Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Thăm Viếng.


Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp vị vương gia từng là tướng quân uy mãnh, vừa có tiềm lực soán ngôi đoạt vị, Lạp Lệ Sa có chút khẩn trương:

''Không được, Phác Thái Anh, ngươi nói xem, ta chưa chuẩn bị gì hết, phụ vương của ngươi có trách cứ không?''

Phác Thái Anh quan sát nàng một chút, tùy ý nói:

''Phụ thân của ta tâm khoan thể bàn*, cũng không phải người hay so đo tính toán, lại thêm lễ vật thăm viếng ta đều đã lấy danh nghĩa phu thê chuẩn bị xong, ngươi không cần lo lắng.''

(*tâm khoan thể bàn: lòng thoải mái thân thể béo mập.)

''A....'' Đi được hai bước, Lạp Lệ Sa lại dừng lại.

''Sao nữa?'' Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa sợ hãi nói:

''Chuyện xảy ra hôm qua cha ngươi khẳng định đã biết rồi? Ta vẫn còn có chút lo, nếu như ông ấy hỏi tới thì phải làm sao? Ngươi có thể nào nói trước với ông ấy một tiếng, đừng đánh vào mặt ta có được hay không?''

Phác Thái Anh nhìn nàng trong khinh bỉ:

''Ngươi dám ra ngoài vụn trộm lại không dám gánh chịu?''

''Này, sao ngươi nói chuyện lệch lạc vậy, đó mà là vụn trộm sao? Đó là biểu muội của ta mà!'' Lạp Lệ Sa bất mãn phản bác.

Phác Thái Anh cũng ra vẻ tức giận:

''Hừ, nhắc tới Cận Khuynh Thấm kia ta lại tức giận, biểu muội? Không chỉ là biểu muội, mà còn là thanh mai trúc mã, quan hệ trong sáng, biểu muội thân tới nổi ngủ cùng một giường cũng không hề gì?!''

''Lời này cũng không tệ, bất quá...'' Lạp Lệ Sa suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, thế nhưng lại thấy lời nàng nói có vài chỗ hơi kì lạ, tận đến khi Phác Thái Anh đã phẫn hận tới mức trừng nàng một chút, rồi nhỏ giọng mắng một câu 'Đồ đầu gỗ' trước khi bỏ đi.

''Ngươi nói cái gì đó?!'' Lạp Lệ Sa vô ý đuổi theo, liền thấy Phác Thái Anh đã ngồi xuống bàn ăn, tất cả mọi người ở sảnh đường đều đang nhìn nàng.

''Hì hì.'' Lạp Lệ Sa vừa vặn nở nụ cười ngây ngô, rồi rút đến chỗ ngồi bên cạnh Phác Thái Anh, nhớ tới mấy ngày trước đây bị răn dạy ở nhà, mặc dù nhìn cả một bàn Mãn Hán toàn tịch*, có những món nàng còn chưa từng được thấy qua, thèm đến nhỏ nước dãi, mà cũng chỉ đành kìm nén không dám động đũa.

(*Mãn Hán toàn tịch: là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.)

Sau khi thêm vài món ăn lại được bưng lên bàn, Nghiêu vương gia mới chậm rãi nói:

''Tất cả mọi người dùng bữa đi, Kiến Dực đã cưới Thái Anh, cũng chính là người một nhà, tất nhiên không cần câu nệ.''

Nghe được lời này, Lạp Lệ Sa nghĩ thầm Nghiêu vương gia quả rất hiền lành, cũng không phải nghiêm khắc như trong tưởng tượng của nàng, lập tức thật sự vâng lời không còn câu nệ, gắp rất nhiều đồ ăn bỏ vào trong chén, đang chuẩn bị bắt đầu ăn, Nghiêu vương gia Phác Canh lại tiếp tục nói:

''Kiến Dực, con vừa vào ta đã muốn hỏi, mới tân hôn vài ngày, sao trên mặt con lại có thêm vết thương rồi?''

Lạp Lệ Sa ăn không vô nữa, nghĩ thầm vương gia có phải đã biết gì hay không, khúm núm đáp:

''Chỉ là một vết thương nhỏ, là do tối hôm qua Kiến Dực tự mình không cẩn thận ngã từ trên giường xuống...''

Còn chưa kịp nói xong, thứ tử của Nghiêu vương khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, Phác Diệp đã buồn cười chen miệng nói:

''Muội phu thật đúng là chơi đến kịch liệt...''

Phác Thái Anh trừng mắt liếc hắn một cái, hắn liền ngoan ngoãn im miệng.

Lạp Lệ Sa thuần khiết đến không hiểu ý hắn là gì, chỉ thấy cả bàn ai cũng đều bật cười, cũng ngây ngô cười theo.

Kết quả liền bị Phác Thái Anh ở dưới bàn vô duyên vô cớ đạp một cái.

''Ồ? Ta còn tưởng rằng là dấu vết gia pháp do Lạp tướng quân lưu lại chứ.''

Một câu nói nghe như vô ý của Nghiêu vương gia suýt chút nữa khiến Lạp Lệ Sa đang uống một hớp cháo phun hết ra ngoài.

Quả nhiên! Ta biết ngay mà! Có thể sinh ra một hồ ly tinh giảo hoạt như Phác Thái Anh, thì chắc hẳn cũng phải là lão hồ ly!!! Lão rõ ràng biết rồi! Rõ ràng muốn trách ta!! Ban đầu còn giả bộ cái gì mà từ phụ để cho ta tùy tiện ăn!!! Thật giả dối!!! Nguy to rồi!!!! Phác Thái Anh mau tới cứu ta!!!

Lạp Lệ Sa mỉm cười nói:

''Kiến Dực không phạm phải sai lầm gì, tại sao cha phải trách phạt ta đây...?''

Lúc này Phác Canh đã buông đũa xuống, trút hết bầu tâm sự nói:

''Lúc trước ngươi muốn cưới Thái Anh, ta liền cho ngươi cưới, bây giờ lại đi tìm Cận Khuynh Thấm, muốn mang Thái Anh trả về?''

Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh: ''...''

''Ngươi còn trẻ tuổi, tục ngữ nói rất đúng, tình yêu không phải ngươi muốn mua, thì có thể mua được... Bổn vương là người từng trải, tuổi trẻ không biết quý trọng tình yêu, về già chỉ có thể cô độc ngắm trăng mà rơi lệ...'' Nghiêu vương gia rất đau lòng giảng giải:

''Ta mang nữ nhi hoàn hảo gả cho ngươi, vì sao không thể hảo hảo đối đãi nới nàng? Không biết quý trọng hạnh phúc?''

''Kiến Dực biết sai rồi...'' Lạp Lệ Sa đành phải nói vậy.

Sau đó Nghiêu vương gia dạy dỗ một hồi lâu, cơm canh lạnh hết mới chịu bỏ qua:

''Về sau đừng để ta nghe thấy dạng tin đồn này, nếu không sẽ không khách khí!''

Lạp Lệ Sa liên tục gật đầu.

Nghiêu vương gia chỉ có độc nhất một nữ nhi là Phác Thái Anh, cộng thêm thân sinh mẫu thân của nàng là Lê Tú Yên được Nghiêu vương gia yêu quý nhất, cho nên càng vô cùng sủng ái một cách mù quáng.

Ban đầu lúc mới nghe được tin tức kia, Phác Canh thật sự rất muốn hù dọa Lạp Lệ Sa một phen, thế nhưng Phác Thái Anh đã nhanh tay hơn, sai người mang thư về nhà, đề cập đến chuyện này thật ra là hiểu lầm, hơn nữa Lạp Lệ Sa đã biết hối cải, lúc này mới chịu bỏ qua, không tiếp tục gây khó dễ nữa.

Quả nhiên nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi... Phác Canh buông tha Lạp Lệ Sa, nhưng trong lòng không vui lắm.

Bất quá trước kia không nhìn ra, tiểu tử này thật to gan, nữ nhi của Nghiêu vương gia mà cũng dám đắc tội.

Phải biết Phác Thái Anh ở trong nhà, nói một không ai dám nói hai, ngay cả Nghiêu vương gia ông cũng phải nể mặt vài phần.

====================

Dùng bữa xong, Lạp Lệ Sa liền muốn về nhà, nhưng Phác Từ nhất định muốn lưu nàng lại dùng bữa tối, hoặc là tối thiểu cũng phải tá túc lại một đêm cầm đuốc soi dạ đàm*.

(*nói chuyện ăn ý, hợp cạ.)

Lạp Lệ Sa vừa mới cắt đuôi hắn ở cửa, đang muốn tìm Phác Thái Anh giúp đỡ, lại bắt gặp nụ cười quyến rũ như hoa của nàng, đang cùng một vị nam tử áo xám nói tạm biệt.

Nụ cười ung dung đó, tất nhiên trông rất quen.

Lạp Lệ Sa vô ý mang bản thân ra so sánh với vị nam tử nọ.

Chỉ thấy nam tử nọ thân mang bội kiếm, ẩn ẩn tản mát ra một cỗ khí chất uyên thâm, đứng bên cạnh y là một lão bà, nghe đồn tựa hồ đã theo Phác Thái Anh từ nhỏ, vị ''nhũ mẫu'' nổi danh chợ búa trong truyền thuyết.

Lạp Lệ Sa cố ý bước tới cạnh Phác Thái Anh, hệt như muốn tuyên cáo chủ quyền với vị nam tử nọ, hỏi:

''Nương tử, vị này là?''

Phác Thái Anh bị một câu 'Nương tử' làm nổi da gà toàn thân, trông thấy thật là do Lạp Lệ Sa nói ra, không khỏi hoài nghi có phải do ăn no quá nên lú lẫn hay không:

''Vị này là nhũ nương của ta, ngươi gọi bà bà giống ta là được, còn vị này là...''

Phác Thái Anh hân hoan cười một tiếng, tâm tình đúng là rất tốt, nhảy dựng lên kéo cánh tay người kia lại:

''Long trọng giới thiệu với ngươi, vị này là sư phụ của ta! Người trong giang hồ ca tụng là lãng tử lãnh khốc Thu Anh Lạc!''

Lạp Lệ Sa nhìn thấy một màn này, thiếu điều tức muốn nổ phổi, nói chuyện cũng có chút cà lăm:

''Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi....''

Phác Thái Anh cũng ý thức được động tác của mình có chút hơi thân mật quá trớn, liền giữ khoảng cách, quay về bên Lạp Lệ Sa kéo cánh tay nàng, có chút hối lỗi nói:

''Ngươi không cần kinh ngạc! Sư phụ là thân nữ nhi!''

Lúc này lửa giận của Lạp Lệ Sa mới có chút lắng xuống, bất quá lại đánh giá vị Thu Anh Lạc kia, thoạt nhìn nàng ta không lớn hơn nàng là bao, mà lại rõ ràng là đang mặc trang phục nam tử, nhớ tới ngoại hiệu 'Lãng tử' cái gì đó, thật khó nghe mà! Một ngọn lửa vô danh bắt đầu bừng cháy trong lòng nàng:

''Người sư phụ này của ngươi, cũng lớn hơn ta không được bao nhiêu, ta thấy sư phụ là giả, kết giao bằng hữu mới là thật...''

Phác Thái Anh cười một tiếng:

''Mắt phu quân vụng về cũng có thể tha thứ, sư phụ ta võ công kỳ giai, luyện được kiếm thuật độc môn của Thiên Sơn đồng mỗ, có thể thanh xuân mãi mãi, ngươi cho rằng chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, kỳ thật đã tuổi trên năm mươi rồi!''

Lần này Lạp Lệ Sa cũng hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra dấu hiệu chứng minh tuổi già sức yếu, mà lại phát giác vị Thu Anh Lạc kia cũng đang quan sát nàng thật kỹ, khiến nàng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên từ trước đến nay chưa từng có, vì vậy mặc dù biết vị này đáng tuổi a di nàng, những vẫn không thể tôn kính nổi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:

''Niên kỷ đã lớn như vậy thì cũng không nên quyến rũ tiểu nữ nhi nha.''

''Ngươi nói cái gì?'' Phác Thái Anh nghe rõ ràng, chỉ là không rõ vì sao Lạp Lệ Sa đột nhiên thốt lên câu này.

"Không có gì.'' Lạp Lệ Sa rút tay về, nàng cũng không rõ vì sao lại tức giận như vậy:

''Sư đồ hai người đã tình thâm như vậy, chi bằng đêm nay chúng ta lưu lại đi.''

''Thật có thể chứ?'' Lúc đầu thấy tâm tình Lạp Lệ Sa không tốt, Phác Thái Anh còn có chút khổ sở, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ xấu tính này thông tình đạt lý, nàng ngược lại có chút không tin.

Nhưng Lạp Lệ Sa không trả lời, một mình quay vào trong phủ.

Nàng nhìn ra được, ánh mắt Thu Anh Lạc kia nhìn Phác Thái Anh, hệt như ánh mắt Phác Thái Anh vẫn thường hay dùng để nhìn nàng.

Loại ánh mắt nhìn chăm chú đến không coi ai ra gì kia, chính là yêu thích.

Mình hẳn là nên vui vẻ mới phải chứ?

Có người yêu thích Phác Thái Anh.

Thế nhưng vì sao mình lại khó chịu như vậy?

==========================

"Ha ha, muội phu!"

Một bóng đen bỗng vồ ra từ sau hòn núi giả, quả thật khiến Lạp Lệ Sa giật nảy mình:

''Đêm dài đằng đẵng, sao lại một mình tịch mịch như vậy?''

Lạp Lệ Sa trông thấy Phác Diệp, mới vỗ vỗ ngực nói:

''Ngươi làm ta sợ muốn chết.''

Phác Diệp cười hắc hắc, trông rất đê tiện:

''Đêm đến sao Muội phu không trở về phòng, mà lại một mình lang thang trong vương phủ?''

Cho xin đi, người không trở về phòng chính là ngươi...người đêm hôm lang thang cũng là ngươi mới phải...

Lạp Lệ Sa còn chưa kịp mắng chữi:

''Ngươi không phải cũng.... Ta chỉ là bởi vì tâm tình không tốt muốn đi khắp nơi thăm thú.''

''Xem ra muội phu rõ ràng là dạng người đã cưới lệnh muội xinh đẹp tuyệt trần, mà vẫn cảm thấy cô đơn a~~'' Phác Diệp có chút tiêu điều nói:

"Lương phong hữu hạnh thu nguyệt vô biên duy ngã tư kiểu đích tình tự hảo bỉ độ nhật như niên*."

(*Trăng thanh gió mát tựa vô biên, khiến lòng ta thấy một ngày dài tựa một năm.)

Phác Diệp ngày thường luôn anh tuấn tiêu sái, nhưng tuổi đã đôi mươi vẫn chưa muốn lấy vợ, Lạp Lệ Sa đột nhiên nhớ tới truyền ngôn nói hắn đoạn tụ*, bắt đầu có chút sợ hãi:

''Ta kỳ thật rất tốt.... Chỉ là Thái Anh cùng sư phụ nàng ôn chuyện xưa nên ta có hơi cô đơn.''

(*đoạn tụ: nam x nam.)

Lạp Lệ Sa nói xong lại tự cảm thấy có chút kỳ quái.

Cô đơn? Cảm giác kia là cô đơn sao? Vì sao ta lại cảm thấy cô đơn đây?

—— còn không phải là bởi vì Phác Thái Anh vì người khác mà không để ý tới ngươi sao???

''Vị Thu Anh Lạc kia...'' Phác Diệp cảm khái nói:

"Mặc dù lời nói này có chút khó nghe, thế nhưng vị Thu Anh Lạc kia, từ năm Thái Anh lên mười thì đã bồi bạn bên cạnh nàng, che chở chu toàn, từ trên xuống dưới vương phủ không ai không biết, không người không hay.''

Lời nói này lại khiến Lạp Lệ Sa phiền muộn hơn.

Phác Diệp hiểu được nàng đang ăn dấm, liền vỗ vai nàng cười quỷ dị nói:

''Thái Anh bị vị sư phụ thiên hạ đệ nhất kia giữ chân, chỉ sợ tối nay không có thời gian giúp ngươi, đêm trăng tròn đoàn tụ, nếu muội phu đã cô đơn như vậy, chi bằng cùng Nhị cữu tử đến một nơi tốt đẹp để giải sầu~~''
___________

[ Có thể không còn ra chap nhiều như trước nữa nhưng lâu lâu tớ sẽ ngoi lên. Cảm ơn những bạn vẫn còn chờ đợi tớ. Saranghae~~ ( ˘ ³˘) ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro