Chương 17: Ma Chướng.
Vào lập thu*, tiết trời chuyển lạnh hơn.
(*Lập thu: khoảng ngày 7, 8, 9 tháng 9.)
Bởi vì lại lập được công ở vùng biên cương, hoàng đế vô cùng vui vẻ, đã hạ chỉ an táng long trọng cho Lạp Lệ Sa, cũng phong cho Lạp Kiến Dực thăng thêm ba cấp, được sắc phong làm Tướng quân trấn quốc cấp nhị phẩm, đứng đầu cấm quân viện, thống lĩnh Cẩm y vệ*.
(*Cẩm y vệ hay còn gọi là Cấm vệ quân. Đây là quân chuyên nghiệp, là lực lượng tinh nhuệ nhất, tuyển chọn kỹ lưỡng, chủ yếu có nhiệm vụ bảo vệ hoàng gia và triều đình.)
Kỳ thực là canh gác cổng.
Bởi vì giờ làm việc thường không đồng nhất, nên thời gian nghỉ ngơi cũng không có quy luật, mỗi ngày phải đi tuần tra ở trong cung một lần.
Lạp Lệ Sa rất ít khi tiến cung, hơn nữa về vấn đề đường sá cũng có chút ngu si, nên nhất thời có cảm giác không xong.
Nếu như không đi theo các vị tiền bối, thì thường sẽ không xác định được phương hướng.
Hơn nữa vừa rồi quỳ thủy*, chợt cảm thấy có chút buồn bực, cảm giác mình làm sao lại xui xẻo như vậy, người khác làm quan thì được ngồi ở văn phòng, còn mình mỗi ngày phải đi lung tung.
(*Quỳ thủy: nguyệt kỳ, kinh nguyệt hàng tháng của phụ nữ.)
Ngày hôm đó chịu trách nhiệm đi tuần tra ngự hoa viên, mấy con đường đều giống nhau như đúc, khi nàng ra khỏi nhà xí đã muốn hoàn toàn choáng váng.
Đang lúc bối rối, chợt nghe thấy một trận cười đùa, hóa ra là một đám phi tần hậu cung đang trò chuyện.
Lạp Lệ Sa vội vàng hành lễ. Có một người đang ngắm hoa, vô tình nhìn thấy nàng đầu tiên, liền kêu lên:
"Lạp Kiến Dực?."
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một nữ hài tử mặt mũi sáng sủa, nhưng biểu hiện thành thục trên mặt lại không hề hợp với độ tuổi của nàng.
"Ngươi là đang làm nhiệm vụ ở trong cung?"
Lạp Lệ Sa tất nhiên là không nhận ra đây là ai, nhưng vẫn gật đầu.
Một vị phi tần ở bên cạnh nữ hài tử lập tức nói:
"Lạp tướng quân, không cần đa lễ."
Lạp Lệ Sa cảm tạ đứng dậy, thấy người đang nói chuyện một thân y phục phượng hoàng. Nghĩ thầm đây hẳn là Hoàng hậu.
Như vậy nữ hài tử kia, nghe đồn đại khái chắc là Phần Tuy công chú chín tuổi thông minh lanh lợi.
Hoàng hậu đánh giá nàng một phen, trong giọng nói ẩn chứa ý khen ngợi:
"Ba năm không nhìn thấy, sinh hoạt ở biên cương có gian khổ không? Ngươi hình như đã gầy đi rất nhiều, nghe nói ngươi cưới thiên kim tiểu thư của Nghiêu vương, tại sao lại không cho ngươi ăn no?"
"Đã phiền Hoàng hậu phải lo lắng, Kiến Dực rất khỏe, chỉ là thể chất ăn không mập được". Lạp Lệ Sa xấu hổ đáp lời.
Phần Tuy công chúa khinh bỉ 'Xạo' một tiếng:
"Ngươi ở trong quân đội tiêu dao khoái hoạt vui chơi, cái khổ chỉ đổ xuống đầu hài cốt Lạp Lệ Sa còn chưa kịp lạnh. Trở về lại vội vội vàng vàng cưới mỹ nhân, đương nhiên là ăn không mập nổi."
Nha đầu này nói chuyện làm sao vậy, có phải hay không là không được giáo dục dạy dỗ?
Nhưng lời này Lạp Lệ Sa chỉ dám oán thầm ở trong lòng.
Phần Tuy công chúa lại tiếp tục bày ra dáng vẻ của tiểu đại nhân:
"Lạp Kiến Dực, ta hỏi ngươi, hôm nay có nhìn thấy Khuynh Thấm tỷ tỷ không?"
Tại sao đối với ta gọi thẳng họ tên mà nàng lại một tỷ tỷ, hai tỷ tỷ, thân thiết đến như vậy?!
Ta với ca ca ta chọc tới cô nãi nãi ngươi lúc nào a?:
"Khởi bẩm công chúa, lúc ở ngoài thành có gặp qua một lần."
"Hóa ra đó là sự thật?!"
Phần Tuy sớm đã nghe nói qua ngày thứ hai thành hôn Quận mã gia liền gặp mặt thanh mai trúc mã Cận Khuynh Thấm nói chuyện riêng. Chẳng qua là cảm thấy không thể tin được, hiện giờ hỏi tới thì ra là sự thật:
"Đàn ông các ngươi quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, ăn trong bát nghĩ trong nồi."
Lạp Lệ Sa: "..."
"Phần Tuy, sao lại ăn nói như vậy?!" Hoàng hậu thấy sắc mặt Lạp Lệ Sa thay đổi, có chút nổi giận:
"Không phải thường ngày bổn cung đã dạy con phải lễ phép sao?"
Hài tử bên cạnh nàng cười nói:
"Phụ hoàng đã nói rồi, tỷ tỷ chính là bị cưng chiều quá mà nên."
Đứa bé kia cũng quý khí bức người, ánh mắt đã bộc lộ ra chút sắc bén tài năng, đoán chừng chính là con trưởng Phác Hậu Triệu.
Hoàng hậu thấy Lạp Lệ Sa đang nhìn dáng vẻ Phác Hậu Triệu, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý không dễ phát giác:
"Kiến Dực, ngươi thường ở trong cung, ba năm trước từng là bạn học của Thái tử, vậy có còn liên lạc không?"
Lúc Thái tử mười một tuổi, cái lúc mà đầu tóc vẫn còn để chỏm, hai người hầu như sớm chiều ở chung, hiện tại đã ba năm không gặp, không biết có còn nhớ y hay không. Tóm lại hiện tại không thể tiếp cận được, sợ sẽ lộ ra sơ hở:
"Hoàng thượng sớm đã để cho Thái tử tiếp xúc với chính vụ*, nên Kiến Dực sau khi trở về vẫn chưa có cơ hội tái kiến."
(*Chính vụ: việc chính trị, nhà nước.)
Hoàng hậu nói:
"Bổn cung thường nghe Kim quý phi ca ngợi Lạp tướng quân tài cao học rộng. Nếu Thái tử đã trưởng thành, mà Hậu Triệu nhà ta lại tới tuổi đi học, không biết ngươi có nguyện ý làm thầy dạy cho hắn ở trong cung, đốc thúc hắn thành tài?"
Lạp Lệ Sa thầm nghĩ: 'Bây giờ tuy rằng mình có chức vị cao, nhưng mỗi ngày chỉ giống như kẻ mù đi bộ trong cung, mà làm lão sư lại tốt hơn, có bao nhiêu là mặt mũi. Năm nay Phác Hậu Triệu vừa mới lên bảy tuổi, mình tuy rằng không thể tài giỏi như ca ca, nhưng dạy tiểu hài tử này chắc cũng không có vấn đề gì.' Liền làm bộ hơi khó nói:
"Nhưng Kiến Dực mỗi ngày phải đi tuần tra...E rằng không có thời gian rảnh..."
Hoàng hậu nói:
"Đây không phải là việc khó, ta sẽ nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, tháo gỡ cái chức vị kia cho ngươi."
"Vậy làm phiền hoàng hậu." Lạp Lệ Sa vô cùng vui mừng, có thể tiếp tục ngủ nướng, nhưng lại không biết chính mình đã bị kéo vào vòng xoáy tranh đấu của triều đình này.
Lúc Lạp Lệ Sa về đến nhà, liền không chờ được nữa, muốn tìm người nhà để chia sẻ tin tức này.
Kết quả Lạp Vọng và Lạp phu nhân không có ở nhà, có hơi quạnh quẽ.
Lạp Lệ Sa không tìm thấy cha mẹ, có chút tiếc nuối, đúng lúc này một người bất ngờ bưng cái gì đụng phải nàng, hại nàng suýt chút nữa té ngã.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy người kia chính làm Cẩm Y, có chút bất mãn nói:
"Sao lại gấp gáp như vậy?"
"Quận chúa lại trúng tà!". Cẩm Y bất chấp thất lễ, nhanh chạy đi mất.
Sau khi được thăng quan, Lạp Lệ Sa cũng rất ít khi về nhà, cho dù là về nhà, nếu không vào thư phòng giúp Lạp Vọng phê chữa công văn thì cũng bị Lạp phu nhân chộp đi ăn các loại thức ăn dinh dưỡng để bồi dưỡng thân thể. Nên có rất ít có cơ hội nói chuyện với Phác Thái Anh.
Lần này nghe nói người kia trúng tà, cũng mau chạy theo.
Cửa phòng khép hờ, một đống nha hoàn hạ nhân chạy ra chạy vào bận bịu sứt đầu mẻ trán.
Phác Thái Anh nằm ở trên giường, tựa hồ gầy gò hơn rất nhiều, gương mặt trắng bệt, liều mạng cắn môi dưới, móng tay thống khổ cắm vào khe hở ván giường không ngừng run rẩy.
Lạp Lệ Sa lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Phác Thái Anh, trong lòng bị nhéo thật mạnh, bước vài bước tới nắm chặt tay nàng:
"Chuyện này là sao?"
"Từ nhỏ tiểu thư thỉnh thoảng sẽ như vậy, nhưng mấy năm gần đây đã tốt hơn rất nhiều. Vốn nghĩ sẽ không tái phát nữa, không biết làm sao bắt đầu từ sáng nay đã như vậy!" Cẩm Tú ở một bên lau thân thể Phác Thái Anh, một bên lo lắng đáp lời.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Trước đây làm sao để dừng lại?" Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh thần trí không rõ, không ngừng mê sảng, trong lòng như bị ngàn cây châm đâm xuyên.
"Muốn dừng lại cái này phải dùng quần áo hoa mẫu đơn hướng phượng đắp lên. Trước đây được cất ở dưới đáy hòm, nhưng hôm nay lại tìm không thấy!"
Cẩm Tú vừa nói xong, đã thấy Lạp Lệ Sa cởi áo giáp ra, lộ ra hồng bào ở bên trong:
"Cái này phải không?"
"Chính là cái này! Lần trước thấy Quận mã gia mặc đi Nghiêu vương phủ! Ta còn tưởng là hàng nhái!" Cẩm Tú đang nói, Lạp Lệ Sa không nói hai lời đắp quần áo lên người Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh như một con hươu con hoảng sợ, run rẩy kịch liệt, mà mấy lời nói mớ đứt quãng lúc đầu cũng đã biến thành tiếng rít gào:
"Đừng....Đừng...Đừng....Nương...Đừng....Đừng....Đừng bỏ lại Thái Anh..."
Lạp Lệ Sa thấy nàng như vậy, càng khẩn trương hơn, nhanh chóng ôm nàng vào ngực, cảm giác được nàng càng run rẩy dữ dội hơn, thật giống như chỉ một giây sau thì sẽ đau chết mất:
"Thái Anh, tỉnh lại đi, ta ở đây, ta ở đây, nàng nhìn ta một chút a, ta là Lạp Lệ....Ta là Lạp Kiến Dực, nàng nhìn ta một chút, đừng rời bỏ ta...."
Phác Thái Anh không nghe được cái gì, chỉ ra sức gào thét, muốn thoát ra khỏi lòng Lạp Lệ Sa, móng tay sắc bén cắt vào da thịt trắng nõn non mềm, vẽ ra vài đường tơ máu. Lạp Lệ Sa không cảm giác được đau đớn, dùng sức ôm chặt Phác Thái Anh, đau lòng đến cả nước mắt cũng đều rơi xuống.
Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, Phác Thái Anh rốt cục không còn chút sức lực mà suy sụp gục xuống.
Lạp Lệ Sa thấy nàng ngủ yên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tự xử lý vết thương của mình.
Cẩm Tú đem đến hòm thuốc, mặt cũng đã đầy nước mắt:
"Bệnh này đã đi theo quận chúa từ lúc nhỏ, thái y ở khắp nơi cũng tìm không ra nguyên nhân. Chỉ có một giang hồ lang trung đã từng nói, tiểu thư bị nguyền rủa, mỗi khi phát bệnh sẽ bị hồn phách yêu mị ăn mòn, đau đến không muốn sống, cho dù có quần áo mẫu đơn hướng phượng thì cũng chỉ khống chế nhất thời. Nhưng đây chính là kiếp số đã định của tiểu thư, nếu có thể qua được, thì chính là việc vui, còn nếu không qua được, chỉ sợ là sẽ hương tiêu ngọc vẫn."
Lạp Lệ Sa nghe thấy chuyện này, tâm tình cũng trở nên khẩn trương:
"Trên đời thật sự có chuyện cổ quái như thể này sao...??"
"Kỳ thật tiểu thư đã khỏe hơn nhiều rồi...
Khi còn bé vì thỉnh thoảng phát bệnh, nên tính cách của tiểu thư cũng theo đó mà trầm xuống, chưa bao giờ giao du với bạn cùng tuổi, mới có thể không buông bỏ được mối tình thâm sâu với Quận mã gia." Cẩm Tú cảm khái nói, thuận tiện đưa tới một cái khăn ướt.
Lạp Lệ Sa tiếp nhận, thoa lên trán Phác Thái Anh:
"Không buông bỏ được?"
"Quận mã gia không nhớ sao? Khi còn bé Quận mã gia phi thường yêu thích quận chúa, mỗi ngày sẽ lén lút từ bờ tường bò vào hậu viện Nghiêu phủ để chơi đùa cùng quận chúa. Quận chúa vốn là trầm mặc ít nói, nhưng sau đó đã dần cởi mở hơn, tất cả đều là nhờ quận mã gia, vì lẽ đó coi như là nhờ quận mã gia nên tính cách đã chuyển biến rất nhiều, tiểu thư cũng không dễ dàng buông bỏ đoạn cảm tình này."
Cẩm Tú kể ra tất cả những chuyện mình biết, nhưng Lạp Lệ Sa lại hoàn toàn nghĩ không ra:
"Nhưng lúc trước ta nghe huynh trưởng của Thái Anh là Phác Từ nói, tiểu hài tử thường đi tìm Thái Anh là muội muội Lạp Lệ Sa của ta mà?"
"Làm sao có thể như vậy, đại thiếu gia nhất định là hoa mắt, Cẩm Tú là thiếp thân nha hoàn từ nhỏ, tất nhiên cũng gặp tiểu đồng kia vài lần, cho dù là huynh muội song sinh, nhưng ta vẫn có thể phân biệt rõ nam nữ." Cẩm Tú khẳng định nói.
"Thế à...." Trong lòng Lạp Lệ Sa cũng hiểu được, từ nhỏ thể chất Lạp Kiến Dục đã kém cỏi mang nhiều bệnh, nhưng lại mang trên vai hi vọng của mọi người, ngoại trừ bị Lạp Vọng kéo đi luyện võ thì chỉ ở trong nhà dưỡng bệnh. Năm sáu tuổi tiến cung làm bạn học của Thái tử, căn bản là không có thời gian đi tìm Thái Anh chơi, huống chi y còn nói lần đầu gặp Thái Anh là năm mười tuổi, vì thế nên hài đồng làm bạn với Thái Anh giúp nàng ấy vượt qua ma chướng, chỉ sợ đúng là mình rồi, xem ra đoạn ký ức mà mình mất đi năm mười tuổi, chắc chắn chứa rất nhiều tin tức quan trọng.
Chỉ là nếu Phác Thái Anh thật sự có tình cảm với tiểu hài đồng kia.
Cái này chẳng phải là chung tình với mình sao?
Phác Thái Anh đồng y gả cho Lạp Kiến Dực đại khái chắc là cũng giống Cẩm Tú đem mình nhìn lầm thành ca ca đi?
Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy, là do đoạn ký ức mất đi kia hay là do định mệnh.
Chỉ là nếu như Phác Thái Anh biết mình là nữ tử thì sẽ có phản ứng ra sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro