Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Người quen cũ

Bên ngoài cốc có rất nhiều người chờ, nhưng không có ai dám tự tiện xông vào Vô U Cốc, còn Lệ Sa lại không chút suy nghĩ liền đi thẳng về phía trước, Thái Anh trong lòng nghi ngờ, muốn hỏi nhưng thấy có người ngoài thì liền dừng lại.

Tần Dục ôm tâm tình sợ không hái được U Minh Hoa mà đã trở về Nam Hỏa Môn thì không muốn tiến lên, nhưng khi thấy Lệ Sa đi thẳng về phía trước thì cũng liền đi theo, lúc này đi vào Vô U Cốc, không biết con đường phía trước là lành hay dữ, thầm nghĩ: 'Để cho sư phụ có thể tỉnh lại, cho dù dùng mạng của ta đổi cũng đáng giá.'

Trái ngược với Thái Anh hay nghi ngờ, Tần Dục cũng coi như thấy chết không sờn, thì Lệ Sa đi vào với vẻ mặt thoải mái. Thấy Thái Anh thỉnh thoảng hồ nghi nhìn mình, bộ dáng muốn hỏi lại nhịn không hỏi, không khỏi cười cười, che miệng nhỏ giọng nói: "Cốc chủ của Vô U Cốc là sinh tử chi giao* của bá phụ, sở thích của hắn bá phụ cũng từng nhắc với ta."

*Sinh tử chi giao: anh em/đồ đệ kết giao với nhau.

Tần Dục và Thái Anh sau khi nghe được bừng tỉnh đại ngộ, Thái Anh trừng mắt nhìn Lệ Sa một cái, hiển nhiên là trách nàng không nói sớm. Tần Dục thì thở dài một hơi, trong lòng nói: 'Tức là người có quen biết, vậy thì lấy thuốc liền dễ dàng hơn vài phần.'

Đi qua mấy tòa đình viện, hai bên có mấy ngôi nhà thủy tọa, lại đi xuyên qua hành lang, liền đến một chỗ ngửi được mười phần mùi thuốc bên ngoài phòng.

Từ cửa nhìn vào, bên trong được trang trí đơn sơ, bình lọ không đếm xuể, góc tây bắc có một lò đan lớn, dưới lò đan đang đốt củi. Góc phía nam có một cái ghế dài mềm mại, nằm phía trên là một nam nhân có bộ dâu dài, mấy người nhìn nhau một cái, nhao nhao đoán được người này chính là cốc chủ của Vô U Cốc – Quyết Minh Tử.

Qua không bao lâu, nữ tử áo hồng đem các nàng mang vào phòng. Đối mặt với Quyết Minh Tử, mấy người nhao nhao hành lễ nói, thái độ rất là cung kính.

Quyết Minh Tử nghiêng đầu đánh giá ba người, theo sau là một trận cười to, nói: "Không Thanh, Đông Thanh, đi gọi sư tỷ các ngươi, Bạch Thanh đi ra đây."

Thái Anh cùng Tần Dục tâm sự nói: "Lão nhân này quả nhiên là tính tình cổ quái, không hỏi chúng ta vì sao mà đến, lại đi gọi Bạch Thanh sư tỷ gì đó đi ra."

Lệ Sa lại mỉm cười nhìn hai vị cô nương ra ngoài, thầm nghĩ: 'Thì ra hai nàng tên là Không Thanh, Đông Thanh, không biết ai là Đông Thanh, còn ai là Không Thanh nhỉ?'

Thái Anh thấy Lệ Sa không chớp mắt nhìn chằm chằm hai vị tiểu cô nương của Vô U Cốc, một hơi chặn ở ngực, đưa tay bóp thịt non trên tay nàng, thấp giọng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Rất đẹp sao?"

Lệ Sa âm thầm kêu khổ, nàng chỉ là đang đoán xem nữ tử áo hồng là Đông Thanh, hay là nữ tử áo lam là Đông Thanh, tuyệt đối không có tư tưởng bất thường nào khác. Nhưng mà lại không biết, trong mắt Thái Anh nhìn thấy thì tất cả đều là có tư tưởng bất chính. Mặc dù cánh tay đau đớn, vẫn mỉm cười nhỏ giọng nói: "Ừm, nhưng không đẹp bằng nàng."

Thái Anh nhẹ nhàng 'hừ' một tiếng, lực đạo trên tay lại giảm bớt vài phần.

Tần Dục một lòng chỉ ở trên U Minh Hoa, cũng không chú ý tới động tác nhỏ của các nàng, nhưng Quyết Minh Tử lại nhìn thấy. Ông chạm vào bộ râu dài mỉm cười và hỏi: "Tiểu tử họ Lạp, ngươi nói rằng ngươi không thể chữa khỏi bệnh hen suyễn sao?"

Lệ Sa nói: "Các bệnh như hen suyễn sợ chỉ có Quyết Minh Tử tiền bối mới có thể chữa trị, vãn bối học y không tinh, làm tiền bối chê cười. "

Quyết Minh Tử cười ha ha, nói: "Đồ đệ Lạp Bạch Cảnh dạy dỗ ra cư nhiên không trị được bệnh hen suyễn, quả nhiên là buồn cười. "

Lệ Sa nói: "Nói đến lại hổ thẹn, vãn bối đối với y thuật của bá phụ chỉ học được một ít da lông."

Quyết Minh Tử nói: "Lười nói với ngươi, là con la hay là con ngựa thì đợi lát nữa dắt ra đi dạo liền thấy rõ." Nói xong nhắm mắt ngủ, không nói gì nữa.

Trong phòng yên tĩnh kỳ lạ, Tần Dục chuyến đi này nhằm mục đích tìm kiếm U Minh Hoa, thấy Lệ Sa không nói một lời, không khỏi mở miệng nói: "Quyết Minh Tử tiền bối, vãn bối lần này tới đây chỉ vì cầu một gốc U Minh Hoa, tôn sư trúng độc không rõ, rất cần U Minh Hoa làm thuốc dẫn."

Quyết Minh Tử không mở mắt, thản nhiên nói: "Hoắc Diễm trúng độc thực sự là do tự chuốc lấy, lòng nàng quá thiện lương, Đào Hàn nói cái gì liền tin cái đó, ngay cả hắn có tâm phản nghịch cũng không nhìn ra, đáng đời, võ công cao cường cái rắm! Ta thấy nàng vẫn sớm nên giao Nam Hỏa Môn cho ngươi quản lý, mình ẩn thế là thượng sách. "

Thấy Quyết Minh Tử phỉ báng tôn sư của mình, Tần Dục trong lòng tức giận, muốn giải thích nhưng nhớ tới phải cầu cạnh người ta, liền dừng lại, nhỏ nhẹ nói: "Tôn sư tâm thiện, nhân cách cực tốt, chỉ do sư thúc âm hiểm giảo hoạt cố ý lừa gạt vì thế sư phụ mới mắc mưu."

"Được rồi, cũng lười nói với ngươi." Quyết Minh Tử khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Các ngươi nếu có lá gan tiến vào Vô U Cốc, tự nhiên cũng có lá gan đi hái U Minh Hoa, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh hái về, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản các ngươi mang đi."

Lệ Sa nói: "Quyết Minh Tử lão tiền bối nói chuyện cần phải giữ lời, không được đổi ý."

Quyết Minh Tử mở mắt trừng Lệ Sa, không vui nói: "Tiểu tử ngươi, đừng nói bậy! Ta, Quyết Minh Tử đã nói thì lúc nào đổi ý?"

"Sư phụ dĩ nhiên là một lời hứa ngàn vàng!" Một câu nói xong, ngoài cửa đi vào ba nữ tử, trước tiên là một nữ tử mặc quần áo trắng, diện mạo cực kỳ tốt, thanh lệ thoát tục, phía sau là Không Thanh cùng Đông Thanh.

Quyết Minh Tử xoay người ngồi dậy, vui mừng nói: "Vẫn là Bạch Thanh hiểu chuyện của ta! Bạch Thanh, ngươi có biết mấy người trẻ tuổi này không?"

Bạch Thanh từ trái sang phải nói: "Vị này là đại đệ tử của trưởng môn Nam Hỏa Môn – Tần Dục, Tần nữ hiệp. Ở giữa là Lạp công tử văn võ song toàn, còn vị kế bên nhất định là Lạp phu nhân rồi."

Thái Anh kinh hãi nói: "Ngươi làm sao biết ta là ai?" Nhưng nghĩ lại, Bạch Cảnh cùng Quyết Minh Tử là sinh tử chi giao, vì thế hắn lại quen biết Lệ Sa, tự nhiên sẽ biết nàng là ai, vậy thì đồ đệ của hắn biết cũng không có gì lạ. Nhưng lời đã hỏi ra, đành phải vậy thôi.

Bạch Thanh cười nói: "Lạp phu nhân có thể hỏi Nhị công tử."

Thái Anh trừng mắt nhìn Lệ Sa một cái, không nói gì nữa.

Lệ Sa cười nói: "Bạch Thanh tỷ tỷ, cách biệt ba năm, gần đây có tốt không?"

Bạch Thanh nói: "Còn không phải là như cũ sao, trốn ở Vô U Cốc tu thân dưỡng tính mà thôi. Ngươi đã đi về phía nam, vì sao lại đến đây?"

Lệ Sa nói: "Nói ra rất dài dòng, chúng ta tới Vô U Cốc là cầu dược, không biết U Minh Hoa...?"

Quyết Minh Tử nói: "U Minh Hoa tự nhiên có thể hái, đừng trách ta không cảnh cáo các ngươi, U Minh Hoa là hoa kịch độc, không phải các ngươi muốn hái liền có thể hái. Lạp gia tiểu tử, ba năm trước y thuật của ngươi hơn Bạch Thanh, hiện giờ thì chưa chắc có thể so sánh với nàng. Không bằng các ngươi lại so thí một trận, xem đồ nhi ta dạy lợi hại hay là đồ đệ Bạch Cảnh dạy dỗ ra lợi hại hơn?"

"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, U Minh Hoa chúng ta nhất định phải có." Lệ Sa mặt tươi cười, nói: "Phụ thân gần đây không cho ta đi tìm bá phụ, ta đã hồi lâu không chạm vào y thư. Bạch Thanh tỷ tỷ mấy năm gần đây toàn tâm toàn ý tu luyện, tất nhiên đã thắng Lệ Sa rất nhiều."

Thật ra, Lạp Bạch Cảnh cùng Quyết Minh Tử có cùng hứng thú là yêu y lý, cũng bởi vậy mà trở thành sinh tử giao nhau. Nhưng mà, hai người ai ai cũng không thừa nhận y thuật của đối phương cao minh hơn mình, thỉnh thoảng còn tìm cớ tỷ thí y thuật, ba năm trước Quyết Minh Tử dẫn Bạch Thanh đi Ung Đô, một là đi thăm bạn cũ, hai là luận bàn y lý. Khi đó, hắn bảo Lạp Lệ Sa cùng Bạch Thanh tỷ thí, nói cái gì xem ai dạy ra đồ đệ y thuật cao minh hơn. Lúc ấy hắn tính toán kĩ càng, nhưng không biết chuyện trái với mong muốn sẽ xảy ra, Bạch Thanh lớn tuổi lại thua Lạp Lệ Sa kém mấy tuổi.

Kỳ thật thắng thua cũng không thể đại biểu cho cái gì, ngươi am hiểu thì người khác không am hiểu, người khác am hiểu thì ngươi không am hiểu, hết lần này tới lần khác liền rút ra chủ đề người khác am hiểu, thua cũng trong dự liệu. Vấn đề là Quyết Minh Tử cùng Lạp Bạch Cảnh đấu nhiều năm như vậy vẫn là tự nhận y thuật của bản thân cao minh còn y thuật của đối phương không bằng mình, cứ như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh ra khoảng cách. Lệ Sa vừa mới hạ thấp mình thật sự là vì để cho Quyết Minh Tử vui vẻ.

Quyết Minh Tử mặc dù tính tình cổ quái, nhưng làm người thì lạc quan rộng lượng, nghe người khác nhượng bộ, trong lòng đã vui vẻ nở hoa, cười nói: "Tiểu tử ngươi ngược lại thức thời, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước. Hôm nay tâm tình ta rất tốt, bệnh nhân bên ngoài cốc sẽ do ta điều trị, Đông Thanh, Không Thanh, đem bọn họ toàn bộ an bài ở phòng sau núi!"

Bạch Thanh đi theo Quyết Minh Tử học y nên đối với tính cách của hắn tự nhiên rõ như lòng bàn tay. Ngày trước, Quyết Minh Tử quyết định sẽ không chữa trị cho toàn bộ bệnh nhân đang chờ ở bên ngoài, nhưng hôm nay thấy đồ đệ của đối thủ một mất một còn kiêm bằng hữu đến cửa, tự nhiên muốn lưu lại danh tiếng tốt.

Quyết Minh Tử tâm tình rất tốt, lúc này liền đi về phía sau núi, tính toán vì người chữa bệnh.

Hắn tùy tâm sở dục mà đi luôn, vậy nên gánh nặng chiêu đãi khách nhân tự nhiên rơi vào trên người Bạch Thanh.

Lúc này, ở cuối hành lang có một cái bàn, nàng một mặt pha trà một mặt nói: "U Minh Hoa còn chưa tới lúc nở rộ, giờ này còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi một chút, đến gần giờ Hợi ta sẽ dẫn các ngươi lên núi."

Tần Dục nói: "Đa tạ cô nương, Quyết Minh Tử lão tiền bối nói U Minh Hoa là hoa kịch độc, không biết có thể cho biết tình hình rõ ràng?"

Thái Anh nói: "U Minh Hoa không phải là thuốc dẫn sao? Có kịch độc thì uống như nào?"

Bạch Thanh nói: "U Minh Hoa quả thật là hoa kịch độc, khi nó nở hoa sẽ tản mát ra mùi hương cực kỳ nồng đậm, mà mùi hương đó lại chứa kịch độc, thoáng không cẩn thận mà hít vào thì tính mạng sẽ khó giữ. Không chỉ vậy, những thứ xung quanh cũng sẽ có độc tính cao, chỉ cần dính vào da, sẽ thối rữa."

Thái Anh kinh hãi nói: "Không thể ngửi thấy mùi vị của nó, lại không thể chạm vào thực vật xung quanh, vậy nên hái như thế nào là tốt?"

Bạch Thanh nói: "Hoa này khi nở sẽ phóng thích tất cả độc tố, là sau khi hái xong sẽ không có độc, dùng để làm dược dẫn cũng là khả thi. U Minh Hoa sinh trưởng ở Cực Âm Chi Địa, bình thường mọc ở trong khe vách đá không có ánh mặt trời chiếu vào, vì thế cho nên muốn đến hái U Minh Hoa chẳng những không thể ngửi thấy mùi hoa, không thể đụng phải thực vật bốn phía, còn cần khinh công cực kỳ tốt."

Tần Dục kiên định nói: "Vì sư phụ, cho dù không cần tính mạng, ta nhất định phải hái được U Minh Hoa."

Lệ Sa cười nói: "Tần cô nương không cần quá lo lắng, ta có lòng tin có thể hái được U Minh Hoa."

"Không được!" Tần Dục cùng Thái Anh đồng thời kêu lên.

Thái Anh nghiêng đầu nhìn Lệ Sa đang mỉm cười, còn muốn nói cái gì, thấy Lệ Sa khẽ gật đầu với nàng, liền không mở miệng nói chuyện nữa.

"Người cần dùng U Minh Hoa là sư tôn của ta, không thể khiến Lạp sư huynh mạo hiểm tính mạng? Hay là để ta đi!" Trúng độc chính là sư tôn của mình, Tần Dục cảm thấy phải mạo hiểm, nàng không thể từ chối.

Bạch Thanh chờ Tần Dục nói xong, nói: "Tần cô nương không biết phương pháp hái hoa U Minh, hay là để Sa nhi đi đi." Nói xong đi vào trong ôm ra một cái rương nhỏ, mở ra rồi nói: "Dụng cụ bên trong là cần thiết khi hái U Minh Hoa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro