Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Văn võ song toàn

Lệ Sa đồng ý với Ân Nham, Thái Anh muốn ngăn cản thì đã quá muộn, thầm nghĩ: 'Cái tên ngốc tử này quá thiện lương, người trong giang hồ tâm sâu tựa biển, chẳng lẽ nàng ấy không biết? Xưa nay luôn nghe nói Nhị công tử Lạp gia văn võ song toàn, nhưng ta lại chưa từng thấy nàng ấy vũ đao lộng thương, hôm đó đánh thắng Lục Bạch, chắc không phải do may mắn chứ?' Nghĩ đến đây, nàng nhìn Lệ Sa đầy hoài nghi.

Ân Nham rất có thiện cảm với vị Quận mã trắng trẻo sạch sẽ này, không khỏi lộ ra nụ cười. Mặc dù ông ta bị trúng tên, nhưng cũng không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, xem như chỉ là tổn thương ngoài da. Tối hôm qua có lẽ vì thể lực suy kiệt, cộng thêm lao khổ do trốn đông trốn tây nên mới đột nhiên ngất đi. Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt cũng dần trở nên hồng nhuận, ông ta mỉm cười nhìn hai người, nói: "Các ngươi cứu mạng lão hủ, lão hủ cũng không muốn các ngươi chịu thiệt thòi, ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ kiếm pháp, thế nào?"

"Ân tiền bối nguyện ý dạy ta võ nghệ thì thật là không còn gì tốt hơn." Thái Anh rất vui mừng, lại có thêm mấy phần hưng phấn. Đối với nàng, võ công học được càng nhiều càng tốt, tốt nhất là hội tụ thế mạnh của Bách gia*, lúc này Ân Nham muốn dạy các nàng kiếm pháp, nàng cầu còn không được.

*Hội tụ thế mạnh từ nhiều nguồn, nhiều hướng.

Ân Nham ha hả cười một tiếng, nhướng mày hỏi Lệ Sa: "Ta nhớ trước đó tiểu Quận chúa có nói trên lưng ngươi có thương? Là thật hay chỉ lấy cớ?"

"Lời Quận chúa nói không phải giả, quả thật mấy ngày trước vãn bối có chút tổn thương ngoài da." Ân Nham không đề cập tới, nàng còn không cảm thấy trên người bị thương. Lúc này nhắc đến, trên mông lại bắt đầu âm ỉ đau, cau mày nói: "Không dối gạt Ân lão tiền bối, mấy ngày trước vãn bối bị gia phụ đánh cho một trận, kính xin tiền bối đừng chê cười."

Ân Nham thấy hai chân nàng lung lay đứng không vững, lập tức sáng tỏ, như cười như không nói: "Tiểu hài tử không nghe lời, bị gia pháp trừng trị là đúng, rất đúng! Ha ha ha ha, tinh thần lão hủ đã khôi phục không ít, các ngươi cũng nên nghỉ ngơi, ngày sau ta sẽ truyền kiếm pháp cho các ngươi."

Quận mã phủ là phủ đệ do Hoàng thượng ngự ban, tất nhiên quy mô không thể xem thường. Nó được toạ lạc tại phía tây bắc của Phác Vương phủ, trước cửa có hai con sư tử đá trang nghiêm uy vũ, sau khi bước vào đại môn sơn son thép vàng sẽ nhìn thấy bức bình phong dài khoảng hai trượng, có những chậu hoa được đặt ở hai bên bình phong. Rẽ trái sẽ bước vào một hành lang thật dài, cuối hành lang là một cánh cửa hình tròn, xuyên qua cánh cửa là khu vườn với muôn loài cây cỏ hoa lá độc đáo, một làn gió nhẹ lướt qua sẽ ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

Có một ngôi đình hình lục giác ở phía bắc khu vườn này, bên ngoài đình là không gian mở cực kỳ rộng rãi.

Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy một vị lão giả đang múa kiếm, đứng cách đó không xa là hai thân ảnh một đen một trắng, các nàng đang tập trung tinh thần nhìn lão giả múa kiếm.

Thái Anh thấy kiếm pháp của Ân Nham phiêu dật tự nhiên, chiêu thức sắc bén, toát ra khí khái hào hiệp rộng rãi, không khỏi thầm tán thưởng. Từ nhỏ nàng đã bắt đầu tập võ, thành tựu võ học có thể xem như đạt mức thượng thừa so với bạn đồng lứa, lúc này nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân như vậy khiến nàng vô cùng thích thú.

Lệ Sa có thương tích trên người, không thể vũ đao động thương, từ chối ý tốt của Ân Nham, nói rằng dạy Quận chúa cũng chính là dạy cho nàng. Nàng mỉm cười nhìn Ân Nham múa kiếm, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn Quận chúa đang trầm mê trong kiếm pháp, nghĩ thầm: 'Quả nhiên Quận chúa vô cùng yêu thích võ nghệ, sau này có nên dạy cho nàng kiếm pháp của An Hoa Sơn hay không đây?'

Ân Nham biểu diễn xong một bộ kiếm pháp, đưa kiếm cho Thái Anh, nói: "Tiểu Quận chúa, ngươi dựa theo phương pháp lúc trước ta dạy ngươi, luyện lại một lần. Nhớ, lúc cần chậm thì chậm, lúc nên tấn mãnh* thì cường độ vẫn phải có."

*Nhanh chóng nhưng vẫn phải mãnh liệt.

Thái Anh nhận lấy trường kiếm, hướng mũi kiếm xuống đất, ôm quyền nói: "Chỗ nào chưa đúng, kính xin Ân lão tiền bối chỉ điểm nhiều hơn." Nói xong vung kiếm lên, múa lại từ đầu từng chiêu thức của Ân Nham.

Ân Nham vuốt chòm râu gật đầu, nói với Lệ Sa: "Tiểu Quận chúa nhà các ngươi đúng là không đơn giản! Mới nửa tháng đã học được ba bộ kiếm pháp của lão hủ, hơn nữa còn có thể lĩnh ngộ tinh túy trong đó, quả thật là kỳ tài võ học hiếm có." Ông ta đến Quận mã phủ đã được nửa tháng, vết thương trên người đã dần hồi phục, cũng thực hiện lời hứa, dạy Thái Anh mấy bộ kiếm pháp. Trong nửa tháng ăn ở tại Quận mã phủ, Quận chúa Quận mã luôn xem ông ta là thượng khách, không chút nào dám chậm trễ.

Lệ Sa cười nói: "Ân tiền bối quá khen! Từ trước đến nay Quận chúa luôn yêu thích võ học, sẵn đam mê nên tất nhiên sẽ càng cố gắng học tập hơn." Trong khoảng thời gian này nàng cũng đã hiểu được mức độ say mê của Quận chúa đối với võ học, nói là mất ăn mất ngủ cũng không quá đáng.

Ân Nham thấy Thái Anh thu thế, cười nói: "Tiểu Quận chúa thiên tư thông minh, có hứng thú tôn lão phu làm sư phụ hay không?"

Thái Anh trả kiếm vào vỏ, cười nói: "Ân tiền bối nguyện ý nhận vãn bối làm đồ đệ, vãn bối cầu còn không được. Chẳng qua là sư phụ dạy võ học cho vãn bối rất nhiều, chỉ sợ ủy khuất Ân tiền bối."

Ân Nham nói: "Tiểu Quận chúa nói quá lời! Có đồ đệ thế này, lão hủ vui mừng còn không kịp đây, sao lại nói đến chuyện uỷ khuất?"

Thái Anh vui mừng, quỳ xuống đất hành lễ, nói: "Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy."

"Ngoan, mau đứng dậy." Ân Nham đưa tay đỡ Thái Anh, chậm rãi nói: "Trước đây lão phu có thu nhận bảy đệ tử, tất cả đều là nam tử, nếu ngày khác gặp lại thì phải xưng hô với nhau là sư huynh sư muội." Vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn ngọc lục bảo đưa cho Thái Anh, nói: "Vật này con hãy mang theo bên người để tránh phát sinh những xung đột không cần thiết."

"Chúc mừng tiền bối thu nhận được đệ tử thông minh như vậy." Lệ Sa thấy Thái Anh vui sướng, khó tránh khỏi vui sướng theo nàng. Trong thời gian qua, nàng hành động bất tiện, Thái Anh luôn chăm sóc cho nàng, nàng rất cảm kích, cũng rất hạnh phúc.

Thái Anh liếc Lệ Sa một cái, nói: "Sư phụ, không bằng chuyện tốt thành đôi, cũng thu nhận Quận mã làm đồ đệ?" Nàng luôn hoài nghi Lệ Sa có phải thật sự là văn võ toàn tài hay không, thầm nghĩ trong lòng: 'Nếu như nàng ấy có thể đạt được thành tựu trong võ học thì không thể tốt hơn, bước vào giang hồ mà chỉ có vài món công phu mèo ba chân hẳn sẽ phải chịu thua thiệt. Nhưng nếu như nàng ấy đã đáp ứng sư phụ bảo quản Huyền Vũ lệnh thì tất nhiên tự có đạo lý của nàng ấy, có lẽ ta đã suy nghĩ nhiều. Nếu sư phụ thu nàng ấy làm đồ đệ, luận về nhập môn trước sau thì sẽ phải gọi ta sư tỷ!" Nghĩ đến tương lai sẽ được Lệ Sa quy củ mà gọi một tiếng "Sư tỷ", không khỏi mặt mày hớn hở.

"Không dối gạt Ân tiền bối, khi còn nhỏ vãn bối đã bái một vị tán nhân làm sư phụ, không dám nhận thêm sư phụ nữa." Lệ Sa nhìn thấy vẻ mặt của Thái Anh từ mừng rỡ chuyển sang thất vọng, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

...

Sáng hôm sau, khi Thái Anh đẩy cửa phòng Ân Nham thì thấy người đã rời đi.

Trên bàn trà có một phong thư bị chén trà chặn lại, trên thư viết: "Tiểu đồ đệ, hẳn là khi các ngươi đọc được bức thư này thì vi sư đã rời khỏi Quận mã phủ. Thời gian qua là những ngày thư thích nhất trong đời vi sư, chuyện này hoàn toàn là nhờ vào lòng tốt của các ngươi. Chỉ tiếc, mộng đẹp thế nào cũng phải thức tỉnh, để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho các ngươi, vi sư không thể tiếp tục ở lại Quận mã phủ. Chuyện Huyền Vũ lệnh đành nhờ cậy các ngươi, ngươi đã vào Bắc Thủy Môn, phải dốc sức vì an nguy của Bắc Thủy Môn. Kiếm phổ trên bàn xem như quà ra mắt của vi sư dành cho ngươi, nếu có duyên, thầy trò chúng ta sẽ gặp lại trên giang hồ."

Lệ Sa khẽ cau mày, nói: "Thì ra ông ta thu nàng làm đồ đệ là có tính toán khác, như thế chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ Huyền Vũ lệnh."

Thái Anh tươi cười, hỏi: "Quận mã, có muốn theo ta xông pha giang hồ không?"

"Có thể đi ra ngoài trải nghiệm thế giới rộng lớn mới không uổng phí cuộc đời này, nếu Quận chúa đã có nhã hứng như vậy, Lệ Sa nhất định phụng bồi." Thời gian qua, vì thương thế trên người nên nàng hành động vô cùng bất tiện, may mà có sự chăm sóc của Thái Anh, trong lòng nàng vừa cảm động vừa vui mừng, lại còn xen lẫn cả ngọt ngào. Lúc này đừng nói là xông pha giang hồ, nếu muốn cả tính mạng của nàng, chắc chắn nàng sẽ không nhíu mày.

Thái Anh nhìn Lệ Sa từ trên xuống dưới, nói: "Bề ngoài nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy Quận mã là một thư sinh văn nhược. Thật sự khi còn nhỏ nàng đã bái tán nhân làm sư phụ sao? Không phải vì cự tuyệt sư phụ nên mới lấy cớ đó chứ?"

Lệ Sa da dẻ trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, mặc trường bào màu trắng, cùng với việc thân thể vẫn chưa hồi phục, thoạt nhìn quả thật giống như một thư sinh văn nhược. Trước khi Thái Anh biết nàng là nữ tử, vẫn cho rằng nàng và Lạp Lệ Vũ là tỷ đệ song sinh nên mới có thể mặt trắng môi hồng như thế, sau khi biết nàng là nữ nhi, nhìn thế nào cũng chỉ thấy nàng có dáng vẻ của nữ tử.

Lệ Sa ngượng ngùng, đáp: "Khi ta cùng tỷ tỷ vừa sinh ra đã nhận được một cặp ngọc kỳ lân từ một đạo sĩ. Năm bảy tuổi ta mắc phải trọng bệnh, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, là vị đạo sĩ kia đã cứu sống ta, sau đó ta bái ông ấy làm sư phụ."

Thái Anh nói: "Thì ra lời đồn trên phố cũng không phải đều là nói bậy, có thể cho ta mượn ngọc kỳ lân của nàng xem thử không?"

Lệ Sa sờ tay vào ngực, lấy ra một khối ngọc màu đỏ rực, dài khoảng ba đốt tay đưa cho Thái Anh, nói: "Đây chỉ là một nửa của khối ngọc, nửa kia nằm trong tay tỷ tỷ của ta."

Thái Anh cảm thấy ngọc bội phát ra hồng quang, có chút thần bí, không nhịn được hỏi: "Ngọc bội này có thể tự phát sáng sao?"

"Không đâu, chỉ là màu sắc của nó quá mức rực rỡ nên thoạt nhìn rất khác biệt với những loại ngọc khác." Lệ Sa trầm ngâm một lát, lại nói: "Chẳng qua, ta có nghe mẫu thân nói rằng vào năm ta ngã bệnh, hai khối ngọc cũng ảm đạm thất sắc, thoạt nhìn như hoá thành màu đen, sau khi ta khỏi bệnh, cặp ngọc lại trở về màu đỏ."

Thái Anh trả ngọc lại cho Lệ Sa, nghiêm mặt nói: "Ta nghĩ khối ngọc này có linh khí, rất quan trọng đối với hai người các nàng. Kỳ lân chính là vật cát tường, nhất định phải bảo quản cẩn thận." Từ trước đến nay nàng đều không tin quỷ thần, nhưng vừa nghe Lệ Sa nói vậy, lại nảy ra ý nghĩa chẳng thà tin là có còn hơn không tin.

Lệ Sa khẽ mỉm cười, nói: "Những chuyện này vốn không thể hoàn toàn tin tưởng, nàng cũng đừng để trong lòng. Nếu chúng ta đã quyết định đặt chân vào giang hồ thì phải xử lý được tất cả."

Thái Anh nói: "Chuyện sau này thì sau này hãy nói, nàng hãy lo vết thương trên người trước đi."

Lệ Sa nói: "Những ngày qua được Quận chúa hết lòng chăm sóc nên đã sắp khỏi rồi." Vừa nói vừa ôm quyền hành lễ, "Đa tạ."

Thái Anh có chút không vui, bĩu môi nói: "Ta không cần nàng tạ ơn." Dừng một chút, lại nói: "Cha nàng cũng đủ độc ác, ra tay nặng như vậy, cũng không sợ đánh chết nàng, thật là."

Lệ Sa xem thường, nói: "Từ nhỏ đến lớn, trên mông đã không biết bao nhiêu lần thay da đổi thịt, ta cũng đã quen rồi."

"Hừ, ta lớn thế này còn chưa bị cha mẹ đánh bao giờ."

"Nàng là hòn ngọc quý trên tay Vương gia, tất nhiên ông ấy không nỡ đánh nàng. Hơn nữa nàng còn là nữ tử, không thể đánh."

"Không phải nàng cũng là..." Thái Anh đột nhiên ngừng lời, không nói nữa.

Lệ Sa đã đoán được nửa câu sau của nàng ấy, chỉ có cười khổ, nói: "Khác nhau, số mạng khác nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro