Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Hưu thê.


Cận Khuynh Thấm nghe thấy có người loay hoay ngoài cửa sổ, biết chắc chính là cái tên 'Lạp Kiến Dực' mang dáng vẻ của Lạp Lệ Sa kia không biết võ công nên phỏng chừng đến cuối cùng chẳng dám nhảy xuống, định bụng ra mở cửa cho nàng, nào hay vừa lúc Phác Thái Anh tông cửa bước vào, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm cửa sổ như muốn xuyên thấu tất cả.

Cận Khuynh Thấm chột dạ, sợ đến mức vội vàng đóng sập cánh cửa sổ mới mở được một nửa, tuy nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhớ tới điều Lạp Lệ Sa trước khi đi căn dặn, để bảo toàn tính mạng, đối diện với gương mặt đằng đằng sát khí của Phác Thái Anh câu đầu tiên nàng thốt lên chỉ có thể là:

"Ta cái gì cũng không thấy qua! Ta thật không gặp Lạp Kiến Dực nhà các ngươi!"

Phác Thái Anh giống như không thèm nghe lời Cận Khuynh Thấm, trực tiếp đi tới, từng bước ép sát, giống như đang muốn hôn lên ai đó.

Chú nai vàng ngơ ngác Cận Khuynh Thấm còn tưởng bí mật mình thích nữ nhân đã bại lộ. Nhất định là do tên miệng rộng Lạp Kiến Dực rêu rao! Nàng thích Lạp Lệ Sa, không sai, thế nhưng Phác Thái Anh, một đại mỹ nữ thế này lại cứ muốn thành mùa xuân thứ hai của nàng, nói gì thì nói thi hài Lạp Lệ Sa còn chưa lạnh, bảo nàng tiếp nhận nàng ấy thì gấp quá! [ :)) ]

Thế là khoảnh khắc Phác Thái Anh mở cửa sổ ra, cũng là lúc Cận Khuynh Thấm đưa tay đẩy quận chúa đại nhân sang một bên, còn Lạp Lệ Sa nãy giờ vẫn không ngừng kiên trì mở cửa sổ lại không ngờ được cửa tự bật tung ra, phút chốc nửa người trên của nàng mất trọng tâm cắm đầu xuống đất, ngã nhào vào phòng.

Còn hai người trong phòng, một bên là Phác Thái Anh không tính được Cận Khuynh Thấm sẽ đẩy nàng, hay cơ bản là nàng bị lửa giận làm mờ mắt không còn nhận ra sự tồn tại của bất cứ kẻ nào. Mà bên còn lại là Cận Khuynh Thấm đang chìm đắm trong thế giới 'tự sướng' do đầu óc không biết tiết tháo của mình vẽ ra. Nghiễm nhiên, nàng ta liền biến thành đệm thịt cho kẻ nào đó vô tình ngã nhào vào phòng ngồi lên.

'Bốp'

Cận đại tiểu thư bị Lạp Lệ Sa đang mất thăng bằng đâm sầm vào ngực theo bản năng vung tay quăng thẳng một cái tát vào kẻ vừa xô mình.

Lạp Lệ Sa tóc tai còn rối tung vì bị gió quật, lảo đảo đứng lên, chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy như có một cơn gió mạnh khác quét qua, cùng lúc đó Phác Thái Anh đã giật lấy chén trà trên bàn, hắt thẳng vào mặt Cận Khuynh Thấm:

"Ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh nàng!?"

Đại não Lạp Lệ Sa động cũng chưa kịp động, trong mắt nàng cảnh vật xung quanh như chậm hẳn đi, nước cùng lá trà Tây Hồ Long Tĩnh lạnh lẽo, đen như mực, trượt dài xuống mặt, nước trà chảy cả xuống dưới thấm ướt xiêm y, mớ tóc rối trên trán cũng bết lại.

Đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa lấy thân phận Lạp Kiến Dực ở trước mặt Phác Thái Anh thi triển võ công.

Rõ ràng lần trước Phác Thái Anh kính trà, rơi vào tình thế thế ngàn cân treo sợi tóc, chắc chắn sẽ bị thương, nhưng cũng không thấy Lạp Lệ Sa phản ứng nhanh nhạy như vậy.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh một trận rối bời:

"Lạp Kiến Dực, ngươi có ý gì?"

"Ngươi... Ngươi mới có ý gì?" Lạp Lệ Sa một phen đưa tay lau mặt, lộ ra biểu tình lo lắng, băn khoăn. "Mới sáng sớm đã nổi điên, tại sao lại hắt nước lên nàng?"

Phác Thái Anh cũng không quản hình tượng, trước mặt mọi người đáp trả:

"Ngươi hỏi ta có ý gì? Chúng ta thành thân mới hai ngày, ngươi đã ra ngoài tư hội với tình nhân cũ, ta cũng không trách ngươi, ta là vì ai mới như vậy?"

Đám người bàn tán xôn xao, Lạp Lệ Sa không rõ nàng vì cái gì phải tức giận đến vậy, chẳng qua lúc này quả thật người kia không thèm chừa cho nàng chút mặt mũi nào. Lạp Lệ Sa đoạt lấy chén trà ném xuống đất, đám người ồn ào bị âm thanh chói tai làm sợ hãi không nói được nửa câu, lần đầu tiên Lạp Lệ Sa lên cơn thịnh nộ đến như vậy, lời nói cũng không chút thiện ý:

"Phác Thái Anh, ngươi không thèm coi ai ra gì! Ta muốn ngủ cùng với ai, muốn khi nào quay về, muốn để cho người ta tát, cũng không liên quan đến ngươi! Không cần ngươi thay ta ra mặt. Ngươi cho ngươi là ai, nếu không bởi vì bộ dạng xinh đẹp của ngươi, còn có chút nào đáng để ta cưới ngươi sao? Nếu sớm biết rằng ngươi là sư tử hà đông, bất chấp lí lẽ, ta hận không thể đối xử với ngươi như ôn dịch! Ngươi thật quá đáng, hôm nay chuyện bé xé ra to, ta còn mặt mũi sao? Ngươi như vậy là bức ta chính thức hưu ngươi trước mặt mọi người!"  [yahhh (╬◣д◢)!! Vậy Thái Anh là của tại hạ.]

Lời này vừa nói ra, ngay cả 'Tiểu Tam' Cận Khuynh Thấm nghe qua cũng không lọt tai, nàng thực sự không biết cớ sự từ mình mà ra, còn không ngại dùng phong thái hiệp nữ bước ra biểu dương chính nghĩa:

"Lạp Kiến Dực ngươi nói lời ngu ngốc gì đó? Các ngươi thành thân mới hai ngày, đã làm ra chuyện này, bảo cô nương nhà người ta còn mặt mũi nào ra đường?"

Phác Thái Anh chỉ hận cái tát vừa rồi Cận Khuynh Thấm không phải đánh nàng mà dám đánh Lạp Lệ Sa, làm sao cũng không hả được cơn hận trong nàng, nàng mở to mắt nhìn trừng trừng, hết nhìn Cận Khuynh Thấm rồi lại nhìn sang Lạp Lệ Sa không thốt nên lời, song nhịn không được, nàng nghiến răng rít lên hai chữ:

"Ngươi vô lại!"

Sau đó, phất tay áo phiêu nhược kinh hồng* rời đi.

(*phiên nhược kinh hồng: câu thành ngữ so sánh dáng vẻ uyển chuyển của mỹ nữ.)

===============

Lạp Lệ Sa về đến nhà, ngẫm lại, càng thấy mình hình như có hơi quá đáng.

Phác Thái Anh dù sao cũng là thê tử của mình, nói như thế nào đi chăng nữa, vì 'ăn giấm chua' mới nói chuyện với trượng phu có chút quá phận cũng chẳng đáng gì.

Hơn nữa chuyện lúc trước ca ca thích Phác Thái Anh đã khiến dư luận xôn xao, bây giờ mình khoác vai ca ca, nếu chuyện ở Hội Tân lâu thật sự truyền ra ngoài, đến ngay cả mình không biết chuyện chắc cũng nghĩ ca ca từ một kẻ chung tình biến thành một tên bạc tình mất.

Nghĩ vậy, Lạp Lệ Sa cảm thấy hối hận, phân vân không biết có nên đi giải thích với Phác Thái Anh một tiếng hay không.

Chần chừ trước cửa một lúc lâu, cuối cùng Lạp Lệ Sa vẫn không gõ cửa tiến vào, khiến Cẩm Y, Cẩm Tú sốt cả ruột:

"Quận mã gia, thân thể quận chúa đáng ngàn vàng, tối hôm qua lại vì ngài mà một đêm thức trắng! Ngày xưa lúc tiễn biệt, trước mặt mọi người, ngài không phải còn thề non hẹn biển xin quận chúa hãy chờ ngài sao? Cho dù thế nào, ngài cũng không thể nổi giận với quận chúa như thế!"

Lạp Lệ Sa nghe xong, lòng thêm khó chịu, ngữ khí cũng không còn tốt như trước:

"Ai bảo nàng hắt nước vào Khuynh Thấm!"

"Ngươi đúng là ngu xuẩn không chịu được!"

Cẩm Tú nghe hắn vẫn tiếp tục bao che cho biểu muội, dù cho nàng có tốt tính đến mấy thì cũng không thể nhịn được thêm nữa:

"Quận chúa nhà chúng ta cũng không tồi tệ đến mức phải chung nhà với một tên ngụy quân tử như ngươi! Ngươi mau viết hưu thư đi! Đỡ cho ta nhìn ngươi đến phát bực."

Hừ, viết thì viết.

Lạp Lệ Sa cũng bị chọc giận, lập tức phân phó hạ nhân:

"Thường Hoan, lấy giấy, bút, nghiên mực đến cho ta."

"Thiếu gia...."

Thường Hoan khó xử, nhắc tới thiếu gia cũng thật là, rõ ràng quấn quýt người ta lâu như vậy, sao lại bị vài câu nói vô nghĩa lí làm cho tức giận đây?

Lạp Lệ Sa thấy hắn đứng yên, tức giận đùng đùng tự mình đến thư phòng:

"Nói với quận chúa nhà các ngươi, có thể chuẩn bị hành lý, không ai ngăn cản đâu. Giờ Dậu tìm ta lấy hưu thư!"

Nàng bỏ về thư phòng, mực hãy còn một nghiên đầy, cầm bút chấm mực, rồi lại không biết viết như thế nào cho phải.

Bất tri bất giác đã tới giờ Thân, nàng đắn đo thật lâu, chiếu theo cách thức tổ tiên để lại hạ bút viết mấy câu đầu voi đuôi chuột, lát đát vài dòng trên giấy:

Người viết thư là Lạp Kiến Dực, Hoàng Thượng bổ nhiệm làm Tuyên Đức tướng quân thuộc hàng ngũ phẩm, thuận theo hoàng ân mà cưới Phác Thái Anh làm thê tử. Sau khi xuất giá, thê tử mắc nhiều lỗi lầm, phạm phải thất xuất chi điều, nhưng niệm tình phu thê bấy lâu nay, không đành lòng nói rõ, nguyện ý trả về nhà mẹ, mặc cho tái giá, tuyệt không phản đối, hưu thư là thật.

Tháng ba, đời Kiền Đế, năm thứ ba mươi hai, chấp bút.

Sau khi viết xong nàng tự mình kiểm tra lần nữa rồi không khỏi gật gù tán thưởng văn chương thanh thoát, bút tích cô đọng, mạch lạc hàm súc.

Thật khó cho người từ nhỏ nhìn chữ là ngất như mình mà.

Lạp Lệ Sa viết xong hưu thư, ngồi ngay ngắn chờ Phác Thái Anh tới lấy, tuy rằng nghĩ lại bèn thấy thật có lỗi với người ta. Nhưng mà trong hưu thư cũng đề cập đến dù nàng ấy có tái giá cũng không phản đối.

Phác Thái Anh kia xinh đẹp như vậy, lại còn thông minh, nhất định trong tương lai cũng gả cho một nhà khá giả.

Thế nhưng vì cái gì mà lòng nàng ẩn ẩn cảm giác khó chịu đây.....???

Chắc chắn là do cảm thấy có lỗi với Lạp Kiến Dực! Đúng, nhất định là như vậy, chính là như vậy, không còn cách nào khác, vì hạnh phúc của cả nhà, đành phải hy sinh mối tình đầu còn dang dở của ca ca thôi.

Đợi đến giờ Tuất, vẫn không thấy Phác Thái Anh tới lấy, Lạp Lệ Sa thầm nghĩ người nọ không phải trong cơn tức giận đi luôn rồi chứ?

Cũng không biết đầu nghĩ thứ gì, ngồi ngay ngắn lúc lâu, Lạp Lệ Sa cầm lấy hưu thư, một mình đi đến phòng ngủ.

Chỉ thấy trong phòng bài trí như ban đầu, quả thật không thấy bóng dáng Phác Thái Anh, mấy nha hoàn gả theo của Nghiêu Vương Phủ cũng không biết bị đuổi đi đâu, không gian thật quạnh quẽ.

Không hiểu sao trong thâm tâm Lạp Lệ Sa lại dâng lên cảm giác mất mác, ngồi xuống bàn, thấy trà vẫn còn nóng, liền tự mình châm một tách.

Còn chưa uống xong, Phác Thái Anh sau khi tắm rửa xong đã cùng Cẩm Y, Cẩm Tú đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thầy Lạp Lệ Sa, nàng hơi ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi làm gì ở đây?"

Lạp Lệ Sa thấy nàng không đi, trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng vừa nghe đến giọng nói xa cách lạnh nhạt của ai đó, phút chốc giống như mất đi bảy tám phần sức lực:

"Ta... Ta tới tìm ngươi kí tên...."

Đem hưu thư đặt trên mặt bàn bằng phẳng, Lạp Lệ Sa mới hiểu rõ tâm tư mình lúc này, kỳ thật vẫn là hi vọng da mặt nàng ấy dày thêm một chút, vẫn là ngoan cố không đi, sau đó mình cũng sẽ sẵn lòng xuống nước, thuận theo thời thế mà buông bỏ sĩ diện xin lỗi nàng chuyện lúc trưa, hai người lại hòa hợp như ngày trước, nàng lại là bạn tốt của ta. [ (¬‿¬ ) hắc ]

Bàn tay trắng nõn của Phác Thái Anh cầm lấy hưu thư, nhìn lướt qua, khóe miệng xẹt qua một tia trào phúng, hai tiếng 'soàn soạt' vang lên, phong thư đã ngốn hết nửa canh giờ vắt óc sáng tác của Lạp Lệ Sa bị nàng không chút lưu tình xé thành từng mảnh nhỏ, vụn giấy bay lả tả, khung cảnh thê mỹ* đến rung động lòng người.

(*thê mỹ: vừa đẹp vừa buồn.)

"Ngươi...."

Lạp Lệ Sa nhìn kẻ vừa to gan mạnh tay xé hưu thư nàng dày công viết được, hậm hực đứng lên, chỉ thẳng Phác Thái Anh tức giận quát:

"Ngươi làm cái gì thế hả?"  [?]

Phác Thái Anh lạnh lùng trừng mắt, hai tay khoanh trước ngực, hé mắt liếc xéo Lạp Lệ Sa đang lửa giận bừng bừng:

"Ngươi dựa vào cái gì để hưu ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro