Chap 40 - LETTRE
Lisa luôn ấn tượng với những nơi mà cha mẹ cô chọn làm nơi gặp gỡ. Từ nhà hàng không có gì hấp dẫn cho đến một nhà hàng sang trọng, nhưng cho dù ở đâu thì một miếng steak thậm chí còn chưa được nấu chín như cô yêu cầu, ông bà Manoban có thể làm hướng dẫn viên dẫn tour đến những quốc gia ông bà đã đến vì ông bà dành rất thời gian để nghiên cứu.
Vì vậy, nhà hàng Ý này - nơi cả nhà được phục vụ món tagliatelle với nấm truffle và pho mát parmesan và cách trình bày món ăn khiến người nhìn vào phải chảy nước miếng, nhưng nhìn tổng thể lại không giống một nhà hàng Ý nào cả. Không muốn ở trong những khuôn khổ sáo rỗng nhưng nơi với sự quyến rũ bí ẩn và lãng mạn của nó không mang lại cảm giác như đang ở trong nước Ý.
Lisa có lẽ đã đoán được món ăn Pháp với những đống cỏ khô ở lối vào của nhà hàng, những khung ảnh cũ kỹ treo trên tường và vật liệu gỉ sét, một chiếc thang cũ nát nằm dưới đất, cảm giác như đang ở trong chuồng giam. Cô thật sự rất biết ơn khi có mặt ở đây dù chỉ diễn ra trong vài phút nhưng cô đã có thể tập trung vào một thứ khác ngoài Chaeyoung - người luôn hiện hữa trong tâm trí của cô.
Mỗi phút trôi qua, Lisa tin chắc rằng mình sắp phát điên nhưng phát điên theo cách của một kẻ điên bị nhốt trong một căn phòng trắng cách xa thế giới bên ngoài. Cô gần như đã mất dấu thời gian đang trôi, cô đã đi từ Lalisa Manoban, nha sĩ nóng bỏng nhất trong thành phố lại trở thành người thượng cổ như thế này.
Lisa thở dài khi chơi với miếng chanh dùng để trang trí chiếc Limoncello của mình, cô thương cho người phục vụ đã đến bàn nhiều lần chỉ để hỏi cô có cần những thứ khác không. Ông bà Manoban có thể là người ngọt ngào và tuyệt vời nhất nhưng họ đôi khi không đến đúng giờ. Đó là điều khá dễ hiểu đối với công việc của họ. Đôi khi cô cảm thấy tội lỗi vì đã đổ lỗi cho ông bà Manoban vì sự thiếu vắng sự tham gia của cha mẹ trong suốt thời thơ ấu của cô, nhưng sự xuất hiện của Jaehyun đã nhanh chóng bù đắp cho nỗi đau mà một đứa trẻ 6 tuổi phải chịu.
Ngay sau đó, Lisa thấy hai dáng người oai vệ và tự tin đi qua lối vào, nơi cậu nhân viên đang chào đón chỉ vào bàn nơi cô đang ngồi. Không có gì vui vẻ trên khuôn mặt của ông bà Manoban, cô hiếm khi chứng kiến cha mẹ mình buồn bã, tức giận hoặc thất vọng về điều gì đó, vì vậy cô thấy lo lắng khi thấy họ như vậy.
Ông Manoban - một người đàn ông lịch lãm, kéo ghế ra cho bà Manoban ngồi trước khi ông ngồi xuống cạnh bà. Lisa đánh giá cao những cử chỉ nhỏ đã được duy trì trong nhiều năm, đó là một trong số ít lần cô tin rằng tình yêu là vĩnh cửu.
Ông Manoban nhìn Lisa đầy buộc tội qua những ngón tay trên bàn, nơi người phục vụ đến để để xuống một số món khai vị. Về phần bà Manoban, khuôn mặt của bà không ấm áp hơn so với mặt của ông...
- Khi nào con định nói với cha mẹ lí do tại sao con nghỉ phép dài hạn ở phòng khám mới?
- Con xin lỗi vì đã không thảo luận vấn đề này với cha mẹ sớm hơn! Con có lý do của mình, nhưng cha mẹ đừng lo lắng. Con chỉ cần thêm một chút nữa thời gian để tìm ra một số điều trước khi con bắt đầu làm những điều mới.
Ông bà Manoban nhìn Lisa với ánh mắt khó tả nhưng chẳng mấy chốc nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt của họ khiến cô hoang mang. Bà thở dài trước khi nhìn ông và vuốt ve cánh tay ông như để trấn an ông một chút...
- Cha mẹ biết lý do của con, nhưng dù là gì đi nữa thì cũng phải dừng lại thôi!!
Khách sạn tráng lệ với hơn 200 phòng và 8 thang máy này là định nghĩa của một cung điện. Sau những gì Lisa có thể đọc ở lối vào - nơi này bao gồm các phòng thể thao, hai hồ bơi nằm trên hai tầng khác nhau, một phòng âm nhạc sang trọng, nơi khách có thể đến và thư giãn với một ly rượu nhỏ. Trong suốt cuộc đời, cô chưa bao giờ thấy một nơi nào như vậy mặc dù cô có thể dành thời gian ở đây để khám phá. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ cảm thấy muốn bỏ ra một khoản tiền lớn cho việc này vì cô sẽ cảm thấy mất hứng thú.
Tuy nhiên, sự hùng vĩ của nơi này không phải là trọng tâm chính của mối bận tâm của Lisa khi cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhung phong cách Louis XV. Cô bắt đầu thấy đói, nhất là khi ông bà Manoban quyết định rời khỏi nhà hàng để nói chuyện với cô về một việc nghiêm trọng nên họ cần một không gian riêng tư.
Sau những phút dài trầm trồ trước những tấm rèm có họa tiết khảm, cuối cùng bố ông bà Manoban cũng quyết định xuất hiện trở lại. Thành thật mà nói, Lisa đang rất là lo lắng bởi vì suốt chặng đường tới đây, ông bà từ chối nói về vấn đề quan trọng sắp diễn ra, ông bà chỉ muốn tới nơi này rồi sẽ nói.
Ông bà Manoban đang đứng trước mặt Lisa với một không khí hỗn loạn, nhìn ông bà trong tình trạng này, trái tim cô tan nát vì cô muốn an ủi cha mẹ mình trong khi cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, cô quyết định ngồi chờ để nghe từng lời rõ ràng rành mạch từ giọng nói cha mình...
- Cha mẹ muốn gửi lời xin lỗi tới con! Cha mẹ biết điều này là rất đột ngột nhưng cha mẹ đã nghĩ đến việc nói điều này cho con nghe trong một thời gian rất dài, nhưng cha mẹ chưa bao giờ thấy có thời điểm thích hợp. Nhưng với tình hình này, cha nghĩ bây giờ là lúc để nói về nó, phải không bà xã?
Bà Manoban gật đầu...
- Mẹ không biết có thể bắt đầu từ đâu, nhưng cha mẹ nhận thức được là cha mẹ đã bỏ lỡ việc nuôi dạy con cái!
- Cái gì? Mẹ, mẹ đang nói về cái gì vậy.........
- Lisa, con yêu. Nghe này! Khi con được sinh ra, con là điều tuyệt vời nhất trong mắt cha mẹ. Cha của con, ông ấy muốn cho con những điều tốt nhất, và cha mẹ nào cũng muốn nghĩ như vậy. Nhưng có một số điều không như mong muốn là vì cha mẹ đều làm việc. Cha mẹ sở hữu một công ty và đi công tác hàng tuần để có thể cung cấp cho con mọi thứ con muốn, nhưng cha mẹ bỏ lỡ thời gian dành cho gia đình, điều quan trọng nhất.
Bà Manoban tiếp tục...
- Cha mẹ đã không ở bên cạnh con khi con cần cha mẹ nhất. Sợ nhà mình không có đủ điều kiện nên cha mẹ quyết tâm duy trì hoạt động kinh doanh để mang lại cho con một tương lai tốt đẹp. Nhưng cha mẹ quá ngu ngốc khi nhận ra rằng điều đó không quan trọng bằng tình yêu và cảm xúc của con.
Ông bà Manoban cười, bà siết chặt tay ông khi ông mở lời...
- Nhưng khi cha mẹ chọn bà Park đến nhà, đó là bước ngoặt của cuộc đời cha mẹ! Bà ấy là một người phụ nữ phi thường với cuộc sống khó khăn, nhưng bất chấp mọi thứ, bà ấy vẫn mạnh mẽ. Và rồi con gặp Jaehyun!
Nghe tên của anh như một cú đấm vào thẳng lồng ngực Lisa, đôi mắt cô ngấn lệ, nỗi sợ hãi, tội lỗi và nỗi buồn mà cô đã cố gắng chôn sâu trong lòng lại nổi lên, làm rạn nứt bức tường chắc chắn mà cô đã xây dựng xung quanh mình. Cô chưa bao giờ nhận ra tác động mà Jaehyun để lại cho cô là rất lớn. Đó là lý do tại sao quan hệ huyết thống chưa bao giờ là quan trọng đối với côm bởi vì cô xem anh còn hơn cả anh chị em ruột của cô, thậm chí còn xem trọng anh hơn cả cha mẹ mình mặc dù cả hai không cùng huyết thống.
Ông bà Manoban bước tới và mỗi người ngồi xuống hai bên Lisa, ôm cô vào lòng. Đó là cảm giác ấm áp nhất mà cô được trải qua kể từ khi cô tồn tại trên thế giới này. Vòng tay cha mẹ ôm cô nhìn từ bên ngoài trông rất tự nhiên, nhưng có một ý nghĩa mạnh mẽ hơn mà không có bất kỳ từ ngữ nào có thể truyền đạt.
- Jaehyun đã hoàn thành vai trò của cha mẹ với tư cách là người anh của con, người bạn tốt nhất của con! Thằng bé là một món quà đối với cha mẹ bởi vì ngày nhận nuôi Jaehyun, cha mẹ biết mình đã lựa chọn đúng.
Ông Manoban gạt nước mắt trong sự xót xa của vợ mình, ông trấn an bà bằng một cái gật đầu nhẹ...
- Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng! Đôi khi chúng ta đứng nhìn những người thân yêu của mình ra đi dù chưa kịp nói lời tạm biệt. Cha không biết làm thế nào để giúp một người bớt đau buồn, nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải bước tiếp vì đó là điều mà Jaehyun luôn muốn.
Ông Manoban lấy một phong bì từ túi trong của áo khoác và đưa cho Lisa...
- Trước khi mất, Jaehyun đã để lại hai lá thứ cho chúng ta! Một lá thư gửi cho cha mẹ và bức thư thứ hai được viết cho con. Tuy nhiên, Jaehyun yêu cầu cha mẹ đưa nó cho con nếu đến thời điểm cần thiết.
Chỉ những lời đầu tiên thôi cũng đủ để giải thoát những giọt nước mắt mà Lisa đã kìm nén kể từ cuộc nói chuyện đó. Cô đã phải chớp mắt nhiều lần và mẹ cô phải thì thầm với cô rằng "mọi thứ sẽ ổn thôi" trước khi cô đọc được bức thư ẩn ý dành cho mình.
Dear Lisa...
Nếu lá thư này được gửi đến em thì đó là vì nỗi sợ hãi của anh đã được xác nhận. Anh chắc chắn rằng khi em đọc nó, có nghĩa là hoàn cảnh em đang ở không phải là tốt nhất, nhưng anh biết rằng sau cơn bão này, thời tiết đẹp sẽ trở lại với bầu trời trong xanh, nơi những con chim sẽ tự do bay, như em vậy! Anh muốn cảm ơn em và anh rất tiếc vì anh không có cơ hội để nói điều này một cách chính đáng, nhưng một số điều sẽ mất giá trị khi chúng ta nói ra chúng. Nhưng những từ mà anh đã viết sẽ được ghi lại mãi mãi. Những từ này sẽ không bao giờ mất đi chừng nào em còn giữ lá thư này bên mình.
Vì vậy, cảm ơn em, Lisa! Vì đã trở thành tất cả những gì anh muốn. Cảm ơn mẹ đã làm tất cả những gì có thể để cuộc sống của mẹ và con tốt hơn trong khi chúng ta bị xua đuổi. Cả đời anh đã than thở cho số phận của mình cho đến ngày anh gặp em và cha mẹ em. Anh đã có một người bạn tốt nhất mà anh có thể hy vọng dù chỉ là trong một thời gian ngắn nhưng anh muốn em biết rằng anh đã biết ơn từng giây từng phút khi ở bên cạnh em.
Chỉ có điều, trong những năm tháng ở bên cạnh em, em mới cho anh bước vào thế giới của riêng em. Em đã cho phép anh thấy em thực sự là ai, ước mơ và hoài bão của em là gì, anh biết em yêu gì, ghét gì, sợ gì và em sẽ chiến đấu kiên cường cho đến chết! Vì vậy, anh biết rằng việc kết thúc cuộc đời mình sẽ ảnh hưởng đến em theo một cách nào đó. Có lẽ không công bằng những gì anh sẽ nói với em, nhưng không giống như anh, em hoàn toàn không biết về anh. Có những điều anh đã không nói với em vì một số lý do, nhưng mặc dù anh sẽ không còn trên đời này nữa, anh vẫn muốn em nhớ đến anh như một người đàn ông mạnh mẽ, một đối tác tốt nhất mà một nhà thám hiểm có thể có khi vượt qua dòng sông chết chóc.
Anh muốn bạn hứa sẽ dừng mọi việc em đang làm nếu em đọc được bức thư này!!! Cảm giác tội lỗi, nỗi buồn và sự hận thù đã đè nặng trong tim em suốt bao năm qua, em phải cho qua vì em phải bước tiếp. Anh không muốn các em đi đổ lỗi cho gia đình đã gây ra khổ sở cho mẹ con anh hay cho cô gái Chaeyoung!
Ah, Chaeyoung! Anh chắc chắn yêu cô ấy và anh nghĩ nếu em gặp cô ấy, em cũng sẽ như vậy. Anh đã từng kể cho em nghe về cô ấy mỗi ngày đến mức mắt em chán nản và chặn họng anh nhưng anh đã hy vọng rằng em sẽ gặp cô ấy mặc dù cô ấy sẽ không để lại một kỷ niệm đẹp sau những gì em chứng kiến. Và vâng, những cô gái xinh đẹp rất nguy hiểm nhưng Chaeyoung không phải là con quái vật có thể bị đổ lỗi. Cô ấy có thể đã nói dối anh nhưng cô ấy cũng đã khai sáng cho anh rất nhiều thứ. Trong suốt cuộc đời, anh bị đối xử như một kẻ mỏng manh hay đáng thương vì anh là đứa con của một kẻ hiếp dâm nhưng anh không muốn bị gắn với hình ảnh đó. Anh là Jaehyun, một chàng trai trẻ đầy tham vọng, sẵn sàng làm những điều tuyệt vời.
Và Chaeyoung, cô ấy là nhân tố cứu rỗi cuộc đời anh sau em và cha mẹ em. Sự trung thực của cô ấy thật khó chấp nhận nhưng đó là vì cô ấy không coi anh là điểm yếu mà là một người đàn ông đơn giản, người phải chấp nhận một sự thật cho dù nó đau đớn. Tất nhiên anh rất buồn và thất vọng vì nghĩ rằng mình đã tìm được người phụ nữ của đời mình nhưng anh rất biết ơn cô ấy vì đã làm như vậy. Anh không yêu cầu em đi tìm cô ấy, nhưng nếu em bắt gặp cô ấy một ngày nào đó, anh muốn em nói lời cảm ơn với cô ấy. Nói với cô ấy rằng, sau tất cả, anh muốn chúng ta vẫn là bạn và cô ấy không nên cảm thấy tội lỗi khi tự trách bản thân vì sự ra đi của anh. Bởi vì đó là sự lựa chọn của anh và anh đã suy nghĩ rất kỹ trước đó.
Liên quan đến gia đình khốn kiếp kia, anh đã cố gắng loại bỏ chúng khỏi cuộc sống của mình vì chúng không đáng. Tại sao lại lãng phí thời gian vào những thứ không đáng,
Dù sao đi nữa, có lẽ kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau và có lẽ cuối cùng chúng ta cũng có thể sống một cuộc sống sung túc, vui chơi trong khu vườn của mình với tất cả những thứ nằm trên thảm cỏ hoàn hảo........
Với những lời cuối cùng này, anh xin chào tạm biệt và bày tỏ lòng lòng biết ơn! Lời cảm ơn của anh sẽ không bao giờ là đủ nhưng hãy nhớ một điều.........anh yêu em, em gái của anh, Lisa!
Jinyoung!
Thật thảm hại khi Lisa khóc nức nở như một đứa trẻ trong vòng tay của cha mẹ mình, những người đã nhanh chóng theo dõi nét mặt cô kể từ khi họ đọc bức thư cùng lúc với cô. Cuối cùng, ở đây có 3 con người đau lòng an ủi nhau trong vòng tay nhau, chìm trong nỗi buồn. Nhưng ngay lúc đó, cô biết rằng mình đã tiến một bước dài. Những tình cảm ấy bao bọc và ẩn chứa đâu đó trong cô từ từ hé nở như một bông hoa khi mùa xuân đến. Cuối cùng cô cũng có động lực để đi tiếp.
Nhưng bước tiến lớn nhất là Lisa có thể nói một cách chắc chắn rằng cô yêu Chaeyoung!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro