Chương 25: Phá hỏng không khí lãng mạn
Thái Anh dùng khăn lau trường kiếm trong tay, đó là một thanh kiếm dài ba thước, chuôi kiếm cùng vỏ kiếm đều là màu trắng vì thế trường kiếm này tên là Ngưng Sương Kiếm. Nếu liếc sơ qua thì thấy đây cũng không khác gì mấy bảo kiếm khác, nhưng nếu tinh tế đánh giá, rồi lại suy nghĩ thì có thể nhìn ra được cả người nó tản ra lãnh quang, hàn khí bức người, vì thế đây là thanh kiếm mà Thái Anh thích nhất.
Nàng khẽ gật đầu, rất đồng ý với cách nói của Lệ Sa. Giang hồ ân oán phức tạp rắc rối, rất có khả năng dưới tình huống mình không biết chuyện thì gặp phải chút phiền toái, vì an toàn của bản thân mà suy nghĩ, vẫn là ít xen vào việc của người khác. Bất quá, nếu có người không có mắt, khi dễ đến trên đầu mình, vậy thì đó là chuyện khác nữa. Suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Võ công của những hắc y nhân kia chỉ có thể xem như tam lưu, không đủ sợ hãi, nếu bọn họ còn dám tìm tới cửa, là khinh thường ta không cần đầu bọn họ!"
"Cái gọi là người thiện thì bị người khi dễ, ngựa thiện thì bị người cưỡi, nếu vô cớ bị người khác khi dễ, nhất định là phải hoàn thủ." Lệ Sa ở một bên chơi đùa nửa ngày, lúc đi tới trước người Thái Anh, đem hai tay giấu ở phía sau, cười nói: "Thế sự khó lường, còn chưa xảy ra chuyện gì thì đừng nghĩ nữa, đến lúc đó binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Nhắm mắt lại đi vì ta có thứ cho nàng đây."
Thái Anh xoay tay phải, cất Ngưng Sương Kiếm vào vỏ, tò mò nhìn Lệ Sa, thầm nghĩ: 'Một, tại đây không có chợ, hai là xung quanh cũng không có người bán hàng rong, nàng ấy đi đâu mua đồ đến tặng ta? Sớm chiều ở chung hơn nửa năm, đồ nàng ấy tặng ta cũng không ít, nhưng ta một món cũng không mang theo bên người, tất cả đều lưu lại quận mã phủ.' Nghĩ vậy xong thì cũng muốn lưu lại một vật sự bên người, không khỏi có chút chờ mong nho nhỏ.
"Nàng trước tiên nhắm mắt lại." Lệ Sa mang theo ý cười nói. Nàng ấy càng vòng vo, Thái Anh lại càng tò mò, không biết Lệ Sa lại muốn làm trò gì, nhưng nàng vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bên tai nghe được một tia động tĩnh rất nhỏ, thanh âm của Lệ Sa đồng thời vang lên: "Chậm rãi mở mắt ra nào."
Mặt trời buổi sáng bằng cách nào đó nhút nhát ẩn trong những đám mây, dưới những tán cây táo gai, trên những chùm cỏ dại.
Thái Anh chậm rãi mở mắt ra, trên mặt không khỏi nhếch lên một tia mỉm cười.
Lệ Sa mỉm cười đứng trước mặt nàng, trên tay nàng ấy cầm một bó 'hoa tươi' mộc mạc không thể mộc mạc hơn, đó chỉ là cỏ dại trên mặt đất cùng những cành lá cây táo gai tạo thành, cỏ dại có vàng có xanh vây quanh bốn phía, chính giữa có hơn mười quả táo gai hồng chói, lúc mới nhìn quả thật có chút hương vị hoa tươi, đợi nhìn kỹ, quả thực là cực kỳ khó coi, bất quá Thái Anh rất vui vẻ, so với nhận được bất kỳ kỳ trân dị bảo nào còn vui vẻ hơn.
Nàng nhận lấy một nắm đồ không thể tính là hoa kia, cúi đầu nở nụ cười. Mỉm cười, niềm vui phát ra từ trái tim, hương vị đột nhiên đánh vào trái tim là không thể diễn tả. Khóe miệng mỉm cười của giai nhân làm bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ say lòng.
Lệ Sa thấy trên mặt nàng đỏ ửng, cười rộ lên vô cùng đẹp mắt, hình ảnh đẹp nhất trong mắt của nàng là khi nữ nhân trước mặt cười rộ lên, trái tim vì nụ cười cúi đầu đó mà hụt một nhịp, không kìm được nói: "Thái Anh, nàng cười lên thật đẹp."
Có cái gì còn có thể chống đỡ được một câu khen ngợi của người trong lòng chứ? Kim ngân tài bảo không thể, hoa quý lại càng không, Thái Anh mặc dù không nhận được cái gì kỳ trân dị bảo, cái gì hoa quý, mà cái nàng nhận được chính là dụng tâm lương khổ của người trong lòng cùng lời khen ngợi phát ra từ nội tâm nàng ấy, vì thế hiện tại trong lòng nàng là một mảnh thỏa mãn cùng hạnh phúc. Giương mắt nhìn thấy trên đầu và trên vai Lệ Sa có chút lá cây và cỏ dại, tính toán giúp nàng dọn dẹp sạch sẽ.
Cảm nhận được hương thơm say lòng người bỗng xông vào mũi, Lệ Sa kinh ngạc nhìn Thái Anh tới gần, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, trong lòng không tự chủ được bắt đầu xôn xao. Khoảng cách gần như thế, hai tròng mắt ánh lên như nước, đôi môi hơi cong lên, tất cả đều rơi vào trong mắt Lệ Sa. Nàng kìm lòng không được mà cầm bàn tay ngọc mảnh khảnh đang phủi trên vai, ẩn tình mà nhìn Thái Anh.
Thái Anh một tay cầm thứ không thể coi là hoa kia, tay còn lại thì bị Lệ Sa nắm chặt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, chầm chậm mà cầm chặt tay nàng, đồng thời cũng làm lòng nàng ấm lên, ngón tay khẽ giật giật, trở tay cùng cầm tay Lệ Sa.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có rất nhiều thế giới nội tâm không thể diễn tả đều có thể được truyền đạt thông qua ánh mắt. Lệ Sa lún sâu vào đôi mắt như nước ấy, tình không biết bắt đầu từ đâu, càng ngày càng đậm sâu.
Ma xui quỷ khiến nàng ôm lấy vòng eo Thái Anh, liền đem nàng hướng vào trong ngực, thấp giọng nói: "Nàng biết không? Hình ảnh này không chỉ một lần xuất hiện trong giấc mơ của ta, thời điểm này là quá mỹ diệu, hoàn mỹ đến có chút không chân thật, Thái Anh, nói với ta đây không phải là một giấc mơ đi."
Có lẽ là do thường xuyên làm bạn với thảo dược nên trên người Lệ Sa có mùi thảo dược nhàn nhạt. Thái Anh cảm thấy rất dễ ngửi, nó làm nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Sa, khi đó Lệ Sa không được nàng cho phép đã cởi quần áo của nàng, giúp nàng băng bó vết thương, bóng dáng ngồi xổm trên mặt đất giúp nàng nấu thuốc. Giờ đây nàng giật giật thân thể, mở to đôi mắt long lanh nhìn Lệ Sa. Đột nhiên cười một tiếng liền kiễng mũi chân, hôn lên má phải của Lệ Sa.
Một trận gió lạnh thổi qua làm nâng vạt áo hai người lên, trắng cùng đen vĩnh viễn đều là đối lập rõ ràng nhất, cũng là phối hợp đẹp đẽ nhất. Một nụ hôn ngượng ngùng, có nhiệt độ, đủ để chứng minh rằng đây không phải là một giấc mơ.
Lệ Sa theo bản năng đến gần nữ tử trước mắt, nàng tiến lên một bước, Thái Anh liền lui một bước, thẳng đến khi cây cối ngăn cản đường lui của nàng, thẳng đến khi không còn đường lui. Lệ Sa cười tà mị, đó là nụ cười không giống bình thường của nàng, là một nụ cười câu hồn, một tay nàng chống vào cây táo gai không tính là quá thô phía sau, chậm rãi kề sát Thái Anh, hôn lên cánh môi nàng tha thiết ước mơ ấy.
Khi nãy Thái Anh cũng xuất phát từ bản năng mà lui về phía sau, nàng bị nụ cười của Lệ Sa đóng đinh tại chỗ, nụ cười kia giống như có ma lực, làm cho nàng quên mất là mình đang bỏ trốn, cũng không cảm thấy bất an nữa. Khi hơi thở ấm áp của Lệ Sa chậm rãi tới gần, nàng không né tránh, khi cánh môi mềm mại dán lên cánh môi mình, nàng trợn to hai mắt nhìn gương mặt Lệ Sa phóng đại, trong đầu trống rỗng, loại tư vị này muốn nàng hình dung như thế nào đây?
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm rách nát vang lên, Lệ Sa đưa tay kéo Thái Anh ra sau lưng mình, mặt lạnh lùng nhìn người phá vỡ thời gian tốt đẹp này của nàng. Đem mũi tên dính chặt trên cây rút ra, rót nội lực ném về phía những người đó, một người trong đó bị ném trúng liền ngã xuống ngựa.
"Tiểu tử, ngươi đả thương Bá Đao Môn chúng ta liền muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy đâu!" Một người trong đó sắc mặt không tốt, lạnh lùng nói: "Thời gian chết của các ngươi đã đến, phiến rừng cây táo gai này sẽ chính là nơi chôn cất xác của các ngươi!"
"Ta hiện tại thật sự rất hối hận vì đã không giết bọn họ!" Thái Anh hừ lạnh nói nhỏ một tiếng, lạnh lùng đánh giá đoàn người cách đó không xa, nói lớn: "Bá Đao Môn? Hẳn là một môn phái trong giang hồ phải không? Bất quá, thứ cho ta kiến thức nông cạn, trước đó chưa bao giờ nghe nói qua có cái gì thối đao môn!"
Lúc này mặt trời đẩy ra mây mù, ánh sáng ấm áp chiếu xuống, chỉ thấy cách đó không xa có năm người, cùng những người lúc bình minh trước kia ăn mặc giống nhau, chẳng qua năm người này không bịt mặt.
Năm người ai nấy đều có dáng người khôi ngô, sau lưng đeo một thanh đại đao, mỗi người thần sắc không tốt nhìn hai người Phác Lạp. Nam nhân có râu vừa nói chuyện, một tay hắn cầm dây cương, tay kia thì cầm cung vừa mới bắn tên khi nãy, có một người trong đó đã bị Lệ Sa ném cung tên nên đã ngã xuống ngựa, nhìn mũi tên xuyên qua đùi hắn, máu tươi không ngừng chảy ra.
Nam nhân để râu nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn đồng bọn bị thương một cái, lông mày dài dựng thẳng lên, lạnh lùng nói: "Bá Đao Môn rong ruổi Tương Tây nhiều năm, tiểu cô nương lại nói chưa bao giờ nghe thấy, bởi vậy có thể thấy được, kiến thức của ngươi đúng là thập phần nông cạn. Hai vị dám đắc tội Bá Đao Môn, cũng không biết sư phụ hai vị là ai? Môn nào thuộc phái nào? Tại hạ là Tuyệt Mệnh Tam Đao, Phí Hằng!" Lúc hắn giới thiệu mình thần sắc ngạo nghễ, thanh âm đề rất cao.
"Phí Hằng? Ta chưa bao giờ nghe nói!" Thái Anh vẻ mặt khinh thường: "Danh tiếng sư phụ ta cũng quá vang dội, ta sẽ không nói, với lại ngươi cũng không có tư cách biết được. Đêm qua Đào Hàn tập kích Vô U Cốc, bị Quyết Minh Tử tiền bối đánh chết! Nếu ta đoán không sai, các ngươi là người cùng một đường, phải không? Cấu kết với nhau, mưu toan phá hoại Nam Hỏa Môn, gây rối trật tự giang hồ!"
Phí Hằng rất tức giận, sắc mặt tái mét, hận không thể lập tức xé nát nữ nhân ngạo mạn trước mắt này. Tuyệt Mệnh Tam Đao Phí Hằng mấy năm nay danh tiếng trên giang hồ rất vang dội, hắn xuất đao ba chiêu liền gặp máu, giết người không quá ba chiêu, 'Tuyệt Mệnh Tam Đao' cũng từ đó mà đến. Người trên giang hồ đều biết cái tên này, khi thấy hắn cũng sẽ không dễ dàng đi trêu chọc, ít nhiều kính nể hắn vài phần.
Nhưng mà một người có danh tiếng vang dội như thế, Thái Anh lại nói không biết, hơn nữa lời nói khắp nơi lộ ra ý châm chọc, thanh danh người giang hồ so với tính mạng còn trọng yếu hơn, Thái Anh trào phúng như thế, hắn sao có thể nuốt được khẩu khí này? Còn nữa, mấy vị phía sau đều là huynh đệ của hắn, nghĩ đến ở trước mặt huynh đệ mất đi mặt mũi lớn như vậy, hắn nhất thời nổi trận lôi đình, thầm nghĩ: 'Nếu không trừ hai người này, ngày sau bọn chúng lại đi ra ngoài khua môi múa mép, sợ là sẽ hủy đi thanh danh của ta.'
Nghĩ đến đây, thần sắc ngưng tụ, lạnh lùng nói: "Tiểu cô nương hẳn là vừa không muốn báo tên môn phái, sau khi chết cũng không cần ta giúp ngươi lập bia, vậy liền ném vào trong núi sâu cho sói hoang!" Hắn xoay người xuống ngựa, rút đại đao phía sau ra, giật miệng cười, cười rất đáng kinh ngạc, nói: "Biết 'Tuyệt Mệnh Tam Đao' từ đâu mà đến không? Bởi vì ta giết người chỉ với ba đao!"
Phí Hằng dùng sống đao của mình đặt lên vai xoa xoa, tay phải lật một cái, đao quang vẽ một đường vòng cung trên không trung, hắc hắc cười nói: "Tiểu oa nhi không biết trời cao đất dày kia, đại gia liền tự mình đến dạy các ngươi!" Dứt lời, vung đao chém về phía Thái Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro