Chương 18: Hắc Bạch
Sau khi quyết định sẽ ra ngoài, Lệ Sa liền tranh thủ những ngày dưỡng thương để sắp xếp hành trang chuẩn bị lên đường.
Trước hết, nàng tìm hiểu về các môn phái khác nhau trên giang hồ, để tránh ngày sau đắc tội người không thể đắc tội, dẫn đến hoạ sát thân. Họ lập kế hoạch trước tiên đi đến Nam Hỏa Môn gần bọn họ nhất để giúp đỡ, sau đó đến Hắc Thủy Đàm để cứu người của Bắc Thủy Môn. Chuyện sau đó nữa sẽ từ từ tính toán, dù sao thì kế hoạch sẽ không theo kịp những thay đổi.
Đợi đến sau khi Lệ Sa khỏi hẳn, các nàng gửi hai bức thư đến Phác Vương phủ và Lạp phủ, ý tứ đại khái là các nàng muốn ra ngoài học hỏi, nói gia đình đừng nên quá lo lắng.
Sau khi Vương gia nhận được tin cũng không có phản ứng quá lớn, ông ấy hiểu nữ nhi của mình tính tình bướng bỉnh, cũng biết một Quận mã phủ nho nhỏ không thể chứa nổi nàng.
Còn Lạp Bạch Trọng sau khi nhận được tin lại tức đến mặt mũi tái mét, đánh vỡ hết tất cả chén đĩa trên bàn. Lệ Sa đã bỏ lỡ kỳ thi Hương mỗi năm chỉ có một lần, trong lòng ông chưa tan cơn giận, hôm nay lại còn bỏ nhà trốn đi. Ông xanh mặt mấy ngày, sau khi biết mọi chuyện đã không cách nào thay đổi, có tức giận cũng vô ích, lúc này mới thầm mắng mỏ đứa con bất hiếu này trong lòng.
Tết trùng cửu*, thời tiết lạnh lẽo, ngưng kết cả sương. Lúc này đã qua Hàn lộ, khí trời từ se lạnh chuyển sang vô cùng rét buốt.
*Còn gọi là Tết Trùng Dương, tết người cao tuổi được diễn ra vào mùng 9 tháng 9 Âm lịch.
Ở ngoại thành Ung Đô, hai con ngựa một đen một trắng đang phi nước đại.
Cưỡi ngựa trắng là một nữ tử áo trắng, tà áo phiêu động theo vó ngựa phi, dây cột tóc màu trắng tung bay trong gió. Cưỡi ngựa đen là một nam tử áo đen, đầu đội khăn tiêu dao, phiêu dật tự nhiên. Các nàng một người vô cùng trắng, một lại vô cùng đen, vì tốc độ cực nhanh nên chỉ có thể nhìn thấy một đoàn bóng trắng và đen vụt qua.
Thái Anh và Lệ Sa để thư lại trốn đi, giờ phút này chỉ muốn mau mau rời khỏi Ung Đô thành, tốt nhất là chạy càng xa càng tốt, để tránh bị người ta đuổi theo trở về. Các nàng ngựa không ngừng vó đi về phía nam, khi đói liền cho ngựa đi chậm lại, ngồi trên ngựa ăn chút lương khô, sau khi ăn no lại tiếp tục lên đường. Rốt cuộc, sau ba ngày cũng đến được một thị trấn phồn vinh, cảm thấy nơi này cách Ung Đô đã đủ xa, đi suốt đêm cũng có chút mệt mỏi, liền chọn một khách điếm để ở.
Tối hôm ấy, các nàng thuê một gian phòng, Lệ Sa trước sau như một ôm chăn bông chuẩn bị lên nhuyễn tháp ngủ.
Thái Anh thấy thế nhíu mày, thầm nghĩ: 'Đã qua Hàn lộ khí trời rét lạnh, ngủ trên nhuyễn tháp sẽ dễ bị cảm.' Nàng kéo ống tay áo Lệ Sa, nói: "Hiện tại không thể so với mùa hè, nàng vẫn nên lên giường ngủ đi."
Sau khi bị gia pháp trừng trị, quan hệ giữa các nàng lại khôi phục như lúc vừa thành thân, Lệ Sa cũng không làm ra chuyện gì vượt qua lễ nghi, ngay cả một ngón tay của Thái Anh cũng không dám đụng.
Thái Anh vì chuyện này mà vô cùng buồn bực, thế nên thường chủ động làm ra những hành động thân thiết với Lệ Sa. Nàng biết tình cảm của mình dành cho Lệ Sa nhiều hơn sự oán giận, cũng không bài xích việc nàng ấy là nữ tử, nhưng nàng cũng không định nói ra những chuyện này. Suy cho cùng, nữ hài tử vẫn nên có chút e thẹn, những chuyện này cũng không tiện miễn cưỡng.
Dĩ nhiên Lệ Sa rất muốn thân cận cùng Thái Anh, nhưng nàng lại sợ làm như vậy sẽ khiến Thái Anh chán ghét nàng. Nàng thường hay nghĩ: 'Nếu Quận chúa không chán ghét ta là nữ tử thì không còn gì tốt hơn, ta có thể ở bên cạnh nàng ấy đã vô cùng thoả mãn, nếu làm ra chuyện gì khiến nàng chán ghét thì thật không ổn.' Bởi vậy mà nàng luôn thận trọng trong mọi việc, chỉ sợ làm sai điều gì chọc giận đến Quận chúa.
Lúc này Quận chúa sợ nàng lạnh, gọi nàng lên giường ngủ, tất nhiên trong lòng nàng mừng rỡ như điên, nhưng vẫn nghiêm trang nói: "Ta ngủ không an phận, vẫn nên ngủ trên nhuyễn tháp thì hơn."
Thái Anh cau mày nói: "Lề mề cái gì? Bảo nàng ngủ trên giường thì nàng cứ lên ngủ đi." Nàng dịch người vào trong, nhường nửa giường bên ngoài cho Lệ Sa.
Cau mày, là dấu hiệu biểu thị sự bất mãn của Thái Anh. Lệ Sa biết người nọ không vui, cũng không từ chối nữa, cởi giày tất rồi lên giường. Sau khi chui vào chăn liền ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, rất quen thuộc, rất dễ chịu. Nàng biết, đó là mùi hương trên người Thái Anh. Nàng che đầu, trong hơi thở ngập tràn mùi thơm của Thái Anh, nàng hít sâu, cảm thụ, âm thầm cảm thụ. Thái Anh trở mình, nàng lập tức cứng đờ không dám nhúc nhích. Qua hồi lâu, cảm thấy hô hấp của Thái Anh đã ổn định, xác định nàng ấy đã ngủ say, lúc này mới ngồi dậy kéo kín góc chăn để tránh cho nàng ấy bị cảm lạnh.
Ánh nến trong phòng không ngừng nhảy nhót, nàng không chớp mắt nhìn khuôn mặt say ngủ của Thái Anh, khóe môi cong lên một nụ cười. Lúc này, nàng cảm thấy có thể ngắm Thái Anh ở khoảng cách gần như vậy, chính là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.
Hít một hơi, thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt thấy ngọn nến đã sắp cháy hết, cuối cùng Lệ Sa cũng rúc vào chăn, nhưng vẫn không dám đến gần Thái Anh, ở giữa để ra một khoảng rộng cỡ cái bát.
...
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lệ Sa tự động tỉnh dậy, cảm giác trong ngực ấm áp dị thường, vừa cúi đầu nhìn xuống, lập tức há hốc mồm, tim đập loạn nhịp.
Giờ phút này, Thái Anh đang ngủ say trong vòng tay nàng. Nàng không hiểu tại sao lại như thế, nhất thời đầu óc kêu ong ong, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích. Đợi đến khi nhịp tim vững vàng mới cẩn thận rút cánh tay ra, định ra ngoài lấy nước rửa mặt.
Mới vừa rút được cánh tay mình ra, tay Thái Anh lại khoác lên eo của nàng. Nàng cong eo, nhẹ nhàng lách ra khỏi tay Thái Anh, mới vừa ngồi dậy thở ra một hơi, Thái Anh lại vòng hai tay qua eo nàng.
Cơ thể Lệ Sa cứng đờ, sau khi gỡ tay Thái Anh lần thứ hai, trên trán nàng đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi điều chỉnh thân thể Thái Anh nằm ngay ngắn, giúp nàng ấy đắp kín chăn mới mặc quần áo đi ra ngoài. Bước chân nàng có chút rối loạn, chỉ biết tự an ủi bản thân rằng mình quá căng thẳng.
Thời điểm Lệ Sa vừa xoay người mở cửa, Thái Anh liền mở mắt, nhớ đến cơ thể cứng ngắc và nhịp tim đập ầm ầm của Lệ Sa, không khỏi hé miệng cười một tiếng. Có lẽ do đi đường mệt mỏi, tối hôm qua vừa nằm xuống giường nàng liền ngủ thiếp đi, trong mơ cảm thấy bên cạnh vô cùng ấm áp, khiến nàng vô thức muốn đến gần, hôm sau tỉnh lại mới biết sự ấm áp này là của Lệ Sa. Nàng tỉnh dậy sớm hơn Lệ Sa, vừa thấy Lệ Sa mở mắt liền nhắm mắt giả vờ ngủ, sự quẫn bách của Lệ Sa lúc này là kết quả mà nàng mong muốn, là do nàng cố ý gây nên.
Gió thổi vi vu, mưa bay lất phất.
Đi thẳng về phía nam, trên đường đi các nàng rất kín đáo, không bênh vực kẻ yếu, cũng không tùy tiện hỏi thăm người khác. Các nàng biết rõ, lần này xuôi nam liên quan đến tính mạng của rất nhiều người, trách nhiệm không nhỏ, không muốn xảy ra sai sót. Hôm đó, các nàng đến khu vực trung tâm của một toà thành nọ, định mua một ít lương khô.
Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Lệ Sa đột nhiên dừng bước, ngay sau đó cùng Thái Anh liếc mắt nhìn nhau, hai người tản ra, chia làm hai hướng mà đi.
Lệ Sa chậm rãi đi vào một nơi vắng người, đứng chắp tay. Vừa đứng lại, liền thấy một người bước ra khỏi khúc quanh, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo vải, mặt mũi hung tợn, nhìn bộ dáng chừng bốn mươi tuổi.
Người nọ cười hắc hắc, nói: "Tiểu bằng hữu, đại gia muốn hỏi mượn ngươi một ít ngân lượng để dùng! Thức thời thì giao hết bạc trên người ra đây, nếu không đừng trách đại gia ta không khách khí!"
Gã trung niên theo dõi hai người Lạp Phác đã lâu, hắn thua bạc, trùng hợp nhìn thấy một đôi phu thê trẻ tuổi ăn vận đẹp đẽ đi qua trước mặt mình, nghĩ các nàng không phú tức quý, tất nhiên trên người không thể thiếu ngân lượng, liền muốn giữa đường chặn cướp. Mắt thấy hai người chia nhau mà đi, lập tức cảm thấy cơ hội đã tới, xoay người đuổi theo nam tử áo đen. Hắn chỉ một lòng muốn đối phó thiếu niên ở trước mắt nên cũng không chú ý đến động tĩnh phía sau. Đột nhiên, trên lưng chợt lạnh, cảm thấy có vật cứng đang đè lên hông của mình.
Gã trung niên giật mình vì biến cố bất ngờ, xoay đầu nhìn lại, nhìn thấy rõ là thiếu nữ đồng hành cùng thiếu niên kia. Thấy nàng là nữ lưu yếu đuối, trong lòng có đôi chút yên tâm, hắn xoay tay trái, đoạt đi dao găm trong tay Thái Anh, thuận thế bắt nàng, sau đó hướng về phía Lệ Sa quát lên: "Tiểu tử thối, dám giở trò với đại gia! Giao ngân lượng ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không, ta sẽ giết chết cô nương này!"
Lệ Sa biết với thân thủ của Thái Anh, căn bản sẽ không bị một tên lưu manh khống chế, nàng lấy ra một túi bạc vụn, nói: "Thả nàng, những thứ này đều là của ngươi." Nói xong ném túi bạc sang.
Gã trung niên không rảnh tay, gác dao găm lên cổ Thái Anh, nói: "Nhặt túi bạc lên, giao cho ta."
Thái Anh khom lưng nhặt bạc giao cho hắn, nói: "Vị đại gia này, bạc ngươi đã lấy được, nên thả bản cô nương ra."
Gã trung niên cũng không phải là kẻ ngu ngốc, sau khi thu túi bạc vào trong ngực, nói với Lệ Sa: "Ngươi lui về phía sau năm bước, ta an toàn sẽ thả nàng." Thấy Lệ Sa đã lui về phía sau, hắn liền đẩy Thái Anh ra rồi lập tức bỏ chạy.
Lệ Sa thấy hắn đi xa, tiến lên phía trước nói: "Bạc không thể tặng không, đi theo xem thử?"
Theo chân gã trung niên đi vào một sòng bạc, các nàng hoà vào đám người ở khá xa, khinh thường thói nghiện cờ bạc của gã trung niên.
Lệ Sa cũng không xa lạ với những sòng bạc ngư long hỗn tạp thế này, sòng bạc ở Ung Đô còn to hơn nơi này gấp mấy lần, che miệng hỏi: "Rõ ràng người nọ chỉ là một con bạc, có chỗ nào đáng ngờ sao?" Nàng đoán chừng Thái Anh có lý do nên mới cố ý làm như vậy.
Thái Anh nói: "Lúc gió thổi bay chéo áo của hắn, ta phát hiện trên đó có dấu hiệu của Nam Hỏa Môn. Nam Hỏa Môn là danh môn chính phái, môn nhân đều là chính nhân quân tử, để những nhân vật thế này lẫn vào, không khỏi có chút hữu danh vô thực, có lẽ đi theo hắn sẽ có chút phát hiện. Chuyến đi này không thể bất cẩn, nhất định phải thăm dò lai lịch của Nam Hỏa Môn, nếu không đến lúc đó dê vào miệng cọp, chết thế nào cũng không biết."
Lệ Sa nói: "Chẳng trách nàng cố tình thả hắn đi, để xem ngoài đánh bạc hắn còn có thể làm gì." Trong lòng lại nói: 'Mặc dù Quận chúa tinh thông võ nghệ, nhưng dù sao cũng là danh môn khuê tú lớn lên ở khuê phòng, tại sao đối với chuyện giang hồ lại lão luyện như vậy?' Nàng không biết Thái Anh chính là Hắc Ưng, thường giao thiệp cùng người trong giang hồ mới có thể suy tính sâu xa như vậy.
Có câu "Tiểu đổ di tình, đại đổ thương thân", gã trung niên vì thua tiền nên mới cướp của lấy tiền đánh bạc, kết quả càng lún càng sâu, phút chốc mất sạch. Nhìn thấy trước mặt nhà cái đầy bạc, trước mặt mình lại trống trơn, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái. Hắn thất thểu trở về nhà, vừa ngồi xuống liền có người gõ cửa, hắn vừa đi ra mở cửa vừa mắng: "Thứ dê con ba ba nào rảnh rỗi đến tìm ta vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro