chàng!"
Lệ Sa mỉm cười, nói: "Bảo kiếm của nàng tên là Ngưng Sương Kiếm, vậy thì thanh bảo kiếm này của ta liền gọi là Giáng Hạo Kiếm đi, vừa có Ngưng Sương Kiếm Trắng, cũng có Giáng Hạo Chi Xích."
Thái Anh khen: "Hay lắm!"
Không chỉ Lệ Sa bị Thái Anh chấn động, Bá Đao Ngũ Hùng cũng bị khí thế không sợ chết của nàng chấn động, giang hồ tuy lớn, nhưng bọn họ đã rất lâu không gặp được người có cốt khí như vậy, huống chi còn là một nữ oa nhi tuổi còn trẻ.
Họ ngưỡng mộ sự táo bạo của các nàng, không quấy rầy mà để các nàng nói chuyện, chờ cho đến khi các nàng cầm kiếm ngay lập tức nói: "Nói cũng đã nói, vậy thì nạp mạng đi!" Nói xong Bá Đao Ngũ Hùng nhao nhao nhảy xuống ngựa, hướng hai người đánh tới.
Phí Hằng bị thương, không đi tới tham chiến, ngồi trên lưng ngựa lẳng lặng quan sát, nhìn thấy Thái Anh lại vân chuyển sử dụng mười tám thức, không khỏi lớn tiếng hô "Đao pháp tốt!"
Chiêu "Vân Chuyển Thập Bát Thức" kia hắn đã từng chứng kiến qua, khi đó không rõ ràng mà nhìn Thái Anh sử dụng, bên trong xen lẫn rất nhiều môn lộ võ công khác, hiện giờ đại địch trước mắt, nàng vẫn lấy kiếm làm đao, lại đem toàn bộ "Vân Chuyển Thập Bát Thức" sử dụng ra.
Uy lực quả nhiên không kém, Bá Đao Môn vốn am hiểu sử đao, hiện giờ nhìn thấy đao pháp tinh diệu tuyệt luân như thế nên nhao nhao âm thầm tán thưởng, lại nghĩ đến người này tuổi trẻ như vậy, đao pháp có trình độ này cũng coi như là kỳ tài luyện võ, giả sử nếu nàng tập luyện một thời gian dài thì có thể trở thành đại khí, chỉ tiếc hôm nay liền muốn chết dưới đao của bọn họ, nghĩ đến nơi này không khỏi thầm than thở một hơi, mặc dù là như thế, lực đạo trong tay cũng không giảm mà tăng.
Lệ Sa cầm Giáng Hạo Kiếm trong tay, vung ra một đạo kiếm quang bao lấy Thái Anh, đem Bá Đao Ngũ Hùng chắn ở một chỗ, nàng xoát xoát liên tiếp đâm bốn kiếm, mỗi ba kiếm đâm ra đều đâm trúng ống tay áo của mỗi một người, theo trường kiếm phát ra một tiếng thét dài, nhất thời bạch quang đại tác, một kiếm còn lại thì đâm thủng bàn tay một người.
Người nọ thả xuống trường kiếm, rên rỉ kêu to, đám Ngũ Hùng nhất thời ngã xuống một người, giờ còn bốn người. Thái Anh thấy thế, cũng sử dụng kiếm pháp Ân Nham dạy, như cuồng phong mưa rào tiến về phía Bá Đao Ngũ Hùng, Lệ Sa thấy nàng sử dụng kiếm pháp, lập tức cùng hòa hợp, tái diễn "Phượng Hoàng Du" kiếm pháp lúc bình minh ngày đó.
Bá Đao Ngũ Hùng đều là nam nhân trung niên, lớn nhất đã gần năm mươi, tuần tự gọi là Tiêu Lập Bân, Vưu Đông Minh, Thạch Đức Cương, Hác Chí Bằng, Diêu Xuyên, người vừa rồi bàn tay bị trúng kiếm chính là Thạch Đức Cương. Năm người thấy hai người sử dụng kiếm pháp của Bắc Thủy Môn, không khỏi thầm hô không ổn, đắc tội Bắc Thủy Môn cũng không phải là thú vị.
Nhưng lập tức liền thoải mái, dứt khoát một không làm hai không nghỉ, giết các nàng thì sẽ không có người biết việc này, cũng không tồn tại việc đắc tội Bắc Thủy Môn. Lập tức sử sinh bình tuyệt học, vung đao tiến về phía chỗ yếu hại của hai người. Tay trái Lệ Sa thả ra, trở tay đem một kiếm đâm vào bụng Tiêu Lập Bân, Tiêu Lập Bân hét lớn một tiếng, giơ đao định chém vào đầu Lệ Sa. Lệ Sa lập tức rút trường kiếm ra, kiếm cách trộn lẫn máu tươi ngăn cản một chiêu hung hăng vung tới kia.
Vưu Đông Minh thấy Lệ Sa lộ ra sơ hở, một chưởng tung ra, hướng về phía ót Lệ Sa, Thái Anh thấy thế, giơ kiếm tấn công Vưu Đông Minh, hắn đành phải thu chưởng để ứng phó Thái Anh.
Hai chọi một, cánh tay trái Thái Anh đã trúng một đao, tuy rằng không sâu nhưng cũng chảy không ít máu, giao thủ với nàng chính là Vưu Đông Minh cùng Diêu Xuyên, bọn họ cũng bị thương ở trình độ bất đồng, máu rơi trên mặt đất không phân biệt được là của ai, rất nhanh liền nhuộm đỏ bùn đất.
Lệ Sa đâm trúng Tiêu Lập Bân, khiến cho động tác của hắn hơi chậm chạp, nhưng hắn lại phát cuồng, liều mạng nhào về phía Lệ Sa, Thạch Đức Cương bị đâm thủng bàn tay lúc này cũng gia nhập chiến đoàn, thừa dịp trống rỗng vung ra một chưởng, đánh vào vai trái Lệ Sa.
Thân thể Lệ Sa nhoáng lên một cái, lạch cạch một tiếng, có một thứ từ trên người nàng rớt ra.
Hác Chí Bằng nhận ra thứ kia, ngừng lại, kêu lên: "Các huynh đệ, là Huyền Vũ Lệnh! Huyền Vũ Lệnh cư nhiên ở trên người tiểu tử thúi này?!"
"Cái gì Huyền Vũ Lệnh, đó chỉ là một khối lệnh bình thường!" Lệ Sa cũng không thèm liếc mắt nhìn Huyền Vũ Lệnh trên mặt đất một cái, thản nhiên nói: "Huyền Vũ Lệnh là thuộc về chưởng môn Bắc Thủy môn, sao có thể ở trong tay ta? Các ngươi đừng nói bậy!"
Bá Đao Ngũ Hùng tuy cũng không phải những tên ngốc, nhưng thấy Lệ Sa cũng không thèm liếc mắt nhìn Huyền Vũ Lệnh một cái thì trong lòng cũng nghi ngờ, thầm nghĩ: 'Tiểu tử này quỷ kế đa đoan, hắn không nhìn đồ vật trên mặt đất, nhất định là vì chứng minh đó không phải là Huyền Vũ Lệnh. Hừ, hắn sợ chúng ta nổi lên ác tâm cướp đi mới như thế.'
Hác Chí Bằng đương nhiên không tin lời của nàng, lạnh lùng nói: "Các huynh đệ, giết hai người Bắc Thủy Môn này, đem Huyền Vũ Lệnh giao cho môn chủ chúng ta, đến đúng thời điểm, thế lực Bá Đao Môn ta sẽ là chủ toàn bộ phương bắc!"
"Này! Đều nói đây không phải là Huyền Vũ Lệnh." Lệ Sa nhíu mày nói: "Chúng ta là phu thê trẻ ra ngoài du ngoạn, cũng không phải người Bắc Thủy Môn gì. Tấm lệnh này là ta vô tình nhặt được, nếu ngươi thực sự muốn lệnh bài này, thì thả chúng ta đi!" Nàng đem Huyền Vũ Lệnh nắm chặt trong tay, rất có một bộ dáng 'ngươi không thả chúng ta, ta liền đem đồ vật trên tay đồng thời tiêu hủy.'
Đám Bá Đao Ngũ Hùng ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, Tiêu Lập Bân lớn tuổi nhất hỏi: "Các ngươi thật sự không phải người Bắc Thủy Môn sao?" Hắn có băn khoăn của hắn, nếu thả người Bắc Thủy Môn đi, Bá Đao Môn ngày sau sẽ có rất nhiều phiền toái.
Lệ Sa lắc đầu, nói: "Ta không phải!" Thái Anh nghe vậy cười cười, thầm nghĩ: 'Nàng cũng không bái sư phụ, quả thật không phải người Bắc Thủy Môn, nhiều nhất coi như là có chút quan hệ với Bắc Thủy Môn thôi.'
Tiêu Lập Bân lại hỏi: "Vậy vì sao các ngươi lại dùng kiếm pháp của Bắc Thủy Môn?"
Lệ Sa lộ vẻ mờ mịt, nói: "Cái gì Bắc Thủy Môn kiếm pháp? Ta sử dụng rõ ràng là kiếm pháp gia truyền của Lạp gia ta! Kiếm pháp Lạp gia ta cũng không truyền ra ngoài, há có thể dễ dàng để phàm phu tục tử các ngươi nhận ra! Các ngươi khẳng định là đầu có vấn đề, bằng không sao có thể nói lung tung kiếm pháp Lạp gia ta là kiếm pháp Bắc Thủy Môn gì đó?!"
Tiêu Lập Bân trầm ngâm một lát, suy nghĩ một chút kiếm pháp lúc trước, hình như quả thật có chút bất đồng với kiếm pháp Bắc Thủy Môn, cười nói: "Nếu lệnh bài này là ngươi trong lúc vô ý nhặt được, tất nhiên không phải là Huyền Vũ Lệnh gì nữa. Như vậy đi, ngươi muốn lệnh bài này đã vô dụng, không bằng đem nó cho chúng ta, chúng ta lập tức thả các ngươi!"
Hắn không biết Thái Anh học võ công rất nhiều, trong đao pháp kẹp kiếm pháp, trong kiếm pháp lại trộn lẫn côn pháp, nếu nàng không nói, người khác muốn đoán ra là học ở nơi nào thì quả thật có chút khó khăn.
Lệ Sa lại lắc đầu, nói: "Ta không tin lời của ngươi, ngươi để chúng ta đi trước! Yên tâm, miễn là chúng ta thoát khỏi khó khăn, lệnh bài này chắc chắn sẽ đưa cho ngươi. Để Phí Hằng đi theo chúng ta, ta đi ra hai trăm dặm, an toàn tự nhiên sẽ đem lệnh bài giao cho hắn!"
Bá Đao Ngũ Hùng nháy mắt lẫn nhau, năm người trong lòng đều nói: 'Tiểu tử thúi này trong lúc vô ý nhặt được bảo vật mà không tự biết, quả nhiên là ngu xuẩn!'
Tiêu Lập Bân cười cười, nói: "Một lời là định! Ngươi ra được hai trăm dặm liền đem tấm lệnh kia giao cho Phí Hằng sư đệ."
Lệ Sa lúc này không sợ hãi, cũng không sợ bọn họ ra tay đánh lén, xé vải ngay góc áo giúp Thái Anh băng bó vết thương, hướng nàng ý vị thâm trường cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro