Chương 28: Bám dai như đỉa
Hai bên đường trồng đầy tùng bách cùng cây ngải trắng rậm rạp bao trùm trên mặt tiền rộng lớn.
Một con ngựa màu nâu chạy nhanh trên con đường cổ, gió lạnh thổi qua, Thái Anh cảm giác có chút lạnh, vòng quanh eo người phía trước, nhẹ nhàng tựa vào sau lưng nàng, nói: "Ta cảm thấy rất lạnh, vậy mà Tùng Bách cũng không sợ gió lạnh."
"Thảo Mộc Thu chết, Tùng Bách lộc tồn." Lệ Sa dừng ngựa lại, cởi ngoại bào rồi khoác lên người Thái Anh, nói: "Từ xưa đến nay, 'Tùng', 'Mai' và 'Trúc' liền được ca ngợi là "Tuế Hàn tam hữu"*, 'Trúc Ninh' bất khuất, 'Mai' ngạo nghễ đứng thẳng, 'Tùng' tứ quý trường thanh, khí tiết cùng ngạo cốt của chúng vẫn luôn là văn nhân mặc khách vẽ ra."
*Tuế Hàn tam hữu: nghĩa đen là 'ba người bằng hữu ngày đông lạnh', là một mô-típ nghệ thuật bao gồm Tùng, Trúc và Mai. Ba giống cây vẫn xanh tươi khi mùa đông tới, là biểu trưng cho khí tiết thanh cao.
Thái Anh siết chặt quần áo trên người, nói: "Tùng Bách không chỉ có thể bốn mùa thường xanh, nó còn nói cho chúng ta biết một đạo lý lớn."
"Đạo lý lớn gì?" Lệ Sa thúc giục ngựa tiếp tục chạy đi.
Thái Anh nhìn Tùng Bách không ngừng khuất về phía sau, sâu kín nói: "Nếu là hai người thật lòng yêu nhau, liền nhất định có thể chịu được giá rét, chịu được khảo nghiệm của phong sương."
Lệ Sa vì suy nghĩ kiên định của nàng mà rung động, siết chặt tay nàng đặt bên hông, nói: "Chúng ta phải chạy tới thành trước khi trời tối, nếu không thật sự phải qua đêm ở vùng nông thôn hẻo lánh." Cảm thụ được nhiệt độ mềm mại trên lưng, trong lòng ngoại trừ cảm động, còn dâng ra một tia kiên định, thầm nghĩ: 'Lạp Lệ Sa ta nhất định là phúc khí kiếp trước tu luyện, mới có thể có được tâm của Quận chúa, kiếp này, Lạp Lệ Sa tình nguyện tan xương nát thịt, cũng nhất định không phụ nàng!'
Từ thời khắc biết rằng cả đời này mình phải ăn mặc như nam tử, nàng đã xác định phải làm bạn với cô độc, cho nên, nàng cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Khi ấy, trong lòng nàng chỉ có trách nhiệm, trách nhiệm bảo vệ mẫu thân, trách nhiệm bảo vệ tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở Lạp phủ. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ thích một nữ tử, vậy mà người kia lại bất ngờ xuất hiện trong thế giới của nàng, hơn nữa còn bén rễ đâm chồi trong lòng nàng. Có lẽ trời cao thương tình, mới cho người mình thích một lòng kiên định như tùng bách, sao nàng có thể không cảm động?
Hoàng hôn buông xuống, các nàng không thể chạy tới thành, chỉ có thể ở một hộ nông gia mà nghỉ ngơi.
Thái Anh lần đầu tiên ở nhờ nhà dân, đối với nhà cửa nông thôn đơn sơ cũng có nhận thức sơ bộ, các nàng ngủ ở phòng con trai chủ nhà. Nàng mặc dù không quan tâm vấn đề có đơn sơ hay không, nhưng mà, nàng luôn cảm thấy trong phòng tản ra một loại mùi rất khó ngửi, muốn ra ngoài tránh né, lại ngại chủ nhà ở trong phòng bên kia nên không tiện.
Lệ Sa thấy nàng nhíu mày, cũng đoán được tâm tư, lặng lẽ đưa túi hương trên người cho nàng.
Chủ nhà là một lão bá gần sáu mươi tuổi, hắn khom lưng giúp hai người thu dọn phòng, hai tay run rẩy, làm cho lòng người sinh lòng không đành, Lệ Sa nói: "Lão bá, chúng ta tự mình trải giường, ngài về phòng nghỉ ngơi đi."
Lão bá ha hả cười, nói: "Qua cửa nhà là khách, hay vẫn là để lão làm đi."
Lệ Sa không nghe, thật sự đưa lão bá về phòng, lúc trở về phòng thì thấy Thái Anh đang trải giường, không khỏi cười nói: "Làm phiền Quận chúa trải giường, thật sự nàng không ngượng ngùng, không cảm thấy thối sao?"
"Hừ, ta rất giống người sẽ tham sang phụ bần sao?" Thái Anh bận rộn vô cùng, nhưng giường dường như càng trải càng loạn, chăn đệm luôn co lại thành một đoàn, thế nào cũng làm người ta tức giận, cố gắng nhiều lần vẫn như cũ, không khỏi có chút nản lòng, thầm nghĩ: 'Công nữ các nàng trải giường rất dễ dàng nha, chẳng lẽ là do ta quá ngu ngốc?'
"Không phải, nàng là người tốt nhất!" Lệ Sa tiến lên giúp nàng, cái gọi là phu thê đồng tâm thuận lợi, lúc này đây rất nhanh đã trải xong.
Thái Anh sinh ra trong nhà quý tộc Vương Tôn, chuyện này tự nhiên chưa bao giờ làm qua, nhưng tựa hồ lúc ở cùng một chỗ với Lệ Sa, nàng cũng đã làm qua một ít chuyện trong đời nàng chưa từng làm, tuy rằng đều là những chuyện không đáng kể, nhưng nàng rất vui vẻ. Nhớ tới bó 'hoa' trong rừng táo gai kia thì không khỏi âm thầm tiếc hận, nói: "Lần sau đừng để ta gặp lại bọn Phí Hằng, vậy mà làm đánh rơi bó hoa trong tay ta, quả nhiên là cố ý mà!"
Lệ Sa mỉm cười, nói: "Đúng vậy, lần sau nhìn thấy, ta nhất định phải đánh cho hắn đến răng rơi đầy đất. Nàng cũng đừng tức giận, trở lại Ung Đô, ta lại tặng nàng một bó hoa ta tự tay làm."
Thái Anh đỏ mặt, cạy mạnh nói: "Ta làm sao tức giận? Ta chỉ nghĩ tên Phí Hằng kia là cố ý làm rơi đồ của ta, có liên quan gì đến nàng?"
"Đúng rồi, không liên quan gì đến ta." Lệ Sa vỗ vỗ mép giường, nói: "Còn không ngủ sao? Ngày mai chúng ta phải dậy sớm lên đường."
Gió lạnh bên ngoài phòng từ cửa sổ bay vào làm tắt đèn dầu trong phòng, Thái Anh vì thế mà nha nha kêu một tiếng, nhanh chóng nhảy lên giường lui vào trong ngực Lệ Sa. Lệ Sa biết nàng sợ bóng tối nhất, vỗ vỗ lưng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, ta đang ở đây."
Kéo chăn đắp lên, tâm tư bay về đêm động phòng hoa chúc đó, khi đó nàng muốn thổi tắt ngọn nến thì bị Thái Anh trừng đến không dám thổi nữa, sau đó nàng che đầu trong chăn mới ngủ thiếp đi. Về sau nàng mới biết Thái Anh rất sợ bóng tối, trước khi ngủ nhất định không thể tắt nến.
Thái Anh 'ừ' một tiếng, không nói nữa. Lệ Sa ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, chỉ cảm thấy cả phòng đều là mùi này, không còn mùi nấm mốc như trước, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó chỉ có ánh sáng của trăng chiếu rọi.
Sáng sớm hôm sau, thay vì ăn điểm tâm thì hai người liền đến thành gần đó, mua hai con ngựa nhanh. Binh khí của Lệ Sa bị Phí Hằng chặt đứt, Thái Anh cố ý muốn giúp nàng chọn một thanh bảo kiếm khác nên hai người đi tới cửa hàng thiết khí lớn nhất trong thành.
Ông chủ rất nhiệt tình, đem binh khí tốt trong cửa hàng đều lấy ra, từng món một bắt đầu bán ra. Hắn giới thiệu binh khí, Thái Anh một thanh cũng không để ý, lại coi trọng trường kiếm treo trên tường, đó một thanh kiếm có vỏ màu đỏ, đưa tay chỉ một cái, nói: "Lão bản, ta muốn thanh trên tường kia!"
"Cái này... Không giấu hai vị, kiếm này là bảo vật trấn của cửa hàng nhỏ, không bán." Ông chủ tỏ ra khó xử.
"Ta ra một ngàn lượng!" Thái Anh lơ đễnh, thầm nghĩ: 'Một ngàn lượng mua một thanh bảo kiếm hạng hai khẳng định là đủ rồi.'
"Cô nương, cô đừng làm khó ta, thanh bảo kiếm này không bán." Ông chủ thành thật từ chối.
Thái Anh nhìn thấy trong mắt ông chủ chợt lóe lên vẻ vui mừng, lại nói: "Thêm năm trăm lượng nữa!"
Ông chủ lại muốn cự tuyệt, Thái Anh ngắt lời: "Hai ngàn lượng! Bảo vật trấn của ngươi chỉ có thể coi là binh khí hạng hai, hai ngàn lượng đã là nhiều, ngươi bán hay không? Nếu không bán chúng ta đi nơi khác!"
"Bán, bán!" Ông chủ cười ha hả đi mang ghế, muốn lấy bảo kiếm kia.
Thái Anh không muốn chờ nữa, tung người nhảy lên, lấy được bảo kiếm. Ông chủ nhìn thấy thân pháp như vậy, vỗ tay kêu lên: "Công phu tốt! Cô nương quả nhiên là hào kiệt nữ trung!"
Thái Anh khẽ xùy, đưa tay đưa trường kiếm cho Lệ Sa.
Chuôi kiếm, vỏ kiếm đều là màu đỏ, rút ra xem cũng là hàn quang lóe ra, Lệ Sa nắm trong tay cũng cảm thấy thập phần xứng đôi, lúc này bụng nàng lại không đúng lúc kêu một tiếng.
Thái Anh phốc phốc cười nhạo, nói: "Chúng ta đi ăn một bữa ngon!"
Thật ra, các nàng không đi tửu lâu, mà là ở quán mì ven đường gọi hai chén mì thịt bò, Thái Anh cũng không kén chọn, thậm chí cảm thấy đồ ven đường so với sơn hào hải vị trong Vương phủ còn ngon hơn nhiều, nàng ăn một chén liền no, Lệ Sa lại gọi thêm một chén.
Đang muốn trả tiền rời đi, một tiểu khất cái* đi tới đứng trước mặt các nàng, tiểu khất cái đưa ra một phong thư cho Lệ Sa, mang theo đồng âm nói: "Ca ca, có một tỷ tỷ xinh đẹp bảo ta đem lá thư này giao cho ngươi."
*Tiểu khất cái: đứa nhỏ ăn xin.
Lệ Sa sờ sờ đầu hắn, ôn nhu hỏi: "Tiểu đệ đệ, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia ở đâu?" Tiểu khất cái lắc đầu, lại cẩn thận nhìn về phía đầu ngõ phía sau.
Hai người lập tức sáng tỏ, lấy ra một thỏi bạc đưa cho tiểu khất cái, liền đi về phía đầu ngõ.
"Ngươi mở ra xem bên trong viết cái gì?" Trong ngõ nhỏ một bóng người cũng không có, Thái Anh có chút thất vọng, nói: "Nhìn xem là vị tỷ tỷ xinh đẹp nào viết thư cho ngươi." Nàng cười nói những lời này, chỉ là bốn chữ 'tỷ tỷ xinh đẹp' kia gằn từng chữ một, nói rất chậm.
Lệ Sa mỉm cười, rút ra xem, viết: "Xung quanh đây có năm đại cao thủ Bá Đao Môn đang truy bắt hai vị, phải cẩn thận." Lác đác mười mấy hai mươi chữ, không có ghi tên.
"Nàng biết chúng ta cùng Bá Đao Môn kết thù, rốt cuộc là ai?" Thái Anh cho rằng không biết là cô nương xinh đẹp nào dám viết thư tình cho Lệ Sa, không ngờ là nàng tự mình suy nghĩ nhiều, trong lòng thả lỏng, nói: "Ngày đó cùng bọn họ đánh nhau, bên mình chỉ có ba người, chẳng lẽ là Tần cô nương biết Bá Đao Môn sẽ tìm tới, viết thư nhắc nhở chúng ta?"
Lệ Sa trầm ngâm, nói: "Mặc kệ là ai có ý tốt nhắc nhở, bây giờ nên nhanh lên đường, rời khỏi nơi thị phi này!"
Thái Anh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người quyết định lập tức chạy đi, liền đến khách điếm lấy ngựa, muốn đi đường vòng tới Thông Châu. Nhưng ông trời dường như cũng không có ý định để cho các nàng thực hiện được, hai người vừa ra ngoại ô không xa liền bị người chặn lại, bọn họ mặc hắc y, lưng đeo đại đao, đều là trang phục của người Bá Đao Môn.
Lệ Sa liếc mắt một cái nhận ra Phí Hằng bên phải, không khỏi cười khinh miệt, cao giọng nói: "Tại hạ biết Bá Đao Môn luôn thích lấy nhiều hiếp ít, lại không biết người Bá Đao Môn còn thích lấy oán báo đức! Quả nhiên là buồn cười, hừ, cực kỳ buồn cười!" Những lời này của nàng rõ ràng là nói với Phí Hằng.
Sắc mặt Phí Hằng không tốt lắm, nói: "Này! Tiểu tử thối, nói cái gì vậy? Lão tử là trúng quỷ kế của ngươi mới thua, đừng nói những lời này!" Hắn biết rõ ngày đó là được nàng tha mạng, nếu Lệ Sa thừa dịp hắn không thể động đậy mà một đao giết chết thì hôm nay hắn sẽ không có cơ hội xuất hiện ở chỗ này, cũng sẽ không có cơ hội báo thù như hận.
Lệ Sa lạnh lùng cười, không nói gì nữa.
Người bên cạnh Phí Hằng khinh thường liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ân oán cá nhân của ngươi và Phí sư đệ xin đừng lôi Bá Đao Môn vào! Nghe nói các ngươi chẳng những khinh thị Tương Tây Bá Đao Môn ta, còn lên tiếng hủy hoại danh dự Bá Đao Môn? Hôm nay để cho các ngươi chứng kiến sự lợi hại của Bá Đao Ngũ Hùng! Chịu chết đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro