Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Nam Hoả Môn

Thái Anh nhìn nam tử trung niên đang run rẩy hai chân, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm. Các nàng đã theo dõi kẻ này suốt một đường cũng không phát hiện điểm nào khả nghi, lập tức muốn đến nơi hỏi tường tận. Nhưng bộ dáng của con bạc này quá mức buồn cười, khiến Thái Anh vốn dĩ muốn bày ra dáng vẻ hung dữ cũng bất giác mỉm cười.

Nghĩ đến chính sự quan trọng, Thái Anh thu hồi tâm tư, mạnh mẽ rút ra trường kiếm, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai* gác kiếm lên cổ con bạc nọ, nói: "Đại gia, thật đúng là phong thủy luân chuyển. Bọn ta có mấy câu muốn hỏi ngươi, kính mong kể rõ chi tiết. Nếu dám giấu giếm, cắt đầu ngươi." Nói xong câu sau cùng, trường kiếm ấn mạnh thêm mấy phần.

*Quá nhanh, quá nguy hiểm.

Gã trung niên tên Trương Kiên, bình thường ngoại trừ đánh bạc thì cũng chỉ đi kiếm tiền đánh bạc. Hắn vừa mở cửa liền nhận ra hai người trước mặt là người vừa bị hắn cướp tiền, lập tức cho là các nàng đến trả thù. Lúc này, nhìn thấy lưỡi kiếm lạnh như băng có thể lấy đi tính mạng của hắn bất cứ lúc nào, trong lòng vô cùng hoảng sợ, chỉ lo Thái Anh run tay đả thương hắn, vội nói: "Hai vị đại hiệp xin cứ hỏi, tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*."

*Biết gì nói đó, một khi đã nói thì sẽ nói hết, không giấu giếm.

Lệ Sa nhịn cười, nói: "Ngươi đã thức thời như thế, cũng không cần phải trả lại bạc. Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là người của Nam Hỏa Môn hay không?"

Trương Kiên thở dài một hơi, nghĩ thầm: 'Nếu không phải đến vì bạc thì ta an tâm rồi.' Sau đó liếc mắt nhìn ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ lưỡi kiếm, trong lòng vẫn không ngừng sợ hãi, run rẩy nói: "Thiếu hiệp đại nhân không trách tội tiểu nhân, tiểu nhân bội... bội phục! Nếu tiểu nhân đoán không sai, ngài đang nói đến chính là Nam Hỏa Môn trong tứ đại môn phái. Cái đó, cái đó, tiểu nhân thường nghe người ta nhắc đến Nam Hỏa Môn, nghe nói những người bên trong đều có võ công cao cường, đều là đại hiệp trừ gian diệt ác. Đúng, tất cả đều là đại hiệp."

Thái Anh thấy bộ dạng của hắn không giống như đang nói dối, nhưng trong lời nói lại có đôi phần mất tự nhiên, cau mày nói: "Ngươi thật sự không phải là người của Nam Hỏa Môn?"

Trương Kiên nói: "Tiểu nhân chẳng qua chỉ là một người bình thường, thật sự không phải là người của Nam Hỏa Môn gì đó."

Lệ Sa nói: "Nếu như ngươi chỉ là một người bình thường, sao lại biết cầm nã thủ?"

Trương Kiên nói: "Lúc bé tiểu nhân từng cứu một người, hắn nói không có gì báo đáp ta, nên mới dạy cho ta một chút cầm nã thủ pháp. Chỉ tiếc tiểu nhân trời sinh tính tình lười biếng, chỉ học được chút da lông, nếu như so sánh, cầm nã thủ pháp của vị nữ hiệp này hẳn là có thể sánh cùng sư phụ."

Thái Anh biết hắn sợ chết nên mới không ngừng nịnh hót, ấn mạnh lưỡi kiếm thêm mấy phần, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin lời nói phiến diện của ngươi sao? Y phục trên người ngươi rõ ràng có ấn ký của Nam Hỏa Môn, chuyện này nên giải thích thế nào?"

Trương Kiên kêu lên: "Không có... Không có mà! Tiểu... Tiểu nhân sao... làm sao có thể mặc y phục có ấn ký của Nam Hỏa Môn?" Nhất thời hắn không kịp phản ứng với câu hỏi của Thái Anh, nắm y phục của mình nhìn đông nhìn tây một lúc, thấy dưới vạt áo quả thật có một ngọn lửa, đột nhiên trước mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Hai vị là vì bộ y phục này mới tìm đến tiểu nhân phải không? Hắc hắc, tiểu nhân đưa các vị đại hiệp đến một nơi thì sẽ rõ ràng chân tướng."

Thái Anh vì muốn tìm hiểu sự thật nên thu hồi trường kiếm, theo hắn ra ngoài.

Trương Kiên đưa họ đến sau núi, nơi hắn thường đốn củi, chỉ vào một hàng đại thụ cao chót vót, kêu lên: "Chính là chỗ đó!"

Cổ thụ u tĩnh, một mảnh xanh biếc.

Khi đến gần, một cỗ hôi thối xông vào mũi, đó là mùi tử thi phân huỷ.

Lệ Sa lấy khăn tay ra đưa cho Thái Anh, ý bảo che mũi lại, còn bản thân thì dùng ống tay áo để che. Trương Kiên thấy Lệ Sa làm vậy nên cũng học theo, dùng ống tay áo che mũi.

Mùi hôi thối xộc lên khiến người ta buồn nôn.

Sau gốc đại thụ có hàng chục cỗ thi thể, tất cả đều mặc y phục màu đỏ.

Trương Kiên không dám tiến lên nữa, đứng ở gốc đại thụ xa nhất, mở miệng nói: "Hai vị đại hiệp, hôm ấy tiểu nhân lên núi đốn củi, định bán lấy ít tiền đến sòng bạc. Khi xuống núi liền nhìn thấy những người chết này, lúc ấy tiểu nhân sợ hãi trốn đi không dám xuống núi, sau thấy tất cả bọn họ đều đã chết hẳn mới yên lòng. Trùng hợp sau khi đốn củi, y phục của tiểu nhân đều đã nát hết, suy nghĩ bọn họ đều đã chết, có mặc quần áo hay không cũng vậy, liền lột một bộ khoác lên người."

Lệ Sa tiến lên kiểm tra một phen, thấy tất cả những người chết đều là nam tử, ở vạt áo có thêu ngọn lửa, xác định tất cả đều là người của Nam Hỏa Môn, thầm nghĩ: 'Kẻ nào lại lớn gan đến mức giết người của Nam Hỏa Môn? Trấn này cách Nam Hỏa Môn không xa, tại sao lại không có ai đến đây nhặt xác?'

Trương Kiên lúc này đã không chịu nổi mùi tử thi, đưa bọn họ đến một bãi cỏ trống, không dám lơ là, nói tiếp: "Hai vị đại hiệp, tiểu nhân thật sự không phải là người của Nam Hỏa Môn, y phục là do tiểu nhân nhặt về. Đại hiệp đã biết rõ sự tình, tiểu nhân có thể đi được chưa?"

Lệ Sa gật đầu, nhắc nhở: "Bài bạc là mười lần đánh chín lần thua, muốn gỡ gạc chỉ càng lún càng sâu, ngươi có sức khoẻ nên biết tự dùng sức kiếm ăn. Còn có, tốt nhất là ngươi nên đổi y phục trên người, nếu không sẽ dẫn lửa thiêu thân."

Trương Kiên thấy y phục nhặt về không tệ nên mới không cởi ra, lúc này nghe Lệ Sa nhắc đến nguy hiểm, lập tức cởi bỏ hết, sau đó hướng các nàng vái chào thật sâu, nói: "Đa tạ đại hiệp nhắc nhở, nhất định tiểu nhân sẽ cai nghiện cờ bạc!"

Thái Anh nói: "Chuyện của bọn ta ngươi không được để lộ, đi đi."

Đợi sau khi Trương Kiên đi xa, Lệ Sa nói: "Nam Hỏa Môn chết nhiều người như vậy, lại không có ai đến đây nhặt xác, quả thật là một chuyện kỳ lạ!"

Thái Anh nói: "Nói không chừng Nam Hỏa Môn cũng đã xảy ra chuyện, có lẽ tối nay chúng ta nên chạy đến tổng đà Nam Hỏa Môn, dò xét một phen."

Lệ Sa nói: "Cứ làm theo lời của nàng."

Nam Hỏa Môn là một trong bốn môn phái lớn, tất nhiên tổng đà cũng cực kỳ hùng vĩ. Nam Hỏa Môn nằm trong thâm cốc được bao quanh bởi những dãy núi cao, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.

Vì xuất hành vào ban đêm, hùng vĩ thế nào bọn họ không thể nhìn thấy cụ thể. Dọc theo đường đi, các nàng đánh ngã hai thủ vệ, thay y phục của bọn họ rồi trà trộn vào. Thường nói nghé mới sinh không sợ cọp, các nàng ẩn mình trong bóng tối chờ đợi thời cơ. Không lâu sau, một nhóm người quần áo chỉnh tề từ hướng đối diện đi tới, thần sắc của bọn họ vô cùng nóng vội, như thể vừa xảy ra chuyện rất gấp gáp.

Dẫn đầu là một lão đầu có bộ râu bạc cùng một nữ tử trẻ tuổi. Chòm râu của lão đầu rất dài, y phục trên người nữ tử lại rất đỏ. Nữ tử cau mày nói: "Tại sao lúc này còn chưa tỉnh dậy. Cổ sư bá, rốt cuộc là sư phụ bị làm sao vậy?"

Lão đầu thở dài, nói: "Môn chủ trúng độc quá nặng, nhất thời nửa khắc không thể tỉnh lại. A Dục, ngươi là đại đệ tử của Môn chủ, Môn chủ bệnh tình nguy kịch, Nam Hỏa Môn này vẫn cần ngươi đến gánh vác. Hừ, sư thúc của ngươi cấu kết ngoại nhân ham muốn chiếm đoạt Chu Tước lệnh, làm hại Môn chủ không xuống giường được, đúng là mặt người dạ thú. Lúc này, chúng ta trong ngoài đều rối loạn, tuyệt đối phải cẩn thận đề phòng."

A Dục nói: "Nhất định sư phụ sẽ tỉnh lại, ta phải đi tìm người của Đường Môn đến đây giải độc. Sư bá, hiện tại người là nhân vật có bối phận cao nhất ở đây, theo lý thì người nên tới tiếp quản Nam Hỏa Môn. Ta đã nhận được tin Bắc Thủy Môn bị tập kích, võ lâm phương bắc đã loạn, cũng không biết tình hình hai phái Tây Kim và Đông Mộc hiện tại thế nào."

"Đường Môn nổi tiếng về ám khí và độc dược, chẳng lẽ cũng am hiểu giải độc?" Lão đầu khẽ cau mày, nói: "A Dục, từ trước đến nay sư bá chỉ thích nghiên cứu dược lý, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện lớn nhỏ trong Môn. Xưa nay Nam Hỏa Môn chỉ truyền lại cho đệ tử dòng chính, thành tựu võ học của ngươi đã sớm vượt xa ta, hơn nữa, Môn chủ đã giao Chu Tước lệnh cho ngươi, hẳn là ngươi nên tiếp quản chuyện trong Môn. Tứ đại môn phái liên kết chặt chẽ với nhau, kiềm chế lẫn nhau, chung tay thống lĩnh võ lâm trong thiên hạ. Đầu tiên là Bắc Thủy Môn gặp nạn, hôm nay lại đến Nam Hỏa Môn nội loạn, có thể nhìn thấy hạo kiếp lần này là nhắm vào tứ đại môn phái, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với chưởng đà của tam đại môn phái để thương nghị cách ngăn chặn hạo kiếp của võ lâm lần này."

A Dục nói: "Ta biết Đường Môn có một người giỏi hạ độc cũng giỏi cứu người, nhất định nàng có thể giải độc cho sư phụ..."

Hai người bên kia đang thảo luận với nhau, Thái Anh và Lệ Sa cúi đầu đứng một bên, nghe hết toàn bộ lời nói của bọn họ. Theo nội dung câu chuyện, nữ tử áo đỏ chính là chưởng đà của Nam Hỏa Môn hiện tại, là người bọn họ tìm kiếm suốt thời gian qua. Đợi sau khi đám người tản ra, Thái Anh cản đường A Dục, đưa cho nàng ấy bức thư của Ân Nham, thấp giọng nói: "Xin dừng bước một lúc."

A Dục thấy các nàng ăn mặc như người trong Môn, liền không chút chần chừ mở bức thư ra, đọc xong bức thư vô cùng sửng sốt, đưa bọn họ về nơi ở của mình, đích thân pha trà tiếp đãi, sau khi ngồi vào chỗ của mình, nói: "Người của Bắc Thủy Môn bị vây tại Hắc Thủy Đàm, tất nhiên Nam Hỏa Môn sẽ không đứng yên mà nhìn, chẳng qua là chuyện liên hệ trọng đại, ta phải thảo luận với trưởng bối trong Môn trước khi đưa ra câu trả lời chắc chắn. Xin thứ cho ta đa nghi, vì sao Ân sư bá lại không đích thân đến Nam Hỏa Môn cầu viện?"

Thái Anh nói: "Sư phụ vô ý bại lộ hành tung, đến nỗi bị người đuổi giết, bị ép tới bất đắc dĩ mới phái bọn ta đến đây cầu viện. Kính xin A Dục cô nương mau phái người đi trước cứu viện, Hắc Thủy Đàm chướng khí quá nặng, người của Bắc Thủy Môn sợ là sống không quá hai tháng."

A Dục ngừng lại một chút, nói: "Các ngươi muốn chứng minh thế nào?" Chỉ bằng vào một phong thư mà muốn nàng tin tưởng, như vậy cũng quá mức khiên cưỡng.

"Vật này có đủ sức chứng minh thân phận của bọn ta hay không?" Lệ Sa biết nàng ấy không tin, lấy ra Huyền Vũ lệnh. Thấy dung mạo nữ tử trước mặt không tầm thường, tuổi tác cũng không lớn hơn các nàng bao nhiêu, trẻ tuổi như vậy lại còn là thân nữ nhi, thế mà vẫn có thể thống lĩnh cả một Nam Hoả Môn, có chút bất khả tư nghị*.

*Khó lòng hiểu nổi, khó có thể tin được.

A Dục cười nói: "Các hạ nắm giữ Huyền Vũ lệnh, tất nhiên là người của Bắc Thủy Môn. Chẳng qua là sư phụ ta bệnh nặng, lúc này lại không thể phân thân. Như vậy đi, ta lên đường đến Đường Môn tìm giải dược cứu sư phụ trước, sau đó lại đích thân dẫn người đến Hắc Thủy Đàm cứu người, thế nào?"

Lệ Sa trầm ngâm chốc lát, nói: "Tại hạ có chút hiểu biết y lý, cả gan vì lệnh sư bắt mạch." Khi nói ra đề nghị như vậy, Lệ Sa chỉ ôm tâm thái cầu may. Nếu có thể chữa khỏi thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu nàng không có năng lực kia, nhất định A Dục sẽ đến Đường Môn, như vậy sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian, đây không phải là kết quả các nàng mong muốn.

A Dục cẩn thận quan sát Lạp Lệ Sa, hồi lâu sau, gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro