Chương 15: Thanh Lâu.
Từ khi nhìn thấy Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh liền có chút mất hồn mất vía, cũng không thể tán gẫu thoải mái với Thu Anh Lạc.
Thu Anh Lạc làm sao có thể nhìn không ra điểm này, có chút tận lực kéo dài thời gian, nhưng cũng không công hiệu gì, liền nói với Phác Thái Anh:
''Vừa rồi Quận mã gia trông có vẻ không vui, Thái Anh nhớ mong thì hãy đi tìm đi, sư đồ chúng ta vẫn còn nhiều thời gian sau này ôn chuyện.''
Phác Thái Anh hơi khó xử:
''Khó khăn lắm sư phụ mới có dịp tới Kinh Đô, Thái Anh phải bầu bạn bên cạnh người nhiều hơn mới phải.''
Thu Anh Lạc cười một tiếng:
''Mấy năm nay du tẩu khắp giang hồ, tâm vi sư sớm đã mệt mỏi, cho nên lần này sẽ ở lại lâu hơn, nếu con muốn tìm ta thì đến tìm bà bà, bà sẽ dẫn con tới gặp ta. Quận mã gia biểu lộ không tự tại lắm, đoán chừng là ghen, con có thể có được vị phu quân lưỡng tình tương duyệt này, cũng là một loại phúc khí.''
''Vậy sao..?'' Phác Thái Anh cũng không dám tin... Ăn dấm sao? Làm sao có thể... Nàng là Lạp Lệ Sa mới vừa bắt mình ký hưu thư hôm qua mà:
''Nếu quả thật được như sư phụ nói thì tốt rồi...''
Thu Anh Lạc thấy nàng biểu lộ bi thương khó nén thất lạc, cũng nhăn mày hỏi:
''Làm sao? Hỗn tiểu tử kia đối với con không tốt sao? Ta hiểu một chút thuật tướng số, cũng cảm thấy giống người sẽ sơ ý phụ bạc người khác. Còn cho là bản thân nhìn lầm...''
''Không... Nàng đối với đồ nhi rất tốt...'' Phác Thái Anh mặc dù rất muốn tìm người thổ lộ hết tâm sự, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, truyền đến tai Lạp Lệ Sa sẽ không hay, vẫn nên giúp nàng che giấu:
''Là do đồ nhi không tốt, đơn phương tình nguyện, cho đến ngày hôm nay đều do Thái Anh gieo gió gặt bão.''
========================
Hoa Đô Lâu là thanh lâu nổi tiếng mới mở do Phác tiểu vương gia tâm thuật bất chính hùng vốn.
Bên trong đủ các loại cô nương nhâm quân thải hiệt*.
(*nhâm quân thải hiệt: mặc người đùa cợt.)
Ngày bình thường phải là những người có thân phận có địa vị mới có thể đến nơi này tiêu dao khoái hoạt một chút.
Triều đình mở một con mắt nhắm một con mắt, một là bởi vì thanh lâu thúc đẩy kinh tế, hai là phần lớn những khoản tiền lấy được từ chỗ vương tôn quý tử đều được giao nộp thành thuế, thứ ba số lượng các cô nương ở nơi này thực sự không tệ, ngay cả hoàng đế cũng sẽ thỉnh thoảng cải trang vi hành ngẫu nhiên tới chơi.
Thế là thanh lâu sớm đã thành bí mật công khai của toàn kinh thành, nhưng đối với Lạp Lệ Sa mà nói, đây là lần đầu tiên nàng tới.
Nhìn thấy cả đám nam nam nữ nữ ngày bình thường chững chạc đàng hoàng, bây giờ lại ôm ôm ấp ấp, huynh huynh muội muội, mặt Lạp Lệ Sa đã sớm đỏ thành cà chua:
''Những người này... Sao cứ không biết liêm sĩ như vậy?!''
Phác Diệp thấy Lạp Lệ Sa là phần tử trí thức cổ hủ nhát gan, cười ha ha một tiếng nói:
''Muội phu, đã đến đây rồi thì không cần xấu hổ với những thứ này!''
Lạp Lệ Sa giống cái đuôi nhỏ đành phải bước nhanh theo Phác Diệp, trên đường đi nhìn thấy rất nhiều thứ 'Không sạch sẽ', quả thật muốn đâm mù đôi mắt của mình!
Đi đến thượng phòng, Phác Diệp nhìn nàng như thế, lại tiếp tục chế nhạo:
"Muội phu, cũng đâu phải ngươi chưa từng làm qua, sao bộ dạng lại giống nữ nhi thế kia? Nhăn nhăn nhó nhó thiệt quá sức tưởng tượng!''
Lạp Lệ Sa đang muốn mắng. Ta chính là nữ nhi đấy thế thì làm sao? Ngươi cũng không thể có yêu cầu quá cao đối với ta!
Thế nhưng nàng còn chưa kịp mắng chữi, thì trông thấy Tiếu Thắng đã chờ sẵn trong phòng:
''Tiếu Thắng?''
''Sao ngươi còn chưa chết?'' Lạp Lệ Sa phát hiện mình đã thật sự lỡ lời hỏi ra....
Tiếu Thắng cũng có chút không hiểu:
''Lạp huynh nói vậy, chẳng lẽ thật tưởng một lần vạch tội ta trong triều thì có thể có được mệnh của ta?''
Lạp Lệ Sa quả thật tưởng như vậy, không khỏi gượng cười.
Trong lòng thóa mạ Phác Diệp, Nhị cữu tử mà vậy sao? Rõ ràng là mang thân muội phu đẩy vào hang hổ.
Tiếu Thắng thấy nàng khẩn trương, liền nói ý đồ đến đây:
''Ngươi yên tâm, ta không phải ghi thù ngươi, ngươi bởi vì sự kiện kia mà bị đày đi biên cương, muội muội còn mất mạng, mặc dù ta bởi vì bị giáng chức mà ghi hận trong lòng, nhưng đến cuối cùng, kết quả so ra vẫn tốt hơn của ngươi, cho nên hôm nay tới đây là muốn cùng ngươi hóa giải hiềm khích lúc trước.''
Rõ ràng là lỗi kỹ thuật!!!! Luật lệ Đại Kiền không phải nói quan thương cấu kết sẽ giết không tha sao???
Phác Diệp cũng lên tiếng phụ hoạ:
''Muội phu, người ta cũng không trách ngươi rồi, ngươi cũng không cần tiếp tục tính toán chi li nha, dù sao ngươi cũng đã làm sai trước, không có việc gì lại đi bêu rếu người ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có bằng hữu làm gì cũng thuận lợi hơn!''
Lại còn là ta sai??? Hóa ra bọn hôn quan các ngươi là cùng một giuộc!!!! Ta giúp triều đình bắt kẻ bại hoại còn kêu ta sai???
Thế nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cười giải vây:
''Kỳ thật lúc trước Kiến Dực cũng là nghe lệnh muội sàm ngôn, nhất thời xúc động mới lên triều nói càn, Tiếu huynh không trách cứ thì tốt!''
Tiếu Thắng cười một tiếng:
"Khi ấy niên kỷ ngươi còn nhỏ, không trách ngươi. Nhưng mà ngươi không cạn mấy chén sao có thể biểu thị ngươi thành tâm bồi tội?''
Lạp Lệ Sa sững sờ, nàng không biết uống rượu, chỉ lâu lâu thấy ca ca cùng cha uống qua, thứ này nhìn giống nước trắng, ca ca cùng cha mỗi lần uống xong đều nói có thể giải ngàn sầu, hẳn là cũng không phải thứ gì kinh tởm đi.
Thế là nàng nhận lấy, chỉ một hớp rượu, đã thấy giống như uống phải nước sôi trong nháy mắt cổ họng bị cay đến chào thua, toàn bộ đều phun ra ngoài:
''Châm trà cho ta nhanh!''
Tiếu Thắng thấy thế cười ha ha:
''Đường đường là công tử nhà họ Lạp, vậy mà lại không thắng nổi tửu lực? Chỉ mấy giọt mao đài đã có thể chơi ngã?''
Lạp Lệ Sa: "....*@&#%@$"
Phác Diệp sai người pha một bình trà mang lên, rồi cầm mấy danh bài* phân phó xuống dưới:
''Không phải nói mới tới mấy cái cô nương à, Tiếu Công tử ở chỗ này chờ đã lâu như vậy mà các ngươi cũng không biết chiêu đãi một chút, sao không kêu người lên hầu hạ đi, cái này cũng phải đợi ta chỉ à?''
(*danh bài: thẻ bài có đề tên.)
Lạp Lệ Sa ngậm lấy nước trà ngẩng đầu, đã nhìn thấy tiến đến một loạt những nữ tử ăn mặc hở hang, nhưng người nào ngươi nấy đều dung mạo rất đẹp, đều có xuân thu*.
(*Xuân thu: người trẻ.)
Sau khi Tiếu Thắng chỉ vài người, Phác Diệp nói:
''Muội phu không phải đến giải sầu cô đơn à? Sao bây giờ lại bất động rồi? Những cô nương này không hợp khẩu vị?''
Lạp Lệ Sa nhìn thấy quang cảnh trên đường đến đây, thêm nữa Tiếu Thắng đã trái ôm phải ấp, đại khái cũng đã hiểu ý của Phác Diệp.
Thế nhưng bị hai cô nương sờ tới sờ lui không phải rất kỳ quái sao???
Khi Lạp Lệ Sa còn đang do dự, Phác Diệp lại hiểu lầm ý nàng:
''Đã đến ôn nhu hương muội phu bất tất câu nệ, lại nói nếu ngươi xem chúng ta chơi, chúng ta cũng không thể tận hứng.''
Ngụ ý ở đây là lúc trước ngươi đã bán đứng đồng đội, cho nên lần này phải cùng phạm tội.
Lạp Lệ Sa đành phải nói sang chuyện khác:
''Ngươi chọn trước... Những người này ta đều không thích.''
Sau đó Lạp Lệ Sa cũng cảm giác được có mấy cô nương 'cá tính' dùng ánh mắt thù hằn bắn về phía nàng.
Phác Diệp cười nói:
"Vậy ta chọn trước.''
Hắn vỗ tay một cái, liền có mấy nam tử khuôn mặt tuấn tú rất nhuần nhuyễn lướt qua nói câu:
''Tiểu vương gia, chúng ta cứ tưởng người đã chết rồi.''
Lạp Lệ Sa cả người nhộn nhạo khó chịu.
Đã sớm nghe nói trong triều có hai người nổi tiếng là đoạn tụ, một người là nghĩa tử trên danh nghĩa của Vương công công kì thực là nam sủng của y - Tiếu Thắng, hiện tại xem ra hắn là song tính luyến, hoặc là một trực nam* lừa gạt tình cảm của công công.
(*Trực nam: Trai thẳng.)
Người còn lại chính là Phác Diệp, hiện tại xem ra hắn là thật không phải giả.
Mình biết được những đại sự này, xem ra không chọn cũng không được, thế là đành phải kiên trì đổi hết nhóm cô nương này đến nhóm cô nương khác.
Người thì nói mũi lệch, người thì nói dáng không chuẩn, người thì nói béo quá, người thì nói không dễ nhìn, người thì nói không hợp khẩu vị.
Phác Diệp có chút mất kiên nhẫn, đành phải xuất ra đòn sát thủ:
''Đủ rồi, Kiến Dực cưới muội muội ta là dạng thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, mấy dạng mặt hàng phổ thông này quả thực không vừa mắt cũng phải. Người đâu, mang chiêu bài của Hoa Đô Lâu chúng ta đến cho Quận mã gia mở mang kiến thức!''
Lật Cơ này, ngay cả ta còn không nỡ đụng nữa!
Thế nhưng chậm chạp mãi vẫn không thấy người đến, Phác Diệp có chút mất kiên nhẫn:
''Người đâu? Chẳng lẽ muốn đùa giỡn trước mặt lão bản à?''
"Khởi bẩm vương gia... Lật Cơ đang tiếp khách, nói ai cũng không thể quấy nhiễu...''
Tú bà trốn tránh trách nhiệm, phải biết Lật Cơ rất là được sủng ái, Hoa Đô Lâu từ trên xuống dưới ai cũng không dám đắc tội.
"Ồ? Ta ngược lại thật muốn nhìn xem là vị khách nhân nào, mà lai lịch lớn như vậy." Phác Diệp cười khẩy, nhanh chân đi ra ngoài.
Vừa đi đến trước cửa phòng, đã nghe thấy từng nốt từng nốt đàn tranh du dương vọng ra, Phác Diệp đẩy cửa ra, Lạp Lệ Sa nhìn thấy vừa lúc Lật Cơ vội vàng buông đàn tranh xuống, quỳ xuống hành lễ.
Mà vị nam tử đang vẽ tranh đối diện nàng, cũng quỳ xuống theo:
''Tiểu vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.''
''Các ngươi phô trương thật lớn, bổn vương thiên tuế không được..." Phác Diệp vừa ngồi xuống bàn nhắc bức họa kia lên, Lật Cơ đã nhanh tay bưng trà đưa nước tới.
Tiếu Thắng cũng đi theo nhìn bức thư hoạ kia một chút, châm chọc nói:
''Hay cho một bức kích diêu đồ*, những kẻ tri thức như các ngươi cũng thật có nhã hứng!''
(*Kích Diêu Đồ: là bức vẽ kỹ nữ, ý Tiếu Thắng châm chọc, rõ là người có ăn học mà lại đi vẽ tranh về kỹ nữ.)
Lạp Lệ Sa cảm thấy hiếu kỳ, cũng liếc mắt nhìn, không biết có nên nói với hắn ở giữa chữ Kích và chữ Diêu còn có một chữ 'Phữu'* hay không, kìm nén thật là khó chịu...
(*Phữu chỉ một loại nhạc cổ như đàn tranh v.v, ý Lệ Sa nói giữa chữ Kích và chữ Diêu đáng lý còn phải có một chữ Phữu thì mới nói hết tên của bức họa, vì bức họa vẻ cô ca kỹ đang đánh đàn tranh.)
Nhưng có điều, Tiếu Thắng quả thật không nhìn lầm, hai người này khẳng định là có gian tình.
''Vương gia thứ tội, Lật Cơ không biết vương gia đã tới, cho nên mới ở đây cùng bằng hữu đánh đàn, nếu là biết, chắc chắn sẽ đi thỉnh an trước.'' Lật Cơ cùng người nọ rất thức thời, lập tức nhận lỗi.
Phác Diệp cười nhạo:
"Đây rốt cuộc là đánh đàn, hay là đàm tình vậy?"
"Lật Cơ không rõ ý vương gia, đánh đàn không phải chỉ là đánh đàn thôi sao? Nào có hai người cùng đánh đàn?''
Lạp Lệ Sa nội tâm gào thét! Lật Cơ ngươi ngốc a! Vương gia rõ ràng chẳng phải người hiền lành gì, mà ngươi lại dám hiên ngang đối chọi!
Phác Diệp làm một bộ dáng khẩu Phật tâm xà:
"Đúng vậy a, không những đàm tình, mà còn thường xuyên nói chuyện yêu đương với nhau.''
"Xin Vương gia nhìn rõ mọi việc, Lật Cơ không hề làm những chuyện cẩu thả này!" Lật Cơ đã rất ủy khuất nói, ai thấy cũng thương.
Thế nhưng Phác Diệp lại tiếp tục nói:
''Đóng kín cửa như vậy, nếu không phải bổn vương đến không đúng lúc, các ngươi muốn làm chuyện cẩu thả gì, bổn vương cũng không có chứng cứ.''
Lật Cơ nghe được lời này, tiếp tục quỳ xuống:
"Vương gia tha mạng, Lật Cơ mời Tiền công tử đến chỉ là muốn cùng y đánh đàn vẽ tranh, hai người trong sạch có trăng sáng chứng giám.''
Lạp Lệ Sa thấy thế cũng cảm thấy vương gia không thèm nói đạo lý, rõ ràng là bản thân đoạn tụ lại cứ ra vẻ như hiểu rõ chuyện nam nữ lắm, cho nên Lạp Lệ Sa liền ra tay nghĩa hiệp:
"Nhị cữu tử, hai người này xem xét chắc là quan hệ nam nữ thuần khiết nha, bệnh đa nghi của ngươi quá nặng đi."
"Ồ? Quan hệ nam nữ thuần khiết?'' Phác Diệp nghe vậy thì đã phình bụng cười to:
"Muội phu à, ta nên nói ngươi ngốc hay là đần đây? Ngươi thực sự tin tưởng trên đời này có quan hệ nam nữ thuần khiết? Loại ý nghĩ này của ngươi mới thật là thuần khiết a, hảo hảo tốt, ta tạm thời tin ngươi, bất quá ngươi quên đừng dự tính ban đầu của chúng ta đêm nay tới đây là gì, Lật Cơ này hợp khẩu vị của ngươi chứ? Nếu ngay cả đến hoa khôi của Hoa Đô Lâu chúng ta mà ngươi cũng chọn ba lấy bốn, thì thật không nể mặt bổn vương.''
Lạp Lệ Sa biết mình tối nay vô luận như thế nào cũng trốn không thoát, đành phải nói:
"Ừm, Kiến Dực rất ưa thích Lật cô nương."
"Vậy những quan sĩ không liên quan như chúng ta có thể lăn rồi. Chúc muội phu chơi đến vui vẻ nha!" Phác Diệp vẫn còn nổi nóng, lời này thật ra là nhắm thẳng về phía vị nam tử nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro